Bạo Quân Độc Sủng

Chương 146: Tâm hồn mê muội




Một đá này, là dùng năm thành lực đạo. Gần như là sáu thành, cũng khiến cho nàng ngã xuống, ngực trái đau lặng đi. Càng đau hơn nữa là trái tim, một đá kia đã khiến cho nó máu thịt lẫn lộn. Hắn đi nhanh như bay, gần như chẳng muốn nghĩ tới ở lại thêm chút nào nữa.
Trâm Cài đã trở lại, vừa lúc thấy một cảnh kia, cả kinh che miệng. Thấy Hoàng quý phi ngã xuống, nàng ta vội vã tiến lên, đỡ hoàng quý phi dậy, “Nô tì đỡ người về” Diệp Vũ đứng lên, ngực trái đau khiến cho nàng ho khan vài tiếng.
“Để nô tì truyền thái y tới xem thế nào” TRâm Cài nói đau lòng, lo lắng một đá kia của bệ hạ làm bị thương người nàng.
“Không cần”
Diệp Vũ nhịn đau đứng dậy, được Trâm Cài đỡ tới thiên điện. Tựa vào giường, uống nửa ly trà, nàng mới thả lỏng người, cơn đau nhức trong lòng vẫn chưa nguôi.
Sở Minh Phong chẳng những nghi ngờ nặng thêm, mà hơn nữa chỉ tin vaà hai mắt mình, thấy một cảnh kia, thì đã kết luận là nàng và Tấn Vương có tư tình, rồi giận không kìm được, không nghe giải thích gì, lại còn dùng chân đá nàng. Nam tử thô bạo như thế, có đáng để nàng yêu sao? Đáng để nàng tiếp tục chờ đợi sao? Hẳn là nên nghĩ kỹ xem mình nên đi tiếp thế nào.
Một đêm này nàng bừng tỉnh mấy lần, vai trái và ngực trái đau như tra tấn suốt cả đêm. Sáng hôm sau, Trâm Cài thấy khí sắc nàng không ổn, cũng chẳng có khẩu vị gì ăn sáng, nói luôn, ‘Hoàng quý phi, hay vẫn nên truyền thái y tới xem xem đi ạ”
Diệp Vũ vẫn lắc đầu, “Sau này đừng có gọi ta là “Hoàng quý phi” nữa, cứ gọi là tỷ tỷ đi”
“Vậy sao được?” TRâm Cài vừa mừng vừa sợ, “Người là hoàng quý phi, bệ hạ cho phép nô tỳ gọi vậy ạ”
“Ta không thích, sau này không được gọi vậy nữa”
“Vậy nô tì….Gọi người là tỷ tỷ ạ”
TRâm Cài vui mừng mãi, chủ tử đối đãi tốt như thế, lại muốn mình làm tỷ muội, vậy thật là có phúc quá. Diệp Vũ vỗ vỗ tay nàng ta, phân phó nói, “Muội tự mình đi Thính Phong các nhìn xem, ta nhớ rõ tối qua ở trong đó có hai bồn hoa hồng, muội đi mang về đây”
Trâm Cài dù thấy kỳ lạ nhưng không hỏi nguyên do. Nàng ta vừa đi tới cửa điện, Diệp vũ lại bảo nàng ta quay lại, dặn dò, “Nếu trong đó không còn hai bồn hoa hồng nữa, thì muội nên đi hỏi thăm chút là ai đã đem hoa hồng đặt ở Thính Phong các, là ai đã chuyển đi nhé”
Trