Bạo Quân Độc Sủng

Chương 124: Ôm nàng lên Long Tháp




Hắn chấn động, chậm rãi buông tay ra, cảm thấy bất đắc dĩ. Làm thế nào thì mới có thể khiến nàng không còn hận mình nữa đây?
Ngày này hơi muộn chút, Từ thái y tới bắt mạch, khám bệnh một lúc, vẫn lắc đầu thở dài. Từng giọt lạnh lẽo bám trên đầu ngón tay, Sở Minh Phong hỏi, “Bó tay thật sao?’
Từ thái y đáp, “Vi thần đã xem hết các sách thuốc rồi nhưng vẫn không tìm thấy phương thuốc nào. Nhưng vi thần sẽ căn cứ vào bệnh tình của hoàng quý phi mà viết đơn thuốc, giờ cũng đành trông chờ vào ý trời mà thôi”
Thấy biểu hiện của hai quân thần, Diệp Vũ đã đoán ra, dù y thuật của Từ thái y có cao minh tới đâu, cũng hết cách để cho mình được nghe thấy thanh âm của thế giới này lần nữa. Có lẽ, từ nay về sau, thế giới này yên tĩnh không có tiếng động, không còn âm thanh tạp nham quấy nhiễu nữa.
Sở Minh Phong cũng không đi ngự thư phòng, ở cùng nàng cả ngày, che chở hết lòng với nàng, mọi chuyện đều nghe theo nàng, chẳng dám chọc nàng giận.
Nàng vốn vẫn lấy lạnh lùng mà chống đỡ, không nghe thấy, cũng không nói, tay hắn có xấu xa để lên người nàng, thì nàng trừng mắt căm tức, làm thế hắn mới ngoan ngoãn buông tay.
Ngày thứ hai, hắn cuối cùng cũng đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, rốt cuộc nàng cũng có thể được ở một mình.
Từ thái y lại tới đây bắt mạch, nàng hoa chân múa tay, hỏi xem mình có phải vĩnh viễn không nghe thấy nữa không. Ông viết trên giấy mấy chữ: sẽ cố hết sức.
Diệp Vũ hiểu ra, ý của ông là, mặc cho số phận. Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, chữa trị màng tai chỉ là một thủ thuật quá nhỏ bé, ở cổ đại, điều kiện y học không sánh được, biến nàng vĩnh viễn trở thành một phế nhân chẳng nghe thấy gì.
Phế nhân! (Người tàn phế)
Đúng vậy, giờ nàng đã biến thành một phế nhân. Trời xanh khiến nàng xuyên không, muốn nàng hoàn thành hai sứ mạng thần thánh, muốn nàng trải qua muôn chuyện dày vò và đau khổ, nàng có thể chịu được, chẳng hề oán hận. Nhưng ông trời lại còn biến nàng thành một kẻ điếc nữa… Nàng thành một phế nhân, sao có thể hoàn thành sứ mệnh được chứ?
Ông trời ơi, ông còn muốn đùa chết ta sao nữa đây?
Không có ai nghe thấy được thanh âm đau đớn và tuyệt vọng, không ai có thể hiểu được tâm tình của nàng… Không nghe thấy cái gì, thế giới này vốn mất đi ý nghĩa…. Nàng còn ở tại chỗ này làm gì nữa chứ? Nàng vốn gần như không muốn ở lại hoàng cung Sở quốc, ở lại dị thế này, không muốn trở thành sủng phi của bạo quân, không muốn chấp nhận chút thống khổ…
Mẫu thân, Thẩm Chiêu, Tấn vương, những người này cho tới baâ giờ cũng không phải là lưu luyến của nàng, Sở Minh Phong cũng thế, cứ vậy, nàng muốn dùng hành động thực tế để nói với ông trời già rằng: Ta sẽ không chịu một sự an bài nào nữa!
Trong tẩm điện chỉ có mình nàng, nàng làm vỡ ly trà, lấy một mảnh nhỏ, đặt lên cổ tay rạch xuống, cố sức rạch xuống.
