Bạo Quân Độc Sủng

Chương 142: Toàn thân đau đớn




Người khác lên án, hắn có tin không?
“Hoá ra là ngươi!” Quan Thục phi bi phẫn căm tức, gạt nước mắt, giọng phẫn hận chất vấn, “Vì sao ngươi đẩy Hân Nhu? Hân Nhu tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không biết, vì sao ngươi hại Hân Nhu chứ? Bản cung đã biết, mấy ngày trước đây ở ngự hoa viên, bản cung bất cẩn làm đổ nước trà, bỏng tay ngươi, ngươi tâm tồn oán hận, liền hại Hân Nhu trả thù bản cung, có đúng không?”
“Ta không hại công chúa Hân Nhu” Diệp Vũ bình tĩnh biện giải, “Khoảng giờ Dậu, đúng là ta có đi qua ngự hoa viên, đúng là có thấy hai cung nữ bồi công chúa Hân Nhu thả diều. Con diều bị đứt dây, ta liền rời khỏi ngự hoa viên, cũng không đẩy công chúa Hân Nhu”
“Nô tỳ có thể làm chứng… Bệ hạ, Thục phi, nô tỳ bồi hoàng quý phi…” Trâm Cài bỗng nhớ tới cách xưng hô này không thể nói ra trong tình huống này, tuy bệ hạ ngầm đồng ý, nhưng dù sao vẫn chưa chính thức sắc phong, xưng hô như thế, sẽ chọc lời ra tiếng vào. Nhưng mà, không gọi “Hoàng quý phi” thì gọi là gì chứ? Nàng ta cũng không bận tâm tới chuyện nhỏ này, nói tiếp, “Nô tỳ bồi hoàng quý phi đi ngự hoa viên giải sầu, thấy công chúa Hân Nhu đang thả diều. Nô tì bảo Vòng Ngọc đã làm được một con diều, nên về lấy diều. Sau đó lúc nô tì quay lại gặp Hoàng quý phi ở Thính Phong các, nên cùng hoàng quý phi thả diều. Bệ hạ, Thục phi, hoàng quý phi sao lại hại công chúa Hân Nhu chứ ạ? Xin bệ hạ minh giám”
Quả nhiên, Quan Thục phi, Lý chiêu nghi và Tần Quý nhân nghe thấy ba chữ “Hoàng quý phi” sắc mặt khẽ biến. Làm các nàng kinh hãi là, trong lòng bệ hạ, vị trí Diệp Vũ dĩ nhiên là hoàng quý phi, còn được sủng ái hơn cả Văn Quý phi lúc trước cùng với chúng phi tần ở trên.
“Ngươi quay về lấy con diều, trong khoảng thời gian này nàng ấy ở một mình trong ngự hoa viên, đã làm cái gì, làm sao ngươi biết?” Quan Thục phi giận dữ hỏi, ánh mắt chuyển sang Sở Minh Phong, “Bệ hạ, sau khi Trâm Cài rời đi, Diệp muội muội mắt thấy có mình Hân Nhu, lòng nổi lên độc ác, đẩy Hân Nhu xuống hồ, trả thù nô tì lúc bất cẩn làm bỏng tay nàng ấy. Giờ chân tướng đã rõ, là Diệp Vũ muội muội làm hại Hân Nhu suýt chết trong hồ…” Nàng ta buồn rầu khóc, có loại tình cảm bảo vệ khiến người ta động lòng, “Nô tì chẳng qua chỉ làm bỏng tay Diệp muội muội mà thôi, nàng ấy thế mà lại dám hạ độc thủ với Hân Nhu còn nhỏ tuổi, bệ hạ, tốt xấu gì Hân Nhu cũng là cốt nhục của bệ hạ sinh ra, Diệp muội muội sao có thể làm vậy chứ? Bệ hạ nên làm chủ cho Hân Nhu a…”
“Bệ hạ, nô tì không ngờ được Diệp muội muội lại nhẫn tâm tới mức ấy ạ” Lý chiêu nghi mặt quyến rũ đầy tự trách, ‘Ngày ấy, nô tì đề nghị Diệp muội muội rót trà cho Thục phi tỉ tỉ, không ngờ lại gây ra mầm tai vạ như thế. Chuỵện này là từ nô tì, xin bệ hạ trừng phạt, nô tì không oán không hận. Nhưng dù Thục phi tỉ tỉ có làm bỏng tay Diệp muội muội đi chăng nữa, thì Diệp muội muội cũng không nên xuống tay với công chúa Hân Nhu còn nhỏ chứ. Nô tì thân làm một người mẹ, cũng thấy bi thống và cảm động thay cho Thục phi tỉ tỉ, nô tì khẩn cầu bệ hạ làm chủ cho Thục phi tỉ tỉ và công chúa Hân Nhu ạ”
Cả đại điện yên lặng, như có đám mây đen bao phủ vậy, không khí như ngưng lại, đầy áp lực. Diệp Vũ nhìn Sở Minh Phong, hắn nghe mọi người nói, mặt không buồn không vui, cứ như chuyện mọi người nói chẳng liên quan gì hắn. Tội danh mưu hại công chúa rất lớn, nàng tin, hắn thích mình, để ý đến mình, chắc chắn sẽ không để mình bị oan, để người bắt nạt mình đâu; nàng cũng chờ đợi, hắn chẳng hề giống lần trước để người ngoài tự đạp lên mình.
