Lúc tỉnh lại thì đã ở trong tẩm phòng của lầu Tiêu Tương rồi,
Diệp Vũ nghĩ mãi không ra, vì sao hái hoa tặc kia không “hái hoa”, ngược lại còn đưa nàng trở về nữa?
Nghĩ thế nào cũng không có đáp án, nàng đơn giản không muốn nghĩ nữa, ngẫm
lại sau này khuếch trương kế hoạch mới là chuyện đúng nhất.
Hai
điệu nhảy đã luyện thành thạo, hai bài hát cũng tập luyện rất được, mắt
thấy tất cả đang từng bước từng bước hoàn thành, nàng yên tâm hẳn.
Trước một ngày biểu diễn, nàng cùng Lăng Vô Hương đi mua son. Ở cổ đại không
có lông mi giả, kẹp mắt, bộ trang điểm mắt, không thể làm cho mắt có
hiệu quả long lanh, chỉ đành dùng lá vàng, son trộn với nhau để tăng
cường hiệu quả.
Mua xong son, đang định đi ra cửa hàng, Diệp Vũ thấy một người đang bước nhanh trên đường đi qua.
Người đó…là …Tấn vương, Sở Minh Hiên.
Sở Minh Hiên là Tứ hoàng đệ của Sở Hoàng, hai mươi tám tuổi, phong lưu
phóng khoáng, thong dong tới mức không kìm chế nổi, đối quốc gia đại sự, chính sự triều đình thì không có tâm tư gì, chỉ suốt ngày chung tình
với chuyện trai gái, thơ từ ca phú, trong phủ thê thiếp thành đàn, còn
nuôi không ít ca cơ, vũ kỹ, cùng hắn uống rượu mua vui.
Lúc đi đến gần thoáng nhìn, nàng chỉ biết, Tấn Vương có một thân hình hoàn mỹ cao lớn, lộ ra gương mặt tuấn mỹ đến mê người.
Diệp đại tiểu thư thích hắn cái gì chứ? Nhưng mà tình yêu từ trước tới giờ đều mù quáng, có nhiều khi chẳng có lý do gì cả.
Đột nhiên nàng như ma xui quỷ khiến chạy vội đuổi theo Tấn vương, cho dù
nàng có ý dang tay ngăn lại. thì cũng đã không khống chế được rồi,
Ý nghĩ kia mạnh mẽ quá, bắt nàng không thể bỏ được.
Nhưng mà khoảng cách quá xa, còn Tấn vương thì lại đi quá nhanh, đuổi theo
tới một con phố thì bỗng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa.
Diệp Vũ cảm thấy một loại bi thương tuyệt vọng này dâng lên mãnh liệt, nhưng đây không phải là cảm giác của nàng, mà là cảm thụ và tâm tình của Diệp đại tiểu thư.
Rất quỷ dị.
Bỗng nàng thấy một người làm cho nàng thấy khiếp sợ vô cùng.
Người đó chậm rãi đi tới, mặc trên người áo choàng màu trắng thêu tinh xảo,
váy dài phất phơ trong gió, làm cho con người ta có cảm giác ung dung,
thong dong. Mặt hắn như ngọc sáng, mày rậm anh tuấn, đôi đồng tử tối đen như mực, tuấn thì rất tuấn tú, cử chỉ trầm tĩnh, giống như là thần tiên từ trên tiên giời hạ phàm xuống vậy, quanh thân lộ ra một luồng tiên
khí quanh quẩn.
Đôi mắt nàng kích động rưng rưng, định nói một câu, “Hạ Phong à, anh cũng ở đây sao?”
Cổ họng như có gì đó chẹn lại, nói không nên lời.
Nhưng mà một phần trí nhớ khác có nói cho nàng biết, nam tử đi tới phía nàng
không phải là Hạ Phong, là Thẩm Chiêu, hữu tướng đương triều.
Vì sao Hạ Phong ở thế kỷ hai mươi mốt lại giống như Thẩm Chiêu ở thời không nước Sở chứ?
Thẩm Chiêu là người đi qua bên cạnh nàng đó, nàng nhìn mãi không chớp theo
bóng hắn, nước mắt nóng trào ra, muốn gọi hắn lại, mà không dám.
Bỗng nhiên hắn ngừng bước, xoay người đi tới trước mặt nàng hỏi, “Cô là…con gái cả của Diệp tướng quân, Diệp cô nương”
“Vâng….” Diệp Vũ lau những giọt nước mắt rơi xuống.
“Cô làm sao vậy? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao?”Giọng điệu hắn nhẹ
nhàng, chậm rãi, ôn nhu như thế, làm cho con người ta nghe cảm thấy rất
thoải mái.
Nàng lắc đầu, tâm tình rối loạn, cả người bất động.
