…
Sở Minh Phong an ủi hai câu, để cho Văn quý phi nghỉ ngơi cho khoẻ, bảo tối nay lại tới thăm nàng ta, rồi cùng Thẩm Chiêu về ngự thư phòng.
Tôn thái hậu ngồi lại một lát, sai cung nhân hầu hạ cho tốt, cũng về điện Từ Ninh. Trong ngự hoa viên, chỉ còn Tống Vân hầu hạ. Thẩm Chiêu nghe xong lời Tống Vân thuật lại án mưu hại hoàng tự, “Thần nghĩ tới, Diệp Vũ chẳng có lòng hại người vô tội, lại càng không mưu hại hoàng tự”
Dĩ nhiên Sở Minh phong cũng biết bản tính của Diệp Vũ, chỉ là, Văn quý phi lên án hình như đã được sắp sẵn, chỉ trong thời gian ngắn, hắn tìm không ra sơ hở, đành tạm thời giam Diệp Vũ lại. Mắt hắn lạnh trầm, hỏi, “Theo ý của khanh, án này bắt đầu tra từ đâu đây?”
“Thần nghĩ, có hai giả thiết. Thứ nhất, quý phi mang thai hoàng tự, ăn nhầm cua biển, dẫn đến xẩy thai, mới đem tội danh ấy đổ lên đầu Diệp Vũ, loại bỏ kẻ tình địch. Thứ hai, quý phi không mang thai, thông đồng với Ôn thái y nói mình mang thai hoàng tự, lại tỷ mỷ bày ra thế cục này, để Diệp Vũ gánh lấy tội mưu hại hoàng tự, loại trừ thống khoái” Thẩm Chiêu to gan giả thiết, “Nếu là hai tình huống, quý phi có tâm cơ rất sâu, tâm địa độc ác, có thể thấy rất rõ”
“Mấu chốt của án này là ở chỗ quý phi có mang thai hay không” Tận trong đáy mắt loé lên chút sáng, “Nếu như quý phi không mang thai, vậy đó là đã mua chuộc được Ôn thái y và Linh Nhi. Nếu muốn điều tra rõ chân tướng, chỉ có thể từ hai người này mới tra ra”
“Xin hỏi bệ hạ, gần đây có sủng hạnh qua quý phi không ạ?”
Sở Minh Phong gật đầu, giọng sâu kín, “Hơn một tháng trước”
Thẩm Chiêu suy nghĩ nói, “Linh Nhi là tâm phúc của quý phi, chỉ sợ không nói thật. Vậy thần đi ngự hiệu thuốc hỏi Ôn thần y một chút xem” Bỗng Sở Minh Phong nhìn về phía Tống Vân, bảo, “Tìm một danh sách, đem thay toàn bộ cung nhân điện Phượng Tê, rồi sau đó thẩm vấn họ”
Tống Vân trả lời, “Nô tài biết nên làm thế nào, chẳng bằng lấy lý do “Hầu hạ quý phi bất lực” để lên danh sách, đem tất cả cung nhân biếm đi làm tạp dịch, rồi thẩm vấn thêm”
Sở Minh Phong chuẩn, Tống Vân đi ngay. Thẩm Chiêu hỏi, “Lần trước Diệp Vũ trúng độc, đã tra ra dấu vết gì chưa ạ?”
“Vài ngày trước, Tống Vân đã tìm ra được manh mối rồi, nhưng hung thủ đằng sau lại rất cảnh giác, manh mối bị huỷ, manh mối cứ vậy mà bị cắt đứt”
“Xem ra tâm tư hung thủ đằng sau thật quá kín kẽ, tâm như rắn rết”
Sau đó họ đi ra khỏi thư phòng, một người đi ngự hiệu thuốc, một người đi tới trước điện Từ Ninh. Sở Minh Phong đi thẳng vào tẩm điện, Tôn thái hậu đang ngồi dựa ở trên giường đối diện, đắp chăn bông mỏng, nhắm mắt nghỉ ngơi, chậu than bốc hơi nóng nghi ngút. Nghe thấy tiếng động, bà mở mắt ra, thần sắc hơi trầm đục, “Bệ hạ tới, Bích Cẩm, pha trà đi”
“Mẫu hậu mệt mỏi, vì sao không nghỉ trên giường ạ?” Hắn ngồi ở trên ghế đôn.
