Bạo Quân Độc Sủng

Chương 1: Bắt cóc ư? Mị dược sao? Cổ khát khô




Hình như bị mê man rất lâu, Diệp Vũ tỉnh lại nhưng sao lại tối om chẳng thấy năm ngón tay thế này nhỉ?
Đầu óc mơ hồ choáng váng, tinh thần không thể tập trung nổi. Thêm nữa chân tay đều không còn sức, cả người nóng như lửa đốt vậy, ngọn lửa nóng hừng hực kia đang nướng cho nàng cháy khô cả lưỡi, cả người khát, cổ cháy, nếu có một thùng nước lạnh dội từ trên đầu xuống thì sung sướng biết bao.
Sao lại thế chứ? Vì sao trên người lại nặng vậy? Hình như có một tảng đá to đè nặng chính mình vậy. Vì sao có cái gì đó ẩm ướt cứ liếm đi liếm về không ngừng trên người nàng chứ? Đó là đầu lưỡi ư? Có người nằm trên người nàng ư? Có người đàn ông đang hôn nàng sao? Tại sao có thể vậy chứ? Nàng không phải đang ngồi trên thuyền hoa uống trà trên sông Tần Hoài ở Nam Kinh sao?
Trời ơi!!!
Nàng tỉnh táo chút, cố sức nâng tay lên sờ, lòng lạnh lẽo, chân tay cứng ngắc.
Đúng vậy, có một người đàn ông đang đè nặng nàng, hôn cánh tay nàng, đầu vai, xương quai xanh, một đường đi xuống……
Vì sao lại bị vậy chứ? Nàng bị bắt cóc sao?
“Nè…” Nàng chẳng còn hơi sức nào cố nói, lấy tay lay vai hắn, lại mềm mại chẳng có chút sức nào, rơi xuống trên vai hắn, “Anh là ai…Buông ra…”
“Ngươi bị người ta bỏ thuốc chí âm mê tâm tán, thế gian chỉ có duy nhất cách giải này thôi” Người đàn ông này giọng nói rất dễ nghe, trầm thấp thuần hậu, so với Hạ Phong càng dễ nghe hơn.
“Mê tâm tán là gì vậy? Giải dược là gì? Để tôi đi mua” Diệp Vũ oán thầm, tên này nói chuyện sao nho nhã thế, khá giống lời kịch cổ trang mà Hạ phong quay chụp lắm, có hương vị cổ đại.
“Mê tâm tán là mị dược, giải dược là đàn ông” Giọng hắn không hề ấm áp chút nào.
Nàng khiếp sợ, có người bỏ thuốc cho nàng ư? Là ai bỏ đây? là tên đàn ông này sao?
Hắn nhận thấy nàng kháng cự yếu ớt, giải thích bảo, ‘Không phải là ta bỏ mà là huynh trưởng của ngươi”
Nàng kinh ngạc, “Huynh trưởng của tôi ư?”
Hắn lại bảo, “Thuốc mê tâm tán là loại thuốc cực mạnh, trong vòng nửa canh giờ mà không có thuốc giải, ngươi sẽ khát khô cổ mà chết”
“Anh giúp mua thuốc giải về cho tôi có dược không? Anh cần bao nhiêu tiền, tôi có thể cho anh” Diệp Vũ khẩn cầu.
“Mê tâm tán là loại thuốc dùng hoa tình vô cùng độc làm thành, thành Kim lăng này không có thuốc giải nào cả” Hắn quả quyết.
Độc tình hoa ư? Thành Kim Lăng sao?
Nàng nghe được rất rõ, thế kỷ hai mươi mốt làm gì có loại hoa, thành Kim Lăng này. Gã đàn ông này nói vậy sao cổ quái thế, rốt cục là sao chứ? Sao tự dưng nàng vô duyên vô cớ bị ca ca bỏ thuốc chứ? Thật là kỳ lạ quá.
Hắn dùng khuỷu tay chống đứng lên, “Sống hay chết, tuỳ ngươi”
Da thịt càng ngày càng thấy khát, muốn uống nhiều nước lạnh…CẢ người càng ngày càng nóng rực, càng ngày càng hư không, càng ngày càng mềm như cần cái gì đó, khát vọng có ai đó chạm vào, âu yếm… Tên đàn ông này như một tảng băng vậy, có thể an ủi cơn khát của nàng, nhồi vào hư không của nàng…Trong ngoài cơ thể nàng như bị cháy sạch, dồn lên mặt, đầu nóng hừng hực, nàng không tự chủ được liếm môi, thân mình khó chịu uốn éo.
Vừa rồi câu nói kia của hắn, nàng hiểu được hắn để cho nàng chọn. Muốn sống thì cùng hắn xxx, nếu không muốn nảy sinh quan hệ với hắn thì cũng chỉ còn con đường chết. Làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.