Mặt Tôn thái hậu lạnh lẽo, “Chính mắt cung nhân nhìn thấy, lời nói chuẩn xác, Vũ Nhi, ngươi còn gì để nói nữa không?”
Diệp Vũ trấn định tự nhiên nói, “Bẩm thái hậu, nô tì không hại công chúa Hân Nhu, xin thái hậu, bệ hạ minh giám”
Nước mắt Quan Thục phi đầm đìa, khóc nức nở bi thống, “Thái hậu, Hân Nhu là cháu gái ruột của người, người nên làm chủ cho Hân Nhu đi…. Bệ hạ, chuyện đã sáng tỏ như thế, nô tì chẳng cầu mong gì, chỉ cầu bệ hạ cho Hân Nhu một công đạo…”
Diệp Vũ nhìn mọi người đang chờ mong bệ hạ mở miệng, lòng bất ổn. Giọng Sở Minh Phong lạnh lẽo, “Hôm nay muộn rồi, ngày mai tái thẩm” Hắn đứng lên, cất bước đi trước, đi lại vội vã, giọng cũng vội càng, “Tống Vân, mang Diệp Vũ tới Đài Quan Sát đi”
Ý chỉ này nói, khiến người ta vừa hết giận vừa phẫn hận. Hết giận là, rốt cuộc Diệp Vũ không còn độc chiếm long tháp điện Trừng Tâm nữa, phẫn hận là, bệ hạ lại chỉ bảo bắt giữ lấy nàng ta.
Diệp Vũ ngơ ngẩn cả người, cứ như có một bàn tay vuốt ve lòng, đau đớn, khó chịu. Ý chỉ hắn như thế, tuy nói là hoãn thẩm vấn lại, nhưng cũng không phải hoàn toàn tin tưởng mình. Nàng không biết mình may mắn hay thương tâm nữa.
****
Thân là nghi phạm mưu hại công chúa, dĩ nhiên không thể ở lại điện Trừng Tâm được. Tống Vân đưa Diệp Vũ tới Vũ đài Quan Sát, sau khi dàn xếp xong xuôi khuyên nàng đi nghỉ sớm. Trâm Cài khẩn cầu được ở lại chăm sóc cho nàng, Tống Vân bảo Trâm Cài là cung nhân điện Trừng Tâm, không thể ở lại đài quan sát, như thế Trâm Cài đành phải về.
Đài quan sát là một toà nhà hoang dã, ngắm toàn cảnh chỉ có mấy gian phòng, Diệp Vũ ở một trong những gian đó, bên trong chỉ có giường, một bàn tròn, hai cái ghế và hai bàn nhỏ, ngoài những thứ đó ra, thì không còn gì khác, nhìn có chút trống trải. Vốn là nơi lâu rồi không có ai ở, cung thất rách nát, còn có thứ mùi khó ngửi nữa. Trằn trọc mãi kiểu gì cũng không ngủ được.