“Con quý phi đã không còn, ai gia sao mà ngủ được chứ?” Bà ôm ngực, nhẹ giọng thở dài, “Trong lòng ai gia, thật sự rất đau”
“Nhi thần có một chuyện không rõ, mong thái hậu nói chi tiết cho nhi thần biết”
“Chúng ta là hai mẹ con, có gì mà không thể nói ra được chứ?”
Giọng Sở Minh Phong rất nặng, như chất vấn vậy, “Mẫu hậu biết rõ nhi thần thích Vũ Nhi, biết rõ, Vũ Nhi ở trong cung sẽ bị kẻ khác hãm hại, biết rõ, lòng dạ quý phi sâu hiểm, chẳng phải là kẻ dễ bắt nạt, vì sao lại để cho Vũ Nhi tới điện Phượng Tê chứ? Vì sao không ngăn lại?”
Tôn thái hậu sớm đã đoán ra hắn sẽ nghĩ ra điểm đó, sẽ đến chất vấn, đúng là bà đã để cho Diệp Vũ tới điện Phượng Tê, bà cố ý bảo Diệp Vũ đi.
Bà tâm địa cứng rắn, đôi mắt ngập tràn bí hiểm, khiến người nhìn mà không hiểu, “Quý phi mới sáng tác ra khúc mới, mời vũ nhi đi nghiên cứu ca múa, ai gia sao mà biết quý phi có dụng tâm kín đáo chứ? Sao biết sẽ có chuyện xảy ra chứ? Vũ Nhi bị chỉ mưu hại hoàng tự, ai gia không lo lắng hay sao? Quý phi con chết, ai gia không đau lòng hay sao?”
Bỗng Sở Minh Phong đứng dậy, “Sau này, mẫu hậu đừng có truyền Vũ Nhi tiến cung nữa, trẫm sẽ không để cho Vũ Nhi bước vào hoàng cung nửa bước đâu!”
Tiếng nói đanh thép, vang dội như tiếng đao kiếm chạm nhau vậy. Rồi sau đó, hắn phất tay áo rời đi. Tôn thái hậu vẫn ngồi im không nhúc nhích, mắt lóng lánh, như có gì trong mắt sắp tuôn ra, cố chịu đựng sự đau thương.
****
Nhà tù Phía Tây Bắc Hoàng cung là nơi giam cung nhân phạm tội, bên ngoài có thị vệ canh, bên trong ngục tối om. Đã lâu chưa thấy ánh mặt trời, mùi hôi từ trong nhà tù toả ra bất giác cảm thấy cả người lạnh băng. Diệp Vũ ngồi ôm gối, trên giường chỉ có mỗi cái chiếu, một cái chăn vừa bẩn vừa hôi, chỉ ở trong này một đêm mà lạnh tới mức không ngủ được.
Trên đỉnh gần trần có một cửa sổ vuông be bé có chút nắng chiếu vào rồi dần ảm đạm tắt hẳn, lúc này đã tối đen, lính canh ngục đã châm nến lên, đang ngồi uống rượu, ăn chân vịt.
Ngửi thấy mùi thơm lừng của chân vịt, nước miếng nàng cứ tứa ra, lúc này mới cảm thấy thật đói bụng. Canh ngục ăn no rồi, cũng không mang cơm tới cho nàng. Chẳng lẽ đêm nay không có cơm mà ăn sao? Đang nghĩ vậy thì có người vào nhà tù, canh ngục rất cung kính với kẻ đó, cúi đầu khom người, dẫn người đó tiến vào. Thì ra là Thẩm Chiêu.