Cơn đau nhức tràn ngập, máu chảy như suối, nàng cười vui vẻ, ngồi lên long tháp chậm rãi nằm xuống, hai dòng nước mắt tuôn rơi, yên lặng khẩn cầu máu chảy nhanh chút, nhanh hơn nữa….
Máu nhiễm đỏ rực, lại đỏ tựa như đoá hoa lửa ở trên đệm, nở rộ, làm chói mắt người ta.
Mặt nàng dần tái nhợt, còn cố tay đặt trên đệm, đã nhiễm đỏ cả một mảng. Ngoài tẩm điện, vang lên tiếng ồn ào.
“Công chúa, người không thể vào,,,” Là tiếng Trâm Cài ngăn lại, “Công chúa, bệ hạ đã bảo không thể tự tiện tiến vào tẩm điện.”
“TRánh ra!” Công chúa An Nhạc quát to, “Hôm nay bản công chúa sẽ thiện sấm tẩm điện thiên tử!”
“công chúa!”
Sở Minh Lượng đẩy mạnh Trâm Cài ra, thị tỳ Mạc Nhan của nàng giữ chặt lấy Trâm Cài, “Dám cản trở công chúa, sẽ phải chịu tội”
Cứ thế nàng ta thuận lợi xông thẳng vào tẩm điện. Trâm Cài vội vã theo vào, nhưng lúc nhìn thấy công chúa đứng cạnh bàn, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía long tháp.
Trên long tháp, nửa người hoàng quý phi nằm, cánh tay đặt trên đệm giường đã nhuốm đầy máu tươi, còn trên cổ tay vết thương vẫn chảy máu tí tách, làm người ta sợ hãi.
Tại sao lại vậy chứ?
Trâm Cài cả kinh bịt chặt miệng, sợ tới mức chân tài luống cuống, không biết nên làm thế nào.
Sở Minh Lượng hoàn hồn trước, bước nhanh tới, thấy mặt Diệp Vũ trắng nhợt không có chút máu, gần như đã chết vậy, hai tay run rẩy, tâm hồn chấn động. Làm sao đây?
“Công chúa….Cái này…. Thẩm Nhị phu nhân đã chết rồi sao? Nhanh truyền thái y đến xem xem….” Mạc Nhan run run nói.
“Đúng đúng đúng, truyền thái y… Trâm Cài, nhanh đi truyền thái y đi…” Sở Minh Lượng bị lời nàng ta nói bừng tỉnh, “Lập tức phái người đi ngự thư phòng bẩm báo với hoàng huynh, bảo hoàng huynh nhanh trở về…”
Trâm Cài hoang mang lo sợ, vội vã chạy đi.
Sở Minh Lượng chưa bao giờ nhìn thấy máu nhiều như thế, tay chân hoảng loạn, đẩy nhẹ bả vai Diệp Vũ, đẩy hai cái không thấy nàng có phản ứng gì, lại gọi hai tiếng, nàng vẫn chẳng có phản ứng.
Mạc Nhan hỏi, “Công chúa, Thẩm Nhị phu nhân là tự sát sao?’
“Chắc là thế” Sở Minh Lượng tim đập mạnh bình bịch.
“Thẩm Nhị phu nhân thế mà lại ở trong tẩm điện thiên tử, sao lại thế ạ?”
“Nàng vẫn chảy máu, biết làm thế nào đây?” Sở Minh Lượng cũng không muốn nàng ấy cứ vậy mà chết đi.
Sở Minh Lượng nhận khăn lụa trong tay thị tỳ, cột cổ tay nàng cẩn thẩn. Nhưng khăn lụa cũng nhanh chóng bị nhiễm máu. Sở Minh Lượng lại buộc thêm một cái khăn nữa, cũng biến tay mình nhiễm đầy máu.
**
Sở Minh Phong và Từ Thái y hộc tốc chạy tới. Nhìn đám máu đỏ tươi chói mắt ấy, cô gái nằm trên giường không chút máu đập vào mắt, Sở Minh Phong ngơ ngác. Nàng thế mà lại tìm đến cái chết!
