Bạo Quân Độc Sủng

Chương 114.1: Mỹ nhân tắm câu hồn (1)




Đôi mắt Sở Minh Phong trầm lại, “Nếu là quý phi giết người diệt khẩu, đó là giấu đầu lòi đuôi: quý phi không mang thai”
Thẩm Chiêu nói, “Thần đi xem thi thể hai cung nữ kia”
Sở Minh Phong đồng ý, “Đi nhanh về nhanh”
Thẩm Chiêu đi, chưa tới nửa canh giờ thì về, thần sắc nặng nề, “Thần nhìn kỹ thi thể cung nữ, lúc đầu không phát hiện gì, sau đó thần lại phát hiện ra phía sau đầu các nàng ấy có một cây ngân châm dài nhỏ cắm vào huyệt. Phong bế huyệt không cứu nổi, nếu toàn bộ ngân châm ngập hết, chắc chắn sẽ chết ngay, hơn nữa rất khó phát hiện, thần không biết quỷ không hay”
“Thủ đoạn như thế, giết người vô hình, hung tàn, thật cao minh” Lông mày Sở Minh Phong khẽ nhướng lên, có chút lạnh lẽo, “Hung thủ giết cung nữ biết y thuật, huyệt vị, thật không đơn giản”
“Tống công công vừa mới thẩm vấn qua, hai cũng nữ kia đã bị sát hại, thần suy đoán, các nàng ấy biết nội tình, mới có thể bị giết diệt khẩu”
“Hung đồ ở trong tối, làm như không biết hai cung nữ kia chính là người chết, ngươi âm thầm truy tra, tránh đánh rắn động cỏ”
“Thần hiểu rồi” Thẩm Chiêu nói rõ, “Vậy hai cung nữ kia trước khi chết đã gặp qua ai, hay không có khác thường, hẳn cũng có quen biết cung nhân. Thần về phủ trước, đêm lại vào cung truy tra”
Sở Minh Phong chuẩn tấu, ngồi lên ngự liễn đi tới điện Phượng Tê.
Văn Hiểu Lộ nằm trên giường điều dưỡng, quý phi ngày xưa xinh đẹp một thời biến thành mỹ nhân bị bệnh mặt tái nhợt. Nhưng dù ả ta vẫn chưa trang điểm thì nhan sắc cũng vẫn khá được, lông mi cong dài, đôi mắt trong như hồ nước, đôi môi dầy bóng, chẳng qua hơi tái chút, lại có một phen động tình khác người.
Thấy bệ hạ bước nhanh tiến vào, ả ta khẽ nhấc người định xuống giường hành lễ, hắn đã bước ngay lên trước, xua tay ngăn lại, “Cứ nằm đi”
“Bệ hạ yên lặng đến không một tiếng động, nô tì vẫn còn chưa rửa mặt chải đầu, thật khó diện thánh” Ả ta nói quẫn bách, lo lắng bệ hạ thấy cảnh ảm đạm xám xịt, nhan sắc mờ mịt thế này thì sẽ bị doạ người.
“Cho dù quý phi không trang điểm đi nữa, thì vẫn là mỹ nhân khuynh thành” Sở Minh Phong cười nói, không hỏi ả ta nhiều.
“Hôm nay thật ra cũng khoẻ lên đối chút, cũng có tý sức. Nếu bệ hạ rảnh, cùng nô tì dùng bữa được không?” Ả ta mềm mại đáng yêu dò xét hắn.
“Tiếp đó sẽ còn có đại thần cầu kiến, để khi khác lúc nào nàng khoẻ đã, trẫm sẽ cùng dùng bữa với nàng” Hắn xoa xoa tay ả ta.
“Được” Văn Hiểu Lộ nói thân thiết, “Chính vụ bận rộn, bệ hạ cần phải giữ gìn long thể”
“Nàng cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, trẫm đi trước đây”
Sở Minh Phong xoa bóp mặt ả ta, đứng dậy rời đi. Cố ý đến thăm ả ta, là định mượn cơ hội này quan sát ả, hy vọng tìm ra chút ít manh mối. Giả sử ả ta sai người giết người diệt khẩu, hẳn ả ta sẽ lộ ra sơ hở. Nhưng mà hắn cũng không thấy lộ ra tia sơ hở, là do ả ta nguỵ trang rất tốt, hay là ả ta không có giết người diệt khẩu.
