Diệp Vũ không dám quay đầu chỉ mải chạy, tim đập mạnh. Ngay sau đó, các nàng đã bị hai trọng phạm bắt được, tóm lại. Hai trọng phạm sát khí đằng đằng, ánh sáng ngân đao lóe lên máu tươi đầm đìa khiến người ta sợ hãi.
“Tráng sĩ, thả chúng ta ra đi…Van xin các ngài, đừng mà…”A Tử kinh sợ cầu xin tha, “Các ngài muốn gì, ta đều có thể cho các ngài…”
“Chúng ta cái gì cũng không cần, chỉ cần mạng các ngươi” Một trong những tên tội phạm quát.
“Lúc giết người là lúc đau nhất, nhìn thấy các ngươi chết dưới đao của ta, đau nhanh nhất” Tên còn lại cười điên cuồng.
Mặc A Tử có cầu xin thế nào, chúng vẫn giơ đại đao lên, cười cuồng vọng. A Tử bị dọa khóc to, kinh hãi run rẩy. Sống chết trước mắt, kinh sợ quá độ, Diệp Vũ lại không thấy sợ, đột nhiên nhắm mắt lại, không hề sợ hãi đón đao phong rơi xuống.
Nếu lần này nàng kết thúc ở dị thế, như vậy, nàng có thể được trở lại thế kỷ hai mươi mốt không đây? Nàng có cảm giác ánh đao chợt lóe lên, đao phong lại không rớt trên người, cũng không thấy đau, sao lại thế chứ?
Mở mắt ra, nàng thấy một trường kiếm đặt trên cổ hai tên tội phạm, ánh sáng lấp lóe. Sau lưng chúng có một nam tử cầm i thanh trường kiếm trong tay, tư thế tiêu sái, khí độ kinh người.
Gió lạnh thổi cho áo và tóc hắn tung bay, trong thanh dật ẩn chứa sát khí lẫm liệt. Tấn vương, Sở Minh Hiên.
“Thả các nàng ấy ra!” Giọng hắn mạnh mẽ, “Bổn vương sẽ tha cho các ngươi!”
“Hóa ra là Tấn vương phong lưu đa tình” Bọn tội phạm cười nhạo. Sở Minh Hiên nháy mắt với Diệp Vũ, bảo nàng đi mau. Nàng rời khỏi đại đao của tội phạm chạy trốn cùng A Tử, tim đập bình bịch.
Đột nhiên hai tên tội phạm gây khó dễ, cùng đồng loạt công kích người phía sau, chiêu thức tàn nhẫn, lực nặng tựa ngàn cân, nhanh như chớp.
Sở Minh Hiên tay trái cầm kiếm chém, tay phải đón đao tới, nhất thời trận chiến kịch liệt ngút trời, hung hiểm vô cùng. Trên phố cũng chật hẹp, ba người đánh nhau cũng bị cản trở, nhưng hắn né tránh linh hoạt hoặc bay lên tường đi vách tường, hoặc đạp lên trên kiếm, hoặc bay vọt qua, thể hiện khinh công cao siêu, khiến người ta nhìn no cả mắt.
Hai tội phạm dùng chiêu thức hung tàn, lực đạo và sở trường, đại đao xé gió vút tới;thân hình Tấn Vương mờ ảo như bóng đêm, chiêu thức thay đổi liên tục thủ thắng, trong đánh nhau ánh kiếm như linh xà, xuyên qua ánh đao bá đạo, lấy nhu thắng cương, lấy khéo chế trọng.
Tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, tiếng đánh nhau chan chát bị tiếng lanh canh như thủng màng nhĩ, sát khí ngập tràn. Sắc trời u ám, gió lạnh dâng lên, nổi cuồn cuộn như bão cát vậy, giống như sát khí của họ khiến bầu trời biến sắc, đất cát bay đầy, trước mắt thê lương.