Nàng không biết Sở Minh Phong đang nghĩ gì, hắn chắc là đang bận tâm tới cảm thụ của mọi người, không thiên vị mình, hay cố ý lạnh nhạt mình, khiến cho mình đau lòng khổ sở? Nàng không đoán được tâm tư của hắn.
Lần đó, Văn quý phi vu hãm nàng mưu hại hoàng tự, hắn tin nàng trong sạch, cho dù có bắt nàng vào đại lao, cũng vững vàng biến phòng giam thành động phòng, cùng ở nhà tù bồi nàng một đêm. Lúc đó hắn đối đãi nàng thật tình, tình thâm ý nặng, giờ nghĩ tới, nàng thấy thổn thức cảm khái làm sao.
Đêm không ngủ, đơn giản đứng dậy, Diệp Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài. Làn gió mát lượn lờ phất phơ tới, lướt qua đầu ngón tay, tới cổ tay, lướt qua mặt, thấy hơi lành lạnh, cũng có cảm giác man mát sâu trong lòng. Bóng đêm đen mịt, màn đêm như dải mực đen trải rộng ra xa, ánh trăng treo trên cao lơ lửng một góc, tựa như một khối ngọc băng khảm lên tấm vải thô; ánh sáng như sữa rơi xuống nhân gian, cả đình uyển như được giát một màn lụa mỏng, nhìn bóng đêm càng trong veo lạnh lùng đầy cô tịch.
Trong veo, lạnh lùng, cô tịch đó chính là đêm ở Đài Quan Sát. Nàng thở dài, bỗng thấy trong ánh trăng sáng có một người đi tới, bóng đen khoác lên màn lụa trăng mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm rõ ràng, tựa như một khối ngọc lạnh, toả ra màu sáng lam cũng lành lạnh.
Đêm đã khuya, sao hắn vẫn còn ở trong cung chứ? Vũ đài quan sát có thị vệ gác, hắn vào bằng cách nào?
Sở Minh Hiên đi tới cửa sổ, cùng nàng đứng cách nhau một cửa sổ. Diệp Vũ không nói, nếu hắn không mở miệng thì cũng duy trì im lặng.
Hắn vẫn mặc bộ quần áo trắng, bị ánh trăng như sữa nhuộm lên như tạo thành một làn sương trắng lạnh, cứ vậy đứng ở cửa sổ, thân cao thon như ngọc, độc lập, khuôn mặt vô song bị ánh trăng soi vào đầy lạnh lùng.
Nàng không nhịn được thầm nghĩ, sáng mai sẽ có người bẩm tấu ngay với Sở Minh Phong chuỵện xảy ra tối nay ở đài Quan Sát.
“Từng có một đêm, ta và một cô gái gắn bó bên nhau, cùng phơi nắng ánh trăng” Hắn thản nhiên nói, mắt nhìn về trước, “Chuyện cũ như mây khói, Vương gia cần gì phải nhớ mãi trong lòng nữa?”
“Đều không phải là ta cố ý nhớ. Một năm có Xuân Hạ Thu Đông, một ngày có mặt trời mọc lặn, vòng đi vòng lại, cũng không thay đổi; có một số việc cũng giống Xuân Hạ Thu đông, mặt trời mọc lặn vậy, không cố ý cũng không quên được, sẽ không đổi được”
Diệp Vũ không biết nói gì, sự bướng bỉnh và kiên trì của hắn, nàng bất lực. Yên tĩnh một lát, nàng nhẹ giọng nói, “Xin Vương gia cứ tự nhiên, ta đi nghỉ đây”
Giọng Sở Minh Hiên lạnh nhạt giống y ánh trăng, “Đêm không ngủ, cần gì phải ép chính mình chứ?”
Nàng kiên trì, “Xin vương gia cứ tự nhiên”
Hắn xoay người, “Nàng nghi đi, ta ngồi trên bậu cửa sổ với nàng”
Nàng trố mắt, hắn đây chẳng phải chơi xấu đó sao? Nếu thật là vậy, Sở Minh Phong đã biết thì còn thành ra cái gì nữa chứ. Cũng đành vậy, cứ để mặc hắn đợi một hồi đi.
“Vì sao không ngủ được thế?” Hắn dựa cửa sổ, khuôn mặt phảng phất như dưới ánh trăng, soi xuống tận đáy nước có đá cuộic vậy, lại toả ra ánh sáng lành lạnh.