Kết quả là, chỉ có mình hắn là quan tâm đến nàng, chỉ có hắn quan tâm nàng nhất. Mà từ xưa đến nay, đế vương bạc lạnh, đế vương sủng ái chỉ là mây trôi nước chảy.
Nàng bị nhốt trong tù lâu vậy cũng không nhìn thấy Sở Minh Phong đến an ủi chút nào. Bình thường thì sủng ái vô cùng, nói nhiều tới mức rung động lòng người, hoá ra chỉ là lời ngon tiếng ngọt mà thôi, đều là giả, biết đâu chừng hắn ta cũng đã từng nói thế với mỗi một phi tần vậy. Hơn nữa, cứ nghĩ đến hắn sủng hạnh mình, lại cùng lúc không quên sủng hạnh cả Văn quý phi, lại để cho Văn quý phi to bụng, nàng phân tích, thì tức giận lại tăng cao.
Tuy nàng cũng biết hắn không thể độc sủng có mình nàng, không có khả năng vì nàng mà bỏ qua đám hậu cung đẹp, nhưng mà nàng thấy rất khó nuốt trôi. Nhất là lúc biết Văn quý phi mang thai con của hắn, nàng cũng rất không thích!
“Đói bụng rồi đi, ta mang theo thức ăn tới nè” Thẩm Chiêu cầm một hộp thức ăn trong tay đặt lên giường đá, có nhiều ngăn, một ngăn đựng thịt gà ngon lành, một ngăn đựng cơm, một ngăn canh bổ dưỡng nóng ngào ngạt, vẫn đang bốc hơi, “Vũ Nhi, ăn nhanh đi”
Diệp Vũ ngồi lại gần, bưng cơm lên ăn ngấu ăn nghiến. Hắn cười khẽ, ‘Ăn chậm chút đi, cẩn thận không nghẹn” Nàng không sợ hắn giễu cợt, nhưng vẫn ăn chậm rãi hơn, đỡ bị nghẹn mà khó chịu. Thấy nàng ăn xong rồi, hắn nói rất nhanh, “Đồ ăn này là bệ hạ sai ngự phòng làm cho đó” Nàng “a” một tiếng, rồi lấy tay lau miệng đi.
“Yên tâm đi, sẽ điều tra rõ chân tướng nhanh thôi, bệ hạ sẽ trả lại sự trong sạch cho cô” Thẩm Chiêu nói thong dong, “Chỉ là cần cô chịu chút uất ức ở trong nhà tù một tý”
“Ngài tin tưởng ta sao?”
“Ta biết cô là người vô hại, bệ hạ cũng tin cô”
“Đừng có nói tốt cho người ấy”
Diệp Vũ thốt ra, thở phì bực mình quay đi, lửa giận ngập tim. Hắn thản nhiên cười, tim lại lạnh thêm mấy phần – nàng tức thế này, thần thái như này, đã nói rõ nàng ấy có tình yêu nam nữ với bệ hạ. Mà ban đầu nàng ấy nói, nàng ấy chỉ thích là mình. Lòng người đều được làm bằng da bằng thịt, bệ hạ trả giá, tóm lại sẽ chiếm được lòng của nàng. Lần đó, nàng nói đúng, là hắn tự tay đẩy nàng về phía vòng ôm bệ hạ. Giờ nàng có tình với bệ hạ, hắn còn oán được ai đây?
Thẩm Chiêu lại bảo, “Mưu hại hoàng tự, nếu điều tra rõ là thật, đó là tội chết. Lúc ấy, quý phi chỉ chứng là cô, lại có cung nhân làm chứng, bệ hạ không tìm được ý nào để phản bác lại, dựa theo luật pháp, án này cô là nghi phạm lớn nhất, bệ hạ cũng không thể không đem nhốt cô vào tù. Cô cũng đừng có oán bệ hạ”
“Ta hiểu rồi” nàng cả giận nói,chép miệng, ‘Nhưng mà ta sẽ không tha cho ngài ấy”
“Vũ Nhi…”
“Lại nói một câu hay cho ngài ấy, ta cũng hận cả ngài nữa!”