***
Vết roi tạo thành vết thương vẫn chưa biến mất hẳn, Diệp Vũ thì phiền não, may mà Thẩm Chiêu lại mang Minh cơ tuyết đến. Ánh mắt hắn nhìn theo đoạn vải lụa đỏ trên song sắt, nhìn lướt qua mấy thứ trên bàn, “Tối qua bệ hạ ở một đêm chỗ này với cô sao?”
Nàng gật đầu, cụp mắt quẫn bách, giống như cô phụ hắn vậy.
“Nhà tù biến thành động phòng, bệ hạ đối đãi thật lòng với cô, chẳng giống phi tần bình thường tý nào” Hắn nói thế, giống như tự tát mình một cái vậy.
“Có lẽ là vậy đi” Nàng nhớ rõ hắn nói qua cùng loại, lúc ấy nàng còn cười nhạt, không tin, nhưng mà hiện tại nàng chẳng muốn tiếp tục đề tài này nữa, “Đúng rồi, đã tra thế nào rồi? có manh mối gì chưa?”
“Để khỏi đánh rắn động cỏ, ban đêm ta lại vào cung thẩm vấn cung nhân” Hắn mỉm cười trấn an, “Yên tâm đi, đã có manh mối”
Nàng cười cười, biết hắn an ủi chính mình thôi. Đêm nay Sở Minh Phong đúng hạn tới, mang đến đồ ăn ngon. Diệp Vũ nói sầu khổ, “Bệ hạ, đêm mai ta vẫn còn ở trong tù nữa sao?”
Mặt trời lặn thì cần tắm, nhà tù lại có nhiều chuột, gián, trên người nàng lại rất ngứa, rất khó chịu, khát vọng nhất chính là tắm rửa. Hắn vuốt ve vai nàng, nói thương tiếc, “Trẫm cam đoan, đêm mai trẫm sẽ không đến, nàng cũng sẽ không phải qua đêm ở nhà tù nữa”
Nàng nhắc tới vu án, nói trầm ngâm, “Hôm nay ta luôn nghĩ ngợi, nếu quý phi tỉ mỉ bố cục vây hãm ta, nếu quý phi thật sự có thai, nhất định sẽ không lợi dụng đứa con trong bụng hai ta. Như vậy, chỉ có hai khả năng, một khả năng là: quý phi có thai, nhưng đã bị xẩy, liền lợi dụng chuyện mất con để bố trí kết cục, hãm hại ta; còn một khả năng khác là: quý phi giả vờ mang thai, cùng Ôn thái y, Linh Nhi hãm hại ta”
“Suy đoán của nàng không phải không có lý, trẫm và Thẩm Chiêu cũng đã phỏng đoán ra được một số tình huống nẩy sinh, nhưng bất hạnh thay là chẳng tìm được nhân chứng, vật chứng.
“Quý phi cứ vậy mà hận ta sao? Hận tới mức muốn ta chết trước mặt nàng ta ư?”
“Bởi vì, nàng đoạt mất ân sủng của nàng ta” Sở Minh Phong cười.
“Nếu có được sự sủng ái của bệ hạ, hai ba ngày đầu sẽ bị trúng độc, bị hại, chịu khổ, vậy ta nguyện chọn lựa bình an, cuộc sống bình thản, vô tai vô nan” Diệp Vũ than nhẹ.
Hắn im lặng nhìn nàng, trầm mặc, mắt lạnh băng. Đúng thật sự là hắn cho nàng sự sủng ái, cũng gây ra cho nàng nhiều tai nạn khổ sở. Nàng không ở hậu cung, cũng mấy lần bị hại thành như vậy, nếu mà nàng ở hậu cung nữa thì chẳng phải là càng thêm kinh tâm động phách hơn sao? Nghĩ đến đây, hắn thấy rùng mình.
Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đẹp tuyệt diễm kia, bóng hình ôn nhu xinh đẹp kia, giờ này khắc này, trong lòng hắn, ân tình ngày xưa, sớm đã biến thành chán ghét, oán hận. Đột nhiên nhà tù yên tĩnh lại vang lên tiếng ồn ào, bên ngoài có kẻ kiên trì tiến vào, đang tức giận mắng canh ngục và nhóm người Tống Vân.
Họ cùng lắng tai nghe, thanh âm vang dội đó hẳn là của công chúa An Nhạc. Không hiểu sao lại thế nữa, Tống Vân không ngăn công chúa An Nhạc lại, cứ để nàng ấy xông thẳng tới. Diệp Vũ đẩy vội hắn ra, muốn hắn rời khỏi nhà tù, hắn không chịu, cứ đứng im một bên.
“Ai dám ngăn cản bản công chúa, bản công chúa chém tay hắn luôn!”
Sở Minh Lượng lớn tiếng uy hiếp, chạy vội tới trước phòng giam, lúc thấy phòng này khác hẳn, chưa từng có nhà giam thế bao giờ, thì sợ hãi vô cùng, kinh ngạc nhìn quanh, “Đây là nhà tù hay là động phòng vậy?”
Diệp Vũ gọi, “Công chúa”
Thấy cánh cổng sắt của nhà tù mở ra, Sở MInh Lượng đi vào, như đang đi giữa một đám mây đủ màu, một thế giới tương lai đầy màu sắc, khó hiểu nhìn nhìn, lên tiếng chậc chậc than, “Đây là nhà tù sao? Nhị phu nhân, Thẩm đại nhân thật biết thương hương tiếc ngọc làm sao”
“Nhà tù không phải nơi để công chúa tới, công chúa vẫn cứ nên trở về đi thôi” Diệp Vũ khuyên, lo lắng nàng ta phát hiện ra trong tù còn có người thứ ba.
“Gian tù này mới thật thú vị làm sao, thú vị lắm lắm!” Sở Minh Lượng quay đầu lòng vòng, cười hơ hớ nói, “Ai mà ngờ được Thẩm đại nhân lại bố trí thành phòng sung sướng thế này, hở, hắn là ai vậy hả?”
“Công chúa tìm ta có chuyện gì vậy?” Diệp Vũ có ý dẫn bớt sự chú ý của nàng ta đi nhưng lại thất bại. Sở Minh Phong cúi đầu, bởi vì mặc quần áo công công, Sở Minh Lượng nhất thời không nhận ra, quát hỏi, ‘Ngươi là công công ở điện nào? Ở trong này làm gì hả?”
Hắn vẫn không nói, vẫn cúi gục đầu xuống. Diệp Vũ giữ chặt nàng, giải thích, ‘Công chúa, hắn là người hầu hạ ngự tiền, Tống công công bảo hắn tới hỏi ta một việc”
Sở Minh Lượng càng thấy kỳ quái, công công này thấy mình mà chẳng hành lễ. Không đúng, vì sao hắn lại nhìn quen mắt vậy nè? Nàng ta vươn tay, nâng mặt hắn lên, định mở miệng lại bị hắn hạ giọng quát, ‘To gan!”
Vừa nhìn thấy mặt hắn, nàng ta nghẹn họng cả kinh nhìn trân trối, “Hoàng huynh….” Diệp Vũ thầm nghĩ không xong, cái này biết giấu thế nào đây? Nàng trừng mắt với hắn, trách hắn bại lộ thân phận.
“Tính nết bốc đồng vẫn chẳng chịu sửa” Hắn túm chặt lấy cổ tay nàng ta, quăng đi.
“Hoàng huynh, vì sao huynh ở trong tù vậy?” Sở Minh Lượng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn, càng thêm hoài nghi, “Vì sao hoàng huynh lại mặc thành như vậy?”
“Chuyện của trẫm, muội không cần lo” Sở Minh Phong phất tay áo bình thản.