“Vương gia cần gì phải hỏi nhiều như vậy chứ?” Diệp Vũ nói lạnh lùng.
“Nếu nàng không cần một người, bất luận hắn làm tổn thương nàng thế nào, nàng cũng sẽ không bị đau lòng. Nếu nàng để ý, thì sẽ ngược lại hoàn toàn”
Nàng hiểu, để ý Sở Minh Phong, Mới có thể bởi vì mỗi lời ăn tiếng nói của hắn mà bị tổn thương. Giọng nói của hắn tựa như nước suối trong vắt, ‘Có chuỵện, ta muốn hỏi, mà lại không dám hỏi”
Nàng mắt sáng ngời, nói, “Mời vương gia nói, ta nhất định sẽ không không nói gì ngăn lại đâu”
Hắn cười tự giễu, “Thôi, vốn đã biết đáp án rồi, cần gì phải nhiều lời hỏi nữa?”
“Vậy Vương gia sao lại tiến vào đây vậy?”
“Tuy Vương phủ ta ở ngoài cung, nhưng trong cung cũng có quen mấy người. họ cho ta một bộ y bào thị vệ, ta giả trang thị vệ, trà trộn vào đài quan sát, sau đó cởi bộ quần áo thị vệ tới gặp nàng” Sở Minh Hiên cười nói, khuôn mặt sáng ngời lên như ánh trăng trong đêm.
Diệp Vũ nhớ tới, năm trước hắn mang chính mình cao chạy xa bay, bị Sở Minh Phong tóm trở về, sau đó, hắn bị cấm chừng ở Đài quan sát, mà nay, lại tới lượt nàng bị giam ở đài quan sát. Sự đời sao mới kỳ diệu làm sao.
Hắn nhìn nàng chăm chú, nàng khoác áo khoác trắng như tuyết, nét mặt lặng lẽ, đứng trước cửa sổ, cứ như ánh trăng vậy, thanh lệ quyến rũ, mảnh mai khiến người ta thương tiếc.
“Nghe nói có kẻ giả trang thành nàng, lừa gạt hoàng huynh, mà giờ kẻ đó lại bị giam ở biệt quán. Nàng đó là nàng an bài sao/”
“Dù không phải ta an bài, cũng được ta đồng ý”
“Nàng ấy bị ngược đãi đánh cho rất thảm, nàng cứ trơ mắt nhìn nàng ấy bị tra tấn tới chết sao?” Sở Minh Hiên toát lên không đành lòng, đầy bất bình”
“Ta có lòng mà chẳng có lực”
“Ta có thể giúp nàng một tay”
“Việc này quá mức nguy hiểm, Vương gia vẫn không cần nhúng tay làm gì”
“Nàng lo ta bị hoàng huynh trách phạt, hay là lo hoàng huynh hoài nghi nàng xúi giục ta âm mưu cứu người, hay có tâm tư nào khác?” Vấn đề của hắn bén nhọn khiến người ta thấy run sợ. Diệp Vũ không đáp được, hắn đoán đúng rồi.
Thứ nhất, nàng không muốn liên luỵ tới hắn; thứ hai, luôn có tai vách mạch rừng, Sở Minh Phong sẽ nhanh biết ngay là có Tấn Vương giúp nàng cứu người, sẽ hoài nghi nàng và Tấn Vương dẫu lìa ngỏ ý mà vẫn vương tơ lòng, khi đó nàng chẳng còn biết nói gì nữa.