Dù Diệp Vũ trong cuộc đang xem cuộc chiến cũng cảm thấy kinh sợ. Hai tội phạm này thế mà hung tàn, đến nỗi lòng người hoảng sợ, phải đền tội. Bốn bộ khoái đi tuần gần đó vội vã chạy tới, gia nhập cuộc chiến. Hai tội phạm giết đỏ cả mắt, chặt bay hai đầu bộ khoái, khuôn mặt tuấn tú của Tấn Vương cứng như đá, đôi mắt lóe lên sát khí lạnh thấu xương, ra chiêu nhanh hơn, ác hơn, độc hơn khiến người người kinh dị.
Lại có thêm hai bộ khoái ra nhập tương trợ, trận này là chính nghĩa và tà ác cùng đánh nhau kịch liệt đang bước vào giai đoạn gay cấn, bất luận là binh hay địch, trong mắt chỉ có kẻ địch, chỉ có sống chết.
Một tội phạm hét to một tiếng, lật ngược tay đao phong quét ngang, một bộ khoái lúc phát hiện ra đã tránh không kịp, tiếp đó cả người đã lâm vào chỗ chết. Trong lúc nguy cấp đó, Sở Minh Hiên giơ thẳng kiếm đánh thẳng vào đao phong máu tanh kia, cản trở lực đạo tội phạm, bộ khoái kia mới tránh được một kiếp.
Nhưng một tên tội phạm khác lại vọt đao cắt xoẹt qua cánh tay trái hắn! Diệp Vũ lòng chấn động, lên tiếng cảnh báo, nhưng còn kém tốc độ của tội phạm. Vết thương trên cánh tay tóe máu đập vào mắt, Sở Minh Hiên cứ như không có cảm giác đau, càng phát ra dũng mãnh, chiêu thức càng thần tốc hơn, ác độc hơn, đôi mắt vằn đỏ thật đáng sợ…Nhưng thấy bong trắng đang trong trận chiến ác liệt lại trở nên mơ hồ, sát chiêu lại càng điên cuồng, như mãnh thú ra khỏi rừng, lại như bị trúng bùa mê.
Đôi mắt hắn phụt ra hơi thở và sát khí dày đặc, lửa bắn tóe trong mắt đỏ, như ánh sáng vụt qua, sát chiêu liên hoàn, bá đạo mà ngoan độc, hai tội phạm bỗng chốc chịu không nổi. Dưới sự trợ giúp của bộ khoái, Sở Minh Hiên nhảy lên như ưng giương cánh, trường kiếm đỏ rực, kiếm khí quét ngang. Hai tội phạm bị trúng kiếm liên tiếp, ngã xuống đất chết ngay, cần cổ có vệt máu tinh tế. Bộ khoái thở phào cuối cùng mới biết mình còn sống.
Diệp Vũ cứng cả người cuối cùng cũng thả lỏng, sắc mặt A Tử trắng bệch, nói lẩm bẩm, “Thân thủ Vương gia thật bất phàm…” Sở Minh Hiên mang kiếm tới, hơi nhếch môi, “Tội phạm đã đền tội, không sao rồi”
Vừa dứt lời, hai chân hắn mềm nhũn, suýt ngã sấp xuống, đúng lúc hai nàng đỡ được hắn. Sau một trận kịch chiến, thể lực hắn đã hao sạch, lại bị thương, khó mà chống đỡ nổi thêm nữa.
“Đưa Vương gia tới y quán gần đó băng bó vết thương đi” Một bộ khoái nói.
“Để ta đỡ Vương gia đi” Diệp Vũ thấy bốn bộ khoái nâng thi thể chuyển đi, đành nói vậy.
___
Tại y quán, thầy thuốc rất cung kính băng bó vết thương cho Tấn vương, mấy quan viên của hình bộ và phủ Kim Lăng đứng một bên lải nhải khen, khen ngợi hắn võ nghệ siêu quần, dù là quỷ trâu thần xà mà nghe tin đã sợ mất mật, tán thưởng hắn vừa ra tay đã khiến hai tên tội phạm bị đền tội, có thể nói là vì nước quên thân…
Sở Minh Hiên vẫn im lặng mặc cho họ bàn tán. Trong lòng Diệp Vũ cười lạnh, quan trường ai cũng vậy, xu nịnh, nịnh nọt, gió chiều nào che chiều ấy. Sau khi băng bó vết thương xong, hắn mặc y bào, giương mày lên, “Bổn vương hơi mệt, sau bữa trưa mời các ngươi đi cho”
Mấy quan viên xấu hổ khom người rời đi. Nàng cũng định cáo từ, ánh mắt Sở Minh Hiên ngưng lại, “Tự dưng thấy đói, thị tỳ của nàng chắc biết nấu cháo chứ?’