Hắn bước xa tiến lại, đứng ở trước giường, không dám chạm vào nàng, nỗi bi thống xé rách người hắn, tim hắn, khiến cả người như bị phanh làm bốn, tim tan nát thành từng mảnh…. Cứ vậy đứng lặng nhìn nàng, mặt méo mó, giống như đất đai khô hạn vậy….Lệ nóng dâng trào, đau triệt nội tâm…
Từ thái y lập tức trị liệu, vội vã bắt mạch, tiếp đó cầm máu, rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, băng bó, động tác thành thạo thong dong.
“Từ đại nhân, nàng không chết chứ?” Sở Minh Lượng e ngại hỏi.
“May mà phát hiện đúng lúc, nếu trễ một chút thì cũng hết cách” Ông đứng ở bàn viết phương thuốc, viết rất thần tốc.
Nghe vậy, Sở Minh Lượng vỗ ngực, Sở Minh phong cũng thở phào nhẹ nhõm, Vũ Nhi không chết, đã tìm được mạng trở về.
Tống Vân nhận đơn thuốc, “Bệ hạ, nô tài đi bốc thuốc ở ngự hiệu thuốc, sắc thuốc, rồi sẽ mang nhanh về ạ”
Sở Minh Phong gật đầu, ôm lấy Vũ Nhi, đặt lên giường nhỏ, Trâm Cài, Ngân Châm và Hoà Ngọc, đem thay toàn bộ đệm dính máu.
“Vì sao vũ Nhi còn chưa tỉnh thế?”
“Hoàng quý phi chảy nhiều máu, nhưng mà cứu kịp thời nên tánh mạng cũng không ngại nữa” Từ thái y đáp, “Bệ hạ đừng có lo, hoàng quý phi sẽ tỉnh lại ngay”
Hoàng quý phi ư?
Sở Minh Lượng tâm hồn chấn động, Thẩm Nhị phu nhân là phi tần của hoàng huynh sao? Là hoàng tẩu của mình ư? Cung nhân đồn đại là thật à?
Tại sao lại vậy chứ?
Mấy ngày nay, nàng nghe thấy rất nhiều lời đồn, không thể tin nổi hoàng huynh lại chiếm đoạt vợ thần. Lại nghe nói Thẩm Nhị phu nhân bị biếm tới chỗ tạp dịch, lại bị trúng độc, rồi sau đó, hoàng huynh đã tra ra là do Văn quý phi gây chuyện hại người, để cho ả ta hặp trở ngại tự sát… Tóm lại, trong cung đồn đại vô số, nàng quyết định tới điện Trừng Tâm xem đến tột cùng là gì.
Không ngờ lời đồn là thật, Diệp Vũ thật sự là phi tần hoàng huynh, hơn nữa lại là hoàng quý phi, là phi tần đứng đầu hậu cung.
Sở Minh Phong hỏi hoàng muội, “Lúc muội tiến vào, Vũ Nhi đang gục trên giường sao?”
“Thần muội muốn tới nhìn một chút xem…. hoàng tẩu, Trâm Cài không cho thần muội tiến vào, thần muội cứ xông vào” Mặt Sở Minh Lượng lộ vẻ xấu hổ, “Lúc thần muội tiến vào, thấy hoàng tẩu đang nằm trên giường, ở cổ tay có một vết thương, chảy rất nhiều máu… Thần muội bảo Trâm Cài đi bẩm tấu hoàng huynh, truyền thái y tới, sau đó dùng khăn lụa buộc chặt miệng vết thương của hoàng tẩu” “Ừ”
Hắn thấy Từ thái y nhặt được một mảnh sứ vỡ ở dưới đất lên, “Có phát hiện cái gì?”
“Hoàng quý phi cắt cổ tay tự sát ạ” Từ thái y giơ mảnh sứ vỡ lên.
“Vì sao Vũ Nhi lại tìm chết chứ?” Tim Sở Minh Phong nhói đau.
“Hoàng quý phi bị điếc, hơn nữa gần đây chịu nhiều đau đớn, nghĩ nhiều mà tâm lao lực quá độ, tuyệt vọng, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, lại nổi lên ý nghĩ trong đầu muốn phí hoài bản thân” Từ thái y nói chậm rãi, ‘Bệ hạ, hoàng quý phi không muốn sống nữa, mới tìm tới cái chết để kết thúc là chuyện thường tình”
“Vậy nàng có còn tìm cái chết nữa không/” Sở Minh Lượng lo lắng hỏi.