Nàng không muốn bị thọc ngang tự nhiên như thế. Sở Minh Hiên hơi bĩu môi, “Nàng đó đóng giả nàng, mà hoàng huynh lại tức, lại hận rồi tra tấn nàng đó, trừng phạt thế cũng đủ rồi. Ta chỉ không đành lòng thấy người nào đó chết thảm, chẳng có tâm tư gì khác”
Nàng than nhẹ, “Lời tuy nói như thế, nếu bệ hạ biết việc này có liên quan tới ngài, sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua đâu”
“Nàng yên tâm, ta sẽ làm việc cẩn thận, hoàng huynh sẽ không biết là ta ra tay cứu người đâu”
“Ta còn cảm thấy không ổn, Vương gia cần gì phải tranh giao du này với kẻ xấu chứ? Còn còn tưởng đã chết…”
“Nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, còn có cách nào khác sao?” Hắn dướn mày khinh thường, “Ta ra tay cứu người, chỉ là không muốn có người bị thiệt mạng uổng thôi”
Diệp Vũ không hề khuyên, bởi vì tâm ý đã quyết. Nàng dặn dò, “Ngài đã nghĩ ra cách cứu người, nói trước cho ta biết”
Hắn gật đầu đồng ý, nàng đang muốn khuyên hắn sớm một chút ra cung, hắn lại nhắc tới chuyện cấm chừng năm trước. “Ta đang đợi vũ đài quan sát một tháng. Chỉ là trong này ta đã biết chân tướng…. Ngươi tuân lệnh chân tướng xấu xí này không thể tin được, khiến người ta đau triệt nội tâm…..”
Nàng kinh ngạc sửng sốt, chân tướng gì cơ? Sở Minh Hiên ngưng mắt ra xa, ánh mắt đầy trong trẻo và lạnh lùng, “Lúc ở đài quan sát mười ngày, có người cải trang tới gặp ta…”
****
Đó là một đêm trăng tương tự. Sở Minh Hiên đứng ở trước cửa sổ, trăng rằm nhớ người, thấy một người đi tới, mặc áo bào thị vệ, khuôn mặt phụ nữ. Là Văn quý phi. Nàng ấy tới làm gì?
Mặc quần áo thị vệ, dung mạo xinh đẹp, nhưng thật ra có ba phần anh khí, ba phần hiên ngang. Trong ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, gió đêm lắc lư, rơi trên người nàng ta, lờ mờ, quỷ mị. Nàng ấy trong suốt đứng ở bên ngoài cửa sổ, đáy mắt đuôi lông mày được gọt giũa nụ cười lạnh mỉa mai.
“Hoàng tẩu cười cái gì?” Hắn biết, nàng ấy mạo hiểm tới vũ đài Quan Sát, mục đích tất không đơn giản.
“Vương gia nghĩ bản cung rất nhàn nhã sao?” Văn quý phi lạnh lùng cười nhạo, “Bản cung nói thật, nhưng bản cung cảm thấy Vương gia thật không đáng, thật đáng thương”
Sắc mặt Sở Minh Hiên thay đổi, nóng vội rơi xuống, mạnh tay túm chặt tay nàng ta, “Hoàng tẩu đừng nói hươu nói vượn!”
Nàng ta dùng sức rút tay ra, tay nam nhân cũng thật lớn, “Bản cung lừa ngươi làm gì? Nếu bản cung có một câu nói láo, thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Đầu như bị người ta đập một gậy vậy, đầu hắn rung động ầm ầm, rất choáng, rất đau đớn, đau đớn nhất là trái tim, “Vũ Nhi không phải là loại người như vậy! Ngươi ngậm máu phun người!”
Nàng cười ngân nga, “Nàng ấy không phải dụ dỗ đến chết là gì? Nhảy một điệu vũ câu hồn đoạt phách, bồi phong bại tục, không phải là quyến rũ bệ hạ sao? Vương gia cầm giữ không được mà bệ hạ dĩ nhiên cũng không cầm giữ nổi”
“Không đúng…” Hắn rống lên.
“Mặc dù nàng ấy không phải dụ dỗ, Vương gia cũng bị nàng ấy thần hồn điên đảo, bệ hạ cũng thế” Giọng Văn quý phi lạnh thấy xương, “Vương gia cũng biết vì sao bệ hạ không ban nàng ấy cho ngài làm sườn phi chứ? Cũng biết bệ hạ vì sao ban nàng ấy cho Thẩm Chiêu làm sườn phu nhân không? Đó là bởi, Thẩm Chiêu là người khiêm tốn, sẽ không động tới phụ nữ của bệ hạ, cũng không dám động”
“Câm miệng!” Sở Minh Hiên rống giận, lại không muốn nghe, cự tuyệt biết chân tướng.