“Bẩm Vương gia, sở trường nhất của nô tỳ là nấu cháo ạ, chẳng biết Vương gia thích ăn loại cháo gì?” A Tử nhướn mày cười khẽ.
“Ngươi cứ nói nghe một chút xem nào” Hắn cười nhẹ, tuy mặt trắng như tờ giấy, lại cười như gió xuân.
“Cháo thịt nạc, cháo Bách hợp, cháo thịt bò, chào gà ri, cháo đậu đỏ, cháo bí đỏ…” Nàng ta cứ lần lượt nói.’”Vậy thì cháo thịt nạc đi”
“Xin Vương gia đợi chút, nô tỳ mượn bếp y quán, sẽ nhanh có đồ ăn thôi ạ” A Tử cười tủm tỉm rời đi. Tâm tư Diệp Vũ khẽ nhúc nhích, sao tự dưng hắn lại muốn ăn cháo nhỉ? Chẳng lẽ định mượn cớ ở lại y quán một lát ư? Sở Minh Hiên khẽ nhấc ấm trà định rót, nàng đã đỡ lấy, “Cứ để cho ta đi”
Hắn uống cạn ly trà nóng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn ra ngoài cửa, giọng êm đềm, “Kiểm điểm một tháng ở đài quan sát, bổn vương nghĩ được rất nhiều chuyện” Nàng nói lạnh nhạt, “Chắc Vương gia đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện, lòng dạ cũng sáng hơn trước nhiều”
Một tháng không gặp, hắn cũng chẳng có thay đổi gì, chỉ có khí sắc không được tốt cho lắm, mắt mũi cằm có vẻ nhọn ra.
“Chuyện thảm nhất trong cuộc đời là chuyện chỉ trong nháy mắt đem người trong lòng khắc sâu, lại muốn dùng cả đời để quên đi” Giọng mềm như nước, mặt trong như gương, không chút gợn song.
“Nếu có thời gian, Vương gia nhất định sẽ quên hết tất cả mọi thứ trước kia”
“Chuyện vui nhất trong cuộc sống là được ở một nơi riêng, cùng người trong lòng mình tâm sự, như keo sơn, triền miên như lửa” Sở Minh Hiên vẫn giọng lạnh nhạt như nước. Trong đầu Diệp Vũ hiện lên chút hình ảnh, nhất là cảnh thâu hoan trong rừng rậm, bất giác hai má nóng bừng.
Sở Minh Hiên thấy mặt nàng đỏ, trong mắt lóe sáng lạnh, “Lùi một bước, trời cao biển rộng. Nước chảy có trái tim dừng ở đó, hoa rơi lại vô tình, một khi đã vậy, thì chẳng cần gì cả, chỉ cần quý trọng một khoảng thời gian tốt đẹp, yên lặng chúc phúc, bình an vui vẻ là được”
Nàng cười mỉm, “Vương gia rộng lượng, là phúc khí của Vương gia, cũng là vinh hạnh của ta. Tạ Vương gia”
Rốt cuộc khúc mắc cũng được gỡ bỏ, bất giác thấy khoan khoái hơn nhiều. Hắn ngồi đối diện với nàng, mắt sâu thẳm, “Nếu có một ngày, Thẩm Chiêu không còn quý trọng nàng như báu vật, bổn vương sẽ chẳng bàng quang đứng nhìn đâu”
Nàng còn biết nói gì nữa đây? “Vương gia hết buồn, Thẩm Chiêu ta cũng sẽ không cho Vương gia có cơ hội xen vào việc người khác đâu”
Tiếng nói lãng đãng, ôn nhuận như ngọc. Hai người cùng quay đầu nhìn về phía cửa, Thẩm Chiêu đang đứng bên ngoài, quanh người tỏa ra quầng sáng thuần khiết của trời đất. Diệp Vũ đứng lên, nói thẳng, “Đại nhân” Hắn đi vào nhìn nàng ôn nhu, “Nghe nói nàng gặp phải hai tội phạm, ta tới ngay lập tức, có bị thương ở đâu không?”