“Hoàng quý phi tâm tình không lối thoát, tích tụ đầy tim, chẳng thể giải sầu, nếu không khai thông cho nàng ấy, chỉ e nàng ấy lại có thể tìm cái chết lần nữa” Từ thái y đáp.
Sở Minh Phong buồn rầu nói, “Vũ Nhi không nghe được, trẫm biết khai thông thế nào đây, cũng không biết làm chuyện gì nữa”
Sở Minh Lượng xung phong nhận việc bảo, ‘Hoàng huynh, hay là để cho hoàng muội khai thông cho hoàng tẩu nhé”
Hắn trừng mắt lườm nàng một cái, “Muội có cách gì hả?”
Đôi mắt như thuỷ tinh của nàng long lanh chuyển động, “Hiện giờ cũng chưa nghĩa ra, nhưng không phải là không có nha”
Hắn mới không giao vũ Nhi cho nàng ấy, “Ngươi làm phiền trẫm thêm quá, về tẩm điện đi!’
Sở Minh Lượng biết điều ngậm miệng, cáo lui rời đi. Từ thái Y cau mày nói, ‘Vi thần lúc nào cũng tìm cách nghiên cứu chế thuốc, hy vọng nhiều ngày sẽ chế tạo ra phương thuốc chữa khỏi tai cho hoàng quý phi”
Nghe thấy những lời này, Sở Minh Phong thấy như tìm được một đường sống. Đôi mắt Diệp Vũ khẽ chớp một cái, Từ thái y thấy, lập tức bắt mạch cho nàng. Sở Minh Phong thấy nàng tỉnh, mày kiếm mới giãn ra.
Nàng không hiểu vì sao cắt mạch máu rồi mà vẫn không chết được? Vì sao ông trời không cho mình chết chứ? Vì sao….
Cung nhân đã thay đệm tốt rồi, hắn ôm nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, sau đó hỏi Từ thái y, “Thế nào rồi?”
Từ thái y nói, “Mạch của hoàng quý phi đập ổn chút rồi, sau khi uống thuốc ngủ một giấc chắc là không còn ngại nữa”
Lòng Sở Minh Phong vẫn thấy lo, bảo Trâm Cài tiễn ông ra ngoài, sau đó ngồi xuống cứ lẳng lặng nhìn Diệp Vũ chăm chú.
Muốn khai thông cho nàng, nhưng mà nàng không nghe thấy, hắn biết phải làm sao cho nàng hiểu được đây? Thôi, đành đợi khi nào nàng có thể nghe thấy rồi nói sau.
Diệp Vũ không muốn thấy hắn, đơn giản nhắm mắt, nhắm mắt làm ngơ. Hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích, cố kiềm chế cơn xúc động muốn nắm cổ tay nàng, cảm xúc phập phồng, mãi vẫn chưa bình ổn lại.
Vũ Nhi, nàng tình nguyện chết cũng không nguyện ở lại bên cạnh trẫm, có thể thấy nàng hận trẫm mãnh liệt tới mức nào. Giả sử trẫm thả nàng ra cung, nàng có còn phí hoài bản thân nữa không? Nàng có bớt hận trẫm chút nào không?
***
Từ đó, Diệp Vũ không bao giờ ở một mình, Trâm Cài, Ngân Trâm Hoà ngọc thay nhau trông nàng, để phòng nàng lại tự sát.
Ngoài việc phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng, Sở Minh Phong kiểu gì cũng không đi, cứ ở tẩm điện bồi nàng. Ban đêm, hắn cùng ngủ với nàng trên giường, ở giữa để một khoảng trống, không chạm vào nàng, để tránh kích thích nàng lần nữa.