“Thần muội biết rồi, hoàng huynh tới là tra án” Nàng cười hì hì bảo, “Đừng đánh rắn động cỏ, không thì chủ mưu đằng sau đề phòng, hoàng huynh cải trang thành công công, khom người tới tận nhà tù tra án”
“Ngươi tới làm gì?” Sắc mặt hắn lạnh trầm.
“Nhị phu nhân bị chỉ mưu hại hoàng tự, thần muội không tin, dĩ nhiên là muốn đến thăm Nhị phu nhân” Nàng nói rõ đạo lý xong, “Thần muội có hỏi qua vài cung nhân rồi, cảm thấy án này có điểm đáng ngờ rất mạnh….”
“Ngươi là công chúa, tham thêm làm cái gì?” Hắn khiển trách, “Ngươi mới từ chùa Hộ quốc trở về, có nhiều thời gian thì bồi cùng mẫu hậu đi. Canh giờ cũng muộn rồi, nên về tẩm điện nghỉ ngơi đi!”
Sở Minh Lượng uất ức cau mày, bĩu môi, “Sao hoàng huynh lại ác như vậy?”
Diệp Vũ hiểu được tâm tư của hắn, công chúa An Nhạc xông vào nhà tù, phá huỷ “chuyện tốt” của hắn, dĩ nhiên hắn mặt rồng không giận được sao. Vì thế, nàng mỉm cười bảo, ‘Bệ hạ, công chúa có lòng tốt đến thăm ta. Hay là nghe ý tưởng của công chúa một chút, biết đâu sẽ có chút vui mừng ngoài ý muốn thì sao”
Sắc mặt Sở Minh Phong hơi ấm lại, nhấc áo bào lên, ngồi lên giường đá. Diệp Vũ hỏi, ‘Công chúa cảm thấy án này có điểm đáng ngờ gì không?”
Sở Minh Lượng khoa chân múa tay, cứ như chỉ điểm giang sơn vậy, ‘Hoàng huynh, thần muội cảm thấy lời hoàng tẩu khai cần phải xem lại. Thứ nhất, hoàng tẩu tự xưng là lúc nào cũng không thích cua biển, vì sao lại bảo cung nhân đi làm cua biển chứ? Bản thân muội mà không thích cua biển, nhất định sẽ không để cho cung nhân đi làm cua biển đâu. Nói như vậy, chẳng lẽ Hoàng tẩu lại tính được ngày đó Nhị phu nhân sẽ tiến cung, nên chuẩn bị vì Nhị phu nhân sao?”
Diệp Vũ bất giác nghĩ sâu, chấp nhận, “Công chúa phân tích rất có lý”
Sở Minh Phong cũng đồng ý gật đầu, “Thế thứ hai đâu?”
“Hoàng tẩu đánh một khúc, sau đó cùng Nhị phu nhân bàn luận khúc này có điệu nhảy nào phù hợp, cả trước cả sau đều chỉ mất có một ly trà nhỏ. Sau đó Nhị phu nhân cáo từ, lúc này cung nhân mới báo lại là giờ ăn đã chuẩn bị xong, hoàng tẩu liền giữ lại Nhị phu nhân cùng dùng bữa. Rồi sau đó, đĩa cua biển được đặt lên bàn ăn” Sở Minh Lượng chậm rãi nói, phân tích tỷ mỷ theo thực tế, thấy mầm biết cây, kiến giải rất có lý, chặt chẽ, “Tám món ăn, tính cả là một sư phụ có tay nghề giỏi đi chăng nữa, thế mà chỉ ngắn ngủn công phu một ly trà thì cũng chẳng làm nổi, mà trước lúc Nhị phu nhân đến điện Phượng Tê, hoàng tẩu đã sai cung nhân chuẩn bị bữa ăn rồi, mà trong những món đó lại là cua biển. Như vậy thấy rõ, cua biển này là chuẩn bị cho Nhị phu nhân”
“Quý phi vì đáp tạ ta mà chuẩn bị cua biển trước, cũng có thể nói rõ vậy” Diệp Vũ đưa ra điểm nghi ngờ.