Nàng lắc đầu, “Lúc ấy thật sự là nguy hiểm vô cùng, trong lúc nguy cấp may mà có Vương gia đuổi kịp, đã cứu được ta và A Tử”
Thẩm Chiêu nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, ánh mắt ấm áp, “Không bị thương cũng sẽ sợ hãi, ta đã bảo người hầu pha trà định tâm rồi”
Nàng gật đầu, cười ngượng, trong lòng lại sáng như gương, hắn thâm tình như thế, là cố ý thể hiện tình vợ chồng ân ái trước mặt Tấn vương.
“Vương gia cứu nội tử một mạng, Thẩm Chiêu nhớ kỹ trong lòng” Thẩm Chiêu vòng tay nói thành khẩn.
“Bổn vương không ngờ được nghịch tặc lại giết người lung tung, ngươi không cần cảm ơn đâu” Sở Minh Hiên ngồi thẳng, mắt thâm trầm, “Ngươi và bổn vương đã quen biết nhau hơn hai mười năm, có nhiều chuyện bổn vương cũng khắc sâu trong lòng”
“Kẻ hầu vương gia đang ở bên ngoài, canh giờ cũng đã muộn, Thẩm Chiêu cáo từ”
Thẩm Chiêu nắm tay nàng cùng sánh vai mà đi. Diệp Vũ nhìn ra được giữa những lời họ nói với nhau nhìn rất khách sáo, thật ra đang dậy sóng, đối chọi gay gắt, hơn nữa trong lời nói có chuyện, rốt cuộc không phải là có từ trước.
***
Thẩm Chiêu đưa nàng về biệt quán, đợi một lát rồi đi, cũng chẳng có ý ở lại dùng bữa. A Tử còn nấu cháo cho Tấn Vương nên vẫn chưa về, Diệp Vũ vừa đợi cơm tối vừa nghĩ tới màn múa mới, Lăng Vô Hương xin được vào gặp.
“Cô có tâm sự hả?”
“Lầu Tiêu Tương có nhiều người, cũng chẳng phải nơi để nói chuyện, Vô Hương mạo muội quấy rầy rồi” Lăng Vô Hương nói kính cẩn.
“Hết cách rồi. Lúc ở lầu Tiêu Tương, ta đang định hỏi cô đó, lại bị dì Lãnh kéo đi mới thôi” Diệp Vũ cười nói, “Có chuyện gì phiền lòng, cứ việc nói ra đi”
“Lúc trước đạt được danh hiệu “Vũ Khôi” thì có không ít người tới cầu hôn, muội nghĩ thời cơ chưa tới, đã nói lời cự tuyệt. Hai ngày nay, có hai người tới tận cửa cầu hôn, muội không biết nên chọn thế nào, tỷ có thể giúp muội nghĩ cách được không ạ?” Lăng Vô Hương nói khẩn thiết.
Được hai nam tử cầu hôn, một người là phú thương đã góa vợ, tái giá cưới nàng làm phu nhân; một là công tử danh môn, cưới nàng làm tiểu thiếp. Nàng ta nói tướng mạo công tử danh môn đàng hoàng, có tài văn thơ, là con trưởng trong nhà, sau này nhất định sẽ có tương lai, lòng nàng ta đang nghĩ tới công tử danh môn.
Diệp Vũ cười hỏi, “Công tử danh môn tuấn tú lịch sự, có thể gả cho người mình thích không phải tốt lắm sao?”