“Vương gia chắc còn nhớ rõ đêm thọ yến của thái hậu chứ? Thẩm Nhị phu nhân hiến vũ vì Thái hậu, chính là điệu nhảy đó, khiến bệ hạ nhớ thương” Nàng ta nói lải nhải, coi như nói ra chân tướng này, khiến hắn thống khổ, nàng ấy như được báo thù vậy, thật khoái lòng người. “Đêm đó, bệ hạ mạnh mẽ ép nàng ở lại cung bồi với thái hậu, cũng chỉ là lấy cớ. Sau đó, bệ hạ đón nàng ta vào trong điện Trừng Tâm, sủng hạnh nàng ta! Ngày tiếp theo, bệ hạ đã ban nàng ấy cho Thẩm Chiêu”
Chân tướng như thế, coi như sét đánh “Oành” một tiếng, nổ oành khiến lỗ tai hắn ong ong, vỡ nát thân và tim hắn… Khuôn mặt tuấn tú của hắn như bị bóp chặt, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, cổ rung rung, gần như không đỡ được vậy… Văn quý phi cười khanh khách, “Nhìn cao thấp ai chẳng biết Vương gia tình thâm ý nặng với Thẩm Nhị phu nhân sao? Ai chẳng biết các ngươi ra vào có đôi sao? Nhưng bệ hạ ngang nhiên cướp đoạt, chiếm đoạt cô gái Vương gia yêu nhất, còn nghĩ ban nàng ấy cho thần hạ. Nữ nhân bệ hạ, dĩ nhiên Thẩm Chiêu không dám động tới một sợi lông rồi, lại còn để nàng tới biệt quán, cũng tiện cho bệ hạ được hội ngộ cùng giai nhân”
Hắn lẩm bẩm, “Đừng nói nữa…. đừng nói nữa….”
Nhưng hắn đau đớn sắp chết, đau tới mức nói không ra lời….Theo lời nàng ta nói chân tướng ấy cứ như một thành chuỷ thủ sắc bén đâm vào tim hắn; mỗi một câu nàng ta nói kia, thì là một lần đâm vào, từng chút từng chút một, đâm sâu vào tim huyết mạch máu thịt lẫn lộn, toàn thân đều đau không tả nổi…
Nàng ta vẫn cứ nói, cái miệng nhỏ ấy cứ không ngừng mở ra, xé rách toàn bộ thể xác và tinh thần hắn khiến cơn đau càng ngày càng tăng cao…
“Qua lâu vậy rồi, Vương gia vẫn chưa biết gì, thậm chí còn mang theo phụ nữ của hoàng huynh bỏ trốn, trong cung ai cũng nói Vương gia mới ngốc làm sao” Văn quý phi lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng thấy thống khoái vô cùng.
“Vương gia và bệ hạ cùng yêu một phụ nữ, nhất định sẽ không chiếm được” Nàng ta giả vờ giả vịt nói, “Bất luận là bệ hạ ngang nhiên cướp đoạt, hay là Thẩm Nhị phu nhân quyến rũ bệ hạ, giờ ván đã đóng thuyền, Vương gia vẫn còn nhớ nhung mãi, đừng có làm chuyện điên rồ, đừng có bị một kẻ chẳng ra gì dụ dỗ làm mất hết tiền đồ”
“Aizzz, giả sử là bản cung, bản cung cũng sẽ cố giật lại” Nàng ta lắc đầu thở dài, “Cô gái yêu nhất bị hoàng huynh cướp đoạt, còn sao nữa đây? Y theo tính tình của bản cung, thứ gì đã thuộc về mình thì bất kể dùng cách nào cũng cố mà đoạt lại được. Không làm thì thôi, mà đã làm thì làm đến cùng, đem thứ yêu nhất ấy cướp về, cùng cao chạy xa bay, vĩnh viễn không cần trở lại. Nhưng Vương gia không phải bản cung, Vương gia cứ cân nhắc đi”
Văn Quý phi nhìn hắn bị chân tướng này tra tấn chết đi sống lại, chẳng chút thương hại, dáng vẻ hớn hở ngập tràn. Khuôn mặt tuấn tú của Sở Minh Hiên như bị xé rách, cả người thương tích đầy mình… Vũ Nhi, thế mà đã sớm là người của hoàng huynh! Vì sao lại vậy… Vì sao… Hắn không cam lòng!