“Mấu chốt ở chỗ là, hoàng tẩu sao lại biết Nhị phu nhân thích ăn cua biển, mà cứ chắc chắn phải là cua biển chứ?” Sở Minh Lượng càng nói càng hưng phấn, thần thái tung bay, “Chỉ có một giải thích, bất kể là Nhị phu nhân có ăn cua hay không, hoàng tẩu đều đã ăn cua biển, dẫn tới xẩy thai, rồi đổ hết mọi tội danh mưu hại hoàng tự lên đầu Nhị phu nhân”
“Ý của muội là, quý phi tỉ mỉ bày bố, cố ép nàng ấy tới chỗ chết sao?” Sở Minh Phong hỏi, thấy hổ thẹn cho chính mình thế mà thật không thể ngờ được điểm đáng ngờ rất nhỏ này, quả nhiên là quan tâm quá sẽ bị loạn mà.
“Hoàng huynh, thấy thần muội phân tích thế nào?” Nàng áp sát lại, mỉm cười nở rộ như đóa lan nở.
“Muội đưa ra điểm đáng ngờ, đúng là có thể suy đoán được quý phi tỉ mỉ bày bố, vu hãm nàng ấy, nhưng mà cũng chẳng có chứng minh thực tế”
Sở Minh Lượng nhún vai, “Đó là một việc khổ cực, sẽ cần Thẩm đại nhân đi tìm rồi”
Diệp Vũ cười tán thưởng, “Tâm tư công chúa tinh tế,người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo”
Sở Minh Lượng nắm chặt tay nàng, nói hưng phấn, ‘NHị phu nhân à, bản công chúa luyện mấy ngày rồi, cảm thấy chân tay đã nhuần nhuyễn nhiều đó. Tuy xương sống thắt lưng rất đau, nhưng mà bản cung sẽ kiên trì luyện tập mỗi ngày”
Sở Minh Phong mày giãn ra, giữa trán nhăn lại thành một vệt, “Hoàng muội định ở lại trong tù cùng nghi phạm à?”
Nàng vỗ tay vui sướng, nói kích động, “Ý kiến hay đó! Gian tù này được bố trí đẹp như vầy, ở qua một đêm trong này thật chẳng khác nào tình thú”
Con người đen của hắn lập tức tối mấy phần, quát khẽ, “Hồ nháo!”
“Hoàng huynh lại hung dữ với muội….” Nàng ta hoảng sợ gương mặt tú lệ nhăn nhó lại.
“Công chúa cành vàng lá ngọc, sao có thể ở qua đêm trong tù được chứ? Còn nữa, ta là nghi phạm, công chúa sao có thể đi lại gần gũi với nghi phạm được?” Diệp vũ nói hiền hòa, ‘Đợi bệ hạ rửa sạch tội cho ta, ta sẽ nói chuyện cùng công chúa”
“Được thôi” Sở Minh Lượng nghe khuyên xong, cười nói với hoàng huynh: “Hoàng huynh về điện Trừng Tâm chưa? Hay là cùng muội đi thôi”
Sở Minh Phong cố sức đè nén cơn giận trong lòng lại, “Muội về tẩm điện trước đi!” Nàng ta “ah” lên một tiếng, mày cau lại, như đang nghĩ gì đó, rồi chậm rãi đi. Diệp Vũ cười nghẹn, khuyên, “Bệ hạ đừng tức giận vậy chứ? Tâm tư công chúa đơn thuần, sao đoán được nhiều thứ như vậy?”
Hắn kéo nàng ngồi vào lòng, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tan, “Nha đầu đáng ghét”
“Như lời công chúa nói về điểm đáng ngờ, ít nhất có thể chứng minh, quý phi có ý hại ta, định lọại bỏ kình địch là ta. Xem ra thì bệ hạ cũng chẳng thấy tức giận nhỉ?”
“Không giận cũng chẳng sao, phải xem bản lĩnh của nàng đã” Hắn cười trộm, có ý chỉ chỏ.
“Đã hai ngày chưa tắm rồi, bệ hạ không theo ý ta một lần được à?” Nàng khổ sở khẩn cầu. Sở Minh Phong cũng không ép nàng, chỉ cùng nàng ôm nhau mà ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.