Lăng Vô Hương cười sầu khổ nói, “Làm thiếp người ta, chẳng bằng tái giá làm phu nhân. Tuy muội chẳng có tình cảm mấy với phú thương kia, nhưng huynh ấy có thành ý vô cùng, thề không cô phụ muội. Còn công tử danh môn trước mắt kia mặc dù toàn tâm toàn ý với muội, tình kiên định, nhưng muội nghe nói, nhà bên vợ huynh ấy tiền tài quyền thế hùng hậu, cả cha huynh ấy cũng phải nể ba phần nhà bên ngoại.”
Diệp Vũ hỏi, “Cô lo sau khi gả cho công tử danh môn, sẽ bị vợ cả hắn bắt nạt ư?”
Lăng Vô Hương bảo, “Thật ra muội không sợ bị bắt nạt, mà chính là lo công tử đó vì tiền mà bội bạc tình nghĩa, hoặc là mặc người ta bắt nạt muội”
“Chuyện tương lai, ai mà biết được chính xác chứ”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
“Đây cũng là nguyên nhân mà muội đắn đo lựa chọn mãi”
Diệp Vũ cũng thấy khó, trầm tư một lúc lâu, nói môt cách với nàng ấy, nàng ấy liền cáo từ. A Tử đã trở lại, bảo là đã ăn rồi, còn nói Tấn Vương tự mình đưa nàng ta về. Diệp Vũ thấy vẻ mặt nàng ta đỏ hồng, xuân tình trước mắt, lòng nẩy lên tia bất an. Ăn tối xong, nàng ta hầu hạ Nhị phu nhân tắm.
Đêm thu lạnh, Diệp Vũ lau khô người nhanh rồi ngay lúc đó bị một tiếng “oành” cửa phòng đẩy bật ra. Nàng khiếp sợ, lập tức lấy tay bảo vệ ngực, A Tử vội vã lấy áo choàng trên giường tới, khoác lên người nàng. Sau đó A Tử quay đầu nhìn lại định mở miệng mắng bỗng nghẹn họng.
Sở Minh Phong bước nhanh tới, vung tay lên, A Tử nhìn về phía Nhị phu nhân, cuối cùng cũng lui ra ngoài. Diệp Vũ mặc áo choàng xong, che thân mình lại, thấy sắc mặt hắn ủ dột, thầm cân nhắc chắc hắn biết mình và Tấn vương cùng ở y quán với nhau một lúc rồi.
Hắn đang giận ư? Nàng khẽ khom mình, xem như hành lễ, hắn đứng trước mặt nàng, mặt cứng ngắc lạnh băng. Bốn mắt nhìn nhau đầy tâm tư. Nàng nhìn thấy ý lạnh ập tới, nhưng cũng không muốn nói, chỉ hợp lý hợp tình đón nhận cái nhìn và sự tức giận của hắn. Rồi đột nhiên Sở Minh Phong túm chặt lấy nàng, hôn mạnh lên môi nàng.
Bị xâm nhập bất ngờ, môi như đao, lưỡi như kiếm, cắt nàng rất đau. Nàng theo bản năng kháng cự lại chọc cho hắn bẻ quặt tay nàng ra sau lưng, xâm nhập tàn nhẫn hơn. Rất nhanh hắn đã ôm lấy nàng lên giường, cởi áo choàng ra, bóp chặt.
“Bệ hạ…” Diệp Vũ định ngăn lại, nhưng do bởi vết thương hắn chưa lành, cũng chưa kịp nói hết đã bị hắn nuốt sạch. Kịch liệt như thế, miệng vết thương đã khép lại rồi lại vỡ ra. Nàng chẳng hề giãy dụa, mặc lưỡi hắn trượt dài trên người.
Sở Minh Phong nắm lấy ngọn đồi trắng mềm mại, bàn tay to trùm lấy khẽ xoa nhẹ, thật muốn cắn xuống, đem nuốt sạch nàng vào bụng. Nghĩ vậy hắn lại ghé xuống nơi tuyết trắng mềm mại kia cắn…
Đau! Diệp Vũ kêu lên kinh hãi, lại tựa như tiếng mèo kêu rên rỉ, người nghe vào tai lại như được vuốt vẻ vậy. Sở Minh Phong đang ghen ư? Là vì nàng ở y quán cùng Tấn vương một lúc sao?