Thẩm Lăng giả vờ như không biết đại ca đang nhìn cô.
- - Nhìn xem, ngươi đã cố gắng hết sức để xem ta đẹp như thế nào chưa? Ngươi có thấy xấu hổ về bản thân mình không?
Tưởng thị nhíu mày nói, "Lăng Nhi, sao con dọa Hi Nhi."
Lời này của Tưởng thị tự nhiên thiên hướng Thẩm Hi.
Thẩm Lăng không biết phải làm sao, căng thẳng nói "Vâng, sau này ta sẽ không như thế."
Tưởng thị rất hài lòng với sự thông minh của Thẩm Lăng và khen ngợi: "Hài tử ngoan."
Khóe miệng Thẩm Lăng nhếch lên, hai má ửng hồng, cúi đầu xuống: "Mẫu thân, ta rất vui khi trong lòng người ta lại tốt như vậy."
- - nàng có hơi xấu hổ nhưng không nghĩ lại vô tình đúng lúc vậy?
Nhìn thấy mối quan hệ giữa Thẩm Lăng và Tưởng thị khi ở chung, Thẩm Hi thấy trong lòng không được thoải mái.
Trước kia, mẫu thân chỉ có nàng là nữ nhi, cho nên Thẩm Hi cảm thấy có cái gì tốt phải quý trọng, nhưng hiện tại nàng không phải người nhà Thẩm gia và nữ nhi của mẫu thân là người khác. Vì vậy bây giờ trong lòng Thẩm Hi có cảm giác khủng hoảng.
Thẩm Hi cười nói, "Mẫu thân thật bất công, sao người chỉ khen tỷ tỷ lại không khen ta, không muốn, người cũng phải khen ta, nếu không ta sẽ nói với phụ thân và ca ca rằng người khi dễ ta."
Tưởng thị giơ tay lên ở giữa không trung, gõ nhẹ một cái vào cái trán Thẩm Hi: " Nha đầu này, thật là nghịch ngợm, ta thương con còn không kịp, có khi nào ta khi dễ con chưa?"
Thẩm Lăng chỉ yên tĩnh ngồi một bên, không vui cũng không buồn.
Thẩm Khang Chính đến thư phòng sau khi dùng bữa xong, Tưởng thị lấy sổ sách ra bắt đầu xem, Thẩm Cẩn Tu ở lại nói chuyện với Thẩm Hi, Thẩm Lăng thấy cái đầu thanh tú của Thẩm Hi ngẩng lên, dùng đôi mắt ngập nước của mình nhìn Thẩm Cẩn Tu. Ánh mắt Thẩm Cẩn Tu cũng hiện lên ánh sáng nhu hòa.
Thẩm Lăng nhướng mày và lạnh lùng nhìn vào mối quan hệ mập mờ của hai người mà không nói một lời.
Trong cuốn tiểu thuyết, Thẩm Lăng đã lượn lờ qua lại trước mặt Thẩm Hi và Thẩm Cẩn Tu, thu hút Thẩm gia và những người khác thù hận, để rồi tác thành cho họ ở bên nhau và không gặp phải quá nhiều phản đối, nhưng hiện tại nàng không muốn phối hợp với bọn họ nữa. Chỉ là không biết, liệu họ còn có thể ở bên nhau được hay không?
* * *
Cuộc sống của Thẩm Lăng trong Thẩm phủ diễn ra khá suôn sẻ. Trong khoảng thời gian này, Thẩm Hi đã nhiều lần ngõ lời muốn mời nàng tham gia yến hội nhưng đều bị nàng từ chối.
Thẩm Hi là người thông minh, trong tiểu thuyết, Thẩm Hi đã dẫm lên tên tuổi nàng và trở thành Thẩm tiểu thư được mọi người ca tục trong kinh thành. Nếu nàng không ra khỏi phủ, nàng không tin rằng Thẩm Hi có thể giẫm lên nàng một lần nữa.
Vài ngày sau ở trong phủ, nàng nghe được những lời đồn thất thiệt về mình, bịa đặt nói nàng có hành vi ngang ngược thô lỗ, khinh thường ý tốt Thẩm Hi..
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng ngơ ngác không thốt lên lời: "..."
Không đợi nàng làm gì, Thẩm Hi đã đến viện của nàng để xin lỗi, tiếp theo là sự chất vấn của Thẩm Cẩn Tu và lời cảnh cáo của Tưởng thị, Thẩm Khang Chính không muốn quan tâm, mỗi ngày như bao ngày, đúng giờ lại thượng triều.
Thẩm Lăng bị gọi ra chính viện nhưng nghĩ đến hành vi của Tưởng thị mấy ngày nay nàng không khỏi phải đỡ trán, không được nàng phải nghĩ ra cách gì đó để tránh xa nam nữ chính và đám người Thẩm gia này, nàng chỉ muốn thành thật sinh hoạt một cách bình thường nhưng không nghĩ sẽ dùng máu thịt của mình để nuôi dưỡng cốt truyện quỷ quái này ah!
Tưởng thị chính là đương gia chủ mẫu củaThẩm phủ, nàng không tin Tưởng thị lại không hiểu những gì trong thư nàng để lại trong phủ. Mặc dù Tưởng thị này cũng không phải là người đáng để tin cậy.
Nàng phải tự cứu lấy mình thôi!
Đúng lúc này, tin tức tuyển tú từ trong cung truyền đến, Thẩm Lăng hai mắt lập tức sáng lên.
Đúng vậy, nàng có thể tiến cung nàng không tin nàng ở trong cung rồi thì cái cốt truyện cẩu huyết này còn có thể tiếp tục diễn biến như lúc ban đầu!
Với mục tiêu tiến cung, Thẩm Lăng hành động vô cùng nhanh chóng và giấu luôn Thẩm gia vào cung với tư cách là Tiểu thư Lại Bộ thượng thư, chờ sau khi Thẩm gia nhận thấy sự việc không thích hợp, lúc đó tin tức nàng qua vòng sơ tuyển cũng đã truyền ra.