***
Diệp Vũ cứ lặng nghe, nghe hắn kể lại đêm kinh tâm động phách đó, đau triệt nội tâm. Đêm đó, Văn Quý phi nói rõ chân tướng cho hắn, tâm tư rõ ràng: mượn lực Tấn Vương, “diệt trừ” mình. Nhưng Văn quý phi lại không ngờ, Tấn Vương cái gì cũng không làm, giả vờ không biết, cũng chẳng khác người thường. Có thể tưởng tượng được, sau khi hắn biết chân tướng đã bị dày vò khổ sở và tra tấn thế nào. Sở Minh Hiên chậm rãi nói xong, giọng bình tĩnh, tâm tình cũng bình tĩnh, cứ như thời gian thật sự có thể làm phai nhạt đau đớn khi đó.
“Ta đã ở Đài Quan sát nghĩ rất nhiều, rất nhiều, mãi cho tới khi về phủ, ta lúc nào cũng nghĩ, hẳn là nên thành toàn cho nàng và hoàng huynh, hay là cố sức tranh thủ”Giọng hắn lạnh nhạt, cười chua xót, “Rốt cuộc ta cũng nghĩ thông suốt, nàng đã trở thành người của hoàng huynh, có lẽ là ý trời. Như vậy ta thành toàn cho hoàng huynh”
“Sau đó, ngài làm như không có chuyện gì, không biết chân tường, là cứ như thế sao?” Nội tâm Diệp Vũ áy náy nẩy lên.
“Nàng đã không còn tình ý gì với ta nữa, như vậy ta buông tay. Chỉ cần nàng được vui vẻ, hạnh phúc, ta sẽ chúc phúc cho nàng” Hắn nhìn nàng, tiến sâu vào trong mắt nàng hy vọng tới tận nội tâm của nàng.
“Tạ Vương gia thành toàn” Nàng nói thật lòng.
Sở Minh Hiên cầm cổ tay nàng, nói chân thành tha thiết, “Nói cho ta biết, ở trong cung, làm người phụ nữ của hoàng huynh, nàng có vui vẻ, hạnh phúc không?”
Biết nói thế nào đây mới khiến hắn hết hy vọng? Nếu như nói dối, hắn cũng sẽ không tin đâu,
“Vương gia, ta tin bệ hạ yêu ta thật tình, nếu có thời gian, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với bệ hạ” Nàng hất tay hắn ra, còn hắn thì lại ra sức nắm chặt tay nàng.
“Ta nhớ rõ nàng có nói, thề không làm thiếp, cũng không thiết cùng chung một phu quân với nhiều phụ nữ khác. Nàng không ngại hoàng huynh có phi tần khác sao? Nàng cam tâm sao?” Hắn hỏi như vậy, cũng biểu lộ sự không cam lòng và khí phách của hắn.
“Dù sao bệ hạ cũng là vua một nước, triều đình và hậu cung có nhiều sợi dây liên quan, cũng không có khả năng vì ta mà phế lục cung, ta chỉ nguyện bệ hạ thật tình đối đãi”
“Thì ra là thế”
Sở Minh Hiên cười thê lương, buông lỏng tay nàng ra. Nàng thấy hai gò má hắn mỉm cười, mất mát như vậy, vô vọng như vậy.
***
Hôm sau, lâm triều xong, Sở Minh Phong vừa trở lại ngự thư phòng, thì có thị vệ báo lại. Thấy là thị vệ ở Vũ Đài, tâm thần hắn căng thẳng, “Chuyện gì?”
Thị vệ đáp, “Bẩm bệ hạ, tối qua Tấn Vương cải trang thành thị vệ trà trộn vào Vũ Đài”
Mắt Sở Minh Phong sầm xuống, tay chậm rãi nắm chặt lại, một lát sau mới hỏi, “Hắn ở bao lâu?”
Thị vệ nói, “Khoảng chừng hai tuần trà”
Sở Minh Phong đi về phía ngự án, Tống Vân cho thị vệ lui ra, thấy mặt bệ hạ không vui, trong khoảng thời gian ngắn không dám nói, cứ yên lặng dâng trà nóng.
Uống một hớp trà, khuôn mặt Sở Minh Phong âm trầm đáng sợ, như mây đen cuồn cuộn bao phủ, giữa trán hiện lên một vạch đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.