Tuy nàng không tự sát nữa, nhưng hắn nhìn ra mày nàng cau lại không tan, đáy mắt nàng hận tầng tầng lớp lớp, đuôi lông mày nàng lạnh lùng khó chịu, trên mạt nàng đầy lạnh lùng quyết tuyệt khiến người ta thương tâm…. Hắn biết, nếu như tai nàng không khôi phục lại được, thì vĩnh viễn sẽ coi mình như kẻ thù…
Ba ngày, Từ thái y vẫn chưa nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc nào. Tuy vẫn uống thuốc nhưng chẳng hề có hiệu quả.
Hắn chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi, sai cung nhân hầu hạ cẩn thận, chú ý tới mức không thể để ra sơ sẩy.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng nắng nóng, giống như kéo dài hai tháng gió xuân có kèm theo chút lo lắng, ngự hoa viên không còn xơ sác tiêu điều, cành cây cũng không còn trụi lủi nữa, lá xanh đã trồi lên từng điểm nhỏ, khiến người ta vui sướng.
Trâm Cài và Ngân Trâm mang nàng đến ngự hoa viên giải sầu, bởi vì Từ thái y nói trong lòng nàng tích tụ, không thể cứ ở mãi trong tẩm điện buồn bực, muốn đi ra ngoài, giải sầu, úc khí trong lòng nàng mới có thể chậm rãi tiêu tán.
CÁc nàng một trái một phải che chở nàng, rồi đi hơn nửa ngự hoa viên, mặt nàng vẫn lạnh te không đổi, đôi mắt lạnh băng.
Đứng ở bên bờ Bích Hồ, Diệp Vũ nhớ tới cái ngày rơi xuống nước ấy, Thẩm Chiêu đã quên mình nhảy vào trong hồ cứu mình, còn Sở Minh Phong vì không muốn để Văn quý phi nhìn ra sơ hở, đã không ra tay. Tuy hắn có lý do suy tính của mình, nhưng mà nếu không có Thẩm Chiêu ra tay kịp thời, nếu không có những người khác xuống nớpc, hắn chắc là nhìn mình chết chìm chăng? Có lẽ, cũng không đâu.
Gió lạnh thổi tới, thổi qua má, như ngọn đao cắt vào mặt vậy. Ánh nắng chói chiếu xuống, dừng trên mặt nước, phảng phát như phủ trên mặt nước một lớp vàng vậy.
Trâm Cài và Ngân Trâm cùng nhìn nhau, bảo hoàng quý phi đi bộ tới bên kia xem.
Giả sử hoàng quý phi vẫn luẩn quẩn trong lòng, đột nhiên nhảy vào trong hồ, các nàng chắc chẳng tha thứ nổi cho mình.
Diệp Vũ xoay người đi theo các nàng ấy tới phía sườn đông của vườn đào. Bỗng nàng bất ngờ chạy thẳng tới Bích Hồ, nhảy thẳng xuống hồ “ầm” một cái, cả người chìm vào trong nước.
Trâm Cài, Ngân Trâm không biết bơi, chỉ biết kêu to kinh hoàng, một người trông bên bờ hồ, còn một thì chạy đi tìm người xung quanh tới cứu hoàng quý phi. Bỗng có một người chạy đến, nhảy vội xuống Bích Hồ, trong nháy mắt chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Trâm Cài, Ngân Trâm khẩn trương nhìn mặt hồ, dậm chân lo lắng.
Một lát sau, người đó kéo cả người hoàng quý phi bơi lên bờ, Trâm Cài kêu lên, “Là Tấn vương!”
Sở Minh Hiên ôm Diệp Vũ lên bờ, đặt nàng xuống, bĩnh tĩnh xoa bóp mấy cái lên ngực nàng, nước chảy từ trong miệng nàng ra, mãi sau mới tỉnh lại. Trâm Cài, Ngân Trâm vừa mừng vừa sợ, cám ơn trời đất, cuối cùng hoàng quý phi cũng tỉnh.
“Đa ta Vương gia đã ra tay cứu giúp, nếu không hậu quả chắc không tưởng nổi. Tạ Vương gia” Ngân Trâm cảm động tới mức suýt rơi nước mắt.