Diệp Vũ biết mình cũng không nên oán Sở Minh Phong, nhưng lại thấy tức giận, lòng nàng lúc đầu thấy uất nghẹn, giờ thì lạ thấy đau lòng thất vọng. Có lẽ, sáng mai tỉnh lại thì cơn giận sẽ tan, nhưng hiện giờ vẫn rất tức giận.
Thẩm Chiêu biết ở trong ngục là khổ, không có trà nóng, không có người hầu hạ, khí lạnh bức người, lại còn ngửi thấy mùi mốc meo, hôi thối, ở có nửa khắc mà đã cảm thấy khó khăn, huống chi một cô gái mảnh mai yếu đuối chứ? Nhưng hắn không thể để nàng thấy, chỉ có thể thương tiếc trong lòng.
Yên lặng nhìn nàng thật lâu, hắn tỉnh táo lại nói, “Ta đã chuẩn bị xong, cai ngục cũng sẽ không đối xử gì với cô đâu, cô cứ an tâm đợi ở trong này đi. Ta còn có chuyện quan trọng, đi trước đây….” Nàng giữ chặt lấy ống tay áo trắng như tuyết của hắn, “Không được đi!”
Hắn nhìn nàng chăm chú, nàng đau khổ nhìn mình, thần sắc âu sầu, đôi mày cau lại, cứ đợi như vậy, cứ mảnh mai như vậy, cứ đáng thương như vậy, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt nàng.
“Có con gián, con chuột, còn kêu chít chít nữa…” Diệp Vũ khẩn cầu nhìn hắn, “Ở lại giúp ta một lát đi, có được không?”
“Được” Thẩm Chiêu tóm lại cũng không nỡ ác. Cả bốn vách tường nhà tù đều bẩn thỉu hôi hám, song sắt lạnh lẽo, mùi hôi tràn ngập, ánh sáng tối mờ, chỉ có ánh sáng ngọn nến phía trước hắt đến mờ nhạt.
Nàng mặc bên trong màu phấn hồng, bên ngoài là áo choàng màu sáng, quần áo hắn màu trắng, bên ngoài khoác áo tối hơn. Hai người cứ lặng mà ngồi, đám trắng nõn là là nơi sạch nhất trong tù, bởi trắng như tuyết có vẻ chẳng hợp với nhà tù tý nào. Bỗng nàng nghe được tiếng chít chít nho nhỏ vang lên. Thấy hai con chuột đi nhanh qua giường đá, “Con chuột!”
Nói xong nàng nhảy vọt lên người hắn, ôm chặt cánh tay hắn, dựa sát vào hắn, “Con chuột… Có lên trên giường không…”
“Nếu leo lên giường, ta sẽ đánh chết con chuột” Thẩm Chiêu an ủi nàng, mặc nàng cọ cọ bên cạnh.
“A…” Nàng thét chói tai, sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, ôm lấy cổ hắn, “Lại tới nữa… Đi đến đây này…”
Hắn nắm lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng, nàng ghé lên vai hắn, nhắm chặt hai mắt lại không dám nhìn. Đúng là một lát sau, tiếng chít chít này cũng biến mất. Giờ khắc này rất chân thật, cảm giác có giai nhân trong hư cảnh, như đang uống một tách trà nóng vậy, lo lắng trong đầu. Hắn hy vọng, vĩnh viễn nhớ kỹ thời khắc tốt đẹp này, vĩnh viễn quý trọng tận đáy lòng, mãi trọn đời không quên.
Tuy chỉ là mơ ước thiết tha, nhưng cho dù là mộng cũng sẽ không thực hiện được, bởi vì có trúng mục tiêu chắc chắn mong cũng còn không được. Bởi vậy hắn chỉ hướng lên trời cầu nguyện, nguyện cho giờ khắc này biến thành một kiếp. Chẳng ai lý giải được hắn, không ai biết lòng hắn bất đắc dĩ, bi thương thế nào.
Diệp Vũ yên lặng trợn mắt, phát hiện ra mình đang ngồi trong lòng hắn, lại còn ôm cổ hắn, ôm rất chặt, bất giác mặt đỏ tai hồng, lập tức đẩy hẳn ra, nhưng hắn vẫn không buông tay, nói thì thầm, “Có lạnh không?”
Nàng lắc đầu.
“Vậy khi nào tay mỏi, ta sẽ đi” Giọng Thẩm Chiêu nhẹ nhàng lại bao hàm đầy thâm ý. Nàng không rõ, vì sao hắn nói vậy? Vì sao lại không buông ra? Nhớ tới lúc đó mê luyến với hắn, nhớ tới lúc đó cứ một lòng đoán tình hắn, lại không chiếm được. Giờ nàng đã trở thành người của Sở Minh Phong, hắn lại nói một số câu khó hiểu, không phải không hợp lễ nghi sao? Quả nhiên là ý trời trêu ngươi.
Tóm lại Thẩm Chiêu cũng buông tay, cởi áo khoác ra, khoác lên người nàng. Cứ vậy cùng nàng, cứ vậy ngồi lẳng lặng, không nói gì, cứ như thời gian ngưng lại, tất cả mọi thứ quanh mình không có, chỉ có hai người họ, nàng và ta, ta và nàng, không xa không rời.
Ngồi mãi, Diệp Vũ cũng thấy hơi lạnh, hơi mỏi, cố chống đỡ một lát, nhưng vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ, chìm vào ngủ. Hắn ôm nàng đem người nàng dựa vào vai mình, để cho nàng được ngủ thật ngon. Chẳng biết ngồi bao lâu, không biết lúc nào thì mới rời đi, hay cứ ngồi một lát vậy… Lại đợi một lát nữa thì tốt rồi…
Bên ngoài có tiếng chân bước. Theo tiếng chân hỗn độn bước tới, hẳn là có không ít người, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Cứ làm cố một lần đi vậy. Hai công công đi tới trước nhà tù, một người là Tống Vân, người còn lại là…
“Thẩm đại nhân” Tống Vân nháy mắt mạnh với hắn. Thẩm Chiêu vẫn không hề động, cứ nắm chặt tay nàng, tuy thấy ấn đường người nọ đen sì.
“Thẩm Chiêu”
Chỉ ngắn ngủi hai từ, giọng trong veo lạnh lùng, gần như tức giận, lại khiến người ta thấy lạnh khốc vô cùng. Thẩm Chiêu nói thản nhiên, “Cánh tay thần tê nhức, vẫn mời bệ hạ tôn quý tới nhà tù đỡ bớt thay thần đi ạ”
Sở Minh Phong thấy cảnh ái muội này, lại nghe như trong giọng ngầm ý mỉa mai, trong lồng ngực cơn giận tăng vọt. Hắn cúi thấp đầu, bước vào trong phòng giam, ngồi xuống bên cạnh Diệp Vũ, đỡ thân nàng dựa vào người mình. Nàng hơi có chút cảm giác, cọ cọ trong lòng hắn, tìm kiếm một tư thế thoải mái nhất, sau khi tìm được rồi, mắt mày nàng hơi cau lại rồi giãn ra, tiếp tục say ngủ.
Thẩm Chiêu đứng lên, thấy bệ hạ mặc quần áo công công, lòng hiểu ra. Bệ hạ ăn mặc thế là vì dấu không cho ai biết, không cho ai biết hắn có tư tình với Nhị phu nhân của hữu tướng. Hơn nữa, hắn đường đường là thiên tử, thế mà lại vì một cô gái vào phòng giam, nếu truyền ra ngoài chẳng phải rất mất mặt sao?