Nhìn kỹ thật ra thì hắn và Hạ Phong có vẻ khá giống nhau. Nói lại, hắn trông tuấn tú hiền lành hơn, còn người mà nàng thầm mến là Hạ Phong một ngôi sao.nổi tiếng nhiều năm trong nước, gương mặt trông cứng cáp sắc sảo
hơn.
Nhìn lệ rơi đầy trên mặt nàng, tự dưng Thẩm Chiêu cảm thấy
kỳ lạ, song tâm sự con gái, tốt hơn là không nên hỏi nhiều vì thế mới
nói, “Diệp tướng quân đóng quân hàng năm bên ngoài, đã lâu không về phủ, cô nếu có gặp chuyện gì thì đến phủ Thẩm tìm ta”
Nàng gật đầu, vội vàng lấy khăn lau nước mắt. Chỉ là một lát sau, hắn đã đi trước rồi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Trong kinh thành xa lạ mà gặp được một người có khuôn mặt tương tự giống Hạ Phong, là ông trời thương xót đến an ủi nàng đó ư?
***
Tấm biển lớn treo trước lầu Tiêu Tương đã được mấy ngày, thấy ai cùng dừng chân bàn tán rất nhiều.
Không ngoài dự đoán, tấm biển quảng cáo tuyên truyền màu đỏ kia đã đạt được hiệu quả.
Đêm nay ngày hai mươi sáu, màn đêm vừa buông xuống, còn có khá nhiều khách
đi vào lầu Tiêu tương đèn đuốc sáng trưng. Trước buổi biểu diễn ca múa
nhạc sắp bắt đầu, trên đại đường đã hết chỗ ngồi, lại đành phải xếp thêm khá nhiều chiếc ghế di động nữa.
Nhìn toàn cảnh náo nhiệt này,
Lãnh Tiêu Tương cười toe toét, trong lúc lo chu đáo cho khách khứa, lại
tìm cách chấn an khách kêu gào.
Canh giờ đã tới, mọi chuyện đã
sẵn sàng, Diệp Vũ gật đầu ra hiệu, tất cả mọi đèn đuốc trong đại đường
đều tắt, chỉ để lại bốn ngọn đèn trên vũ đài chiếu sáng.
Lâm Trí
Viễn dẫn năm nhạc công đã sớm lên bên trái vũ đài, tiểu nhị thả bọc tơ
tằm màu trắng chuyển lên trên đài, Lăng Vô Hương cùng năm vũ nam đi lên, ngồi ở trên ghế, đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Giai điệu “Thanh
Hoa từ” bắt đầu vang lên sống động, khúc nhạc rơi vào cảnh đẹp, phụ múa
bắt đầu, lấy kỹ thuật nhảy hấp dẫn khác người thu hút ánh mắt mọi người.
Vũ nam khoẻ khắn, áo vét tơ tằm, mặc quần bó, trong tay họ cầm quạt, nhìn
nhảy trông cực đơn giản mà lại múa không dễ, hai tay xoè ra làm các động tác; lúc thì ngồi, lúc thì đứng, lúc thì xoè quạt, lúc lại thu quạt,
lúc thì xoay người, lúc lại xoay cổ, đem loại cổ điển và hiện đại kết
hợp với nhau, vừa mềm vừa cứng, lại có lực mạnh của nam tử, lại có ý vị
mềm mại của nữ tử, đã đạt tới trình độ dung hợp tối cao.
Đúng vậy đây bài bài múa quạt “Thanh Hoa từ”
Diệp Vũ nhìn cảnh múa mở màn trên vũ đài thấy mọi người thốt lên xuýt xoa,
rất thích điệu nhảy này, đã nghiên cứu lại nhớ kỹ điệu nhảy này.
Mọi ánh mắt của khách đều đổ dồn nhìn, quên cả uống rượu.
Họ không ngờ, nam tử lại có dáng người và chân tay mềm mại đến thế; họ
cũng chưa bao giờ được nhìn thấy một kiểu vũ đạo có tiết tấu thanh thoát tao nhã như vậy, chân và tay múa rất nhanh, quạt thì lại vận dụng linh
hoạt, cả thân hình chữ S đều múa làm cho họ ngạc nhiên mãi không thôi.
Xuất sắc nhất là Lăng Vô Hương
Nàng ấy mặc bộ đồ múa giống thế, mặt nạ con bướm long lanh hoa lệ, lấp lánh, làm cho người ta có cảm giác rất thần bí.
Khách xem cứ đoán mãi dung mạo của nàng ta, nghĩ đến khuôn mặt đẹp nhất.
Kể từ đó, loại tâm lý này cứ càng ngày càng trào lên mãnh liệt. Màn múa đã xong, cả đai đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cùng mọi tiếng kêu
gào liên tiếp.
Đối với họ mà nói, điệu nhảy này rất kỳ lạ, cổ quái nhưng lại cũng tuyệt đẹp, ý nhị.
Cả sáu người biểu hiện đều như nhau, không ngoài dự đoán, màn mở đầu đã thành công.