“HẦu hạ cho tốt” Sở Minh Hiên thản nhiên nói, khuôn mặt tuấn mỹ dính nước. CÁc nàng định đỡ hoàng quý phi về tẩm điện thay quần áo, nàng lại tự mình ngồi xuống, ngơ ngác nhìn hắn.
Ánh mắt như thế, mê luyến, cuồng dại, tình ý kéo dài, khiến người ta hết hồn. Diệp Vũ nhào tới ôm lấy eo hắn, giọng chất chứa đầy tình tứ, uất ức, “Vương gia, Rốt cuộc Vũ Nhi cũng nhìn thấy Vương gia rồi, Vũ Nhi ngày nào đêm nào cũng đều nhớ tới Vương gia…. Van cầu Vương gia, mang Vũ Nhi đi có được không?”
Trâm Cài, Ngân Trâm chấn động, cả kinh trợn tròn mắt lên. Hoàng Quý phi công khai ôm ấp cùng Tấn Vương, còn nói ra lời vô liêm sỉ như vậy, còn ra thể thống gì nữa chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, các nàng cũng không biết phải làm sao.
“Vũ Nhi, nàng đã là phi tần của hoàng huynh rồi” Sở Minh Hiên ngồi xuống, mặc nàng ôm mình, giọng lạnh nhạt.
“Vương gia, Vũ Nhi không muốn ở trong này, Vũ Nhi chỉ thầm nghĩ muốn cùng vương gia sát vai bên nhau….” Diệp Vũ nước mắt bi thương chảy ròng ròng, không nghe thấy hắn nói gì, nghĩ tới hắn không mở miệng nói, “Vũ Nhi đối với vương gia chưa bao giờ thay đổi”
“Có thật không?” Hắn nói lạnh lùng, không rõ nàng nói là thật hay giả. Nhưng giờ đã chẳng còn quan trọng nữa, hắn sẽ không truy vấn là thật hay giả.
“Vũ Nhi không biết sao lại biến thành vậy nữa…. Tuy Vũ Nhi đã lâu chưa từng thấy Vương gia, nhưng trong lòng vũ Nhi, Vương gia là nam tử duy nhất Vũ Nhi muốn gả…” nàng khóc lóc nói, “Vương gia, mang Vũ Nhi rời nơi này đi… Vũ Nhi không muốn đợi ở một nơi không có thiên lý, thật đáng sợ, Vũ Nhi thật khổ quá….” Sở Minh Hiên gỡ tay nàng ra, cảm giác nàng lại thay đổi, chẳng giống lúc trước.
BẤt luận là giọng điệu, thần thái hay là lời nói, có cảm giác chẳng thật. Chẳng lẽ nàng trải qua kiếp nạn, chịu đủ mọi đau đớn mới biến thành vậy ư? Nàng coi hoàng cung không có thiên lý sao? Nàng không muốn ở lại bên cạnh hoàng huynh sao? Điều này thật kỳ lạ.
Trâm Cài nói vội vàng, “Nô tỳ xin đỡ hoàng quý phi về trước”
Nói xong nàng ta và Ngân Trâm liên thủ đỡ lấy Hoàng Quý phi, kéo mạnh nàng đi. Diệp Vũ như nổi điên vậy đẩy các nàng ra, kéo lấy tay Tấn Vương, khóc lóc như mưa cầu xin, “Vương gia, mang Vũ Nhi rời nơi này đi đi…”
Thần sắc thống khổ, ai oán, hơn nữa cả người nàng ướt đẫm, mặt tái nhợt dính đầy nước, trông rất nhu nhượt khiến người ta sinh lòng trắc ẩn.
Sở Minh Hiên cố kìm nén cơn xúc động kia, kéo tay nàng đang cầm tay mình ra, “Ngươi là hoàng tẩu, chuyện này cũng chẳng có cách nào thay đổi được”
Nàng không nghe thấy, cũng không biết vì sao không nghe thấy, thì thào khóc lóc cầu xin hắn. Cách đó không xa có một nam tử đứng, gió lạnh thổi bay áo choàng bào màu vàng của hắn, đông lạnh cả mặt hắn, cũng làm cả mắt hắn lạnh băng. Nàng thế mà lại đau khổ cầu xin hoàng đệ đưa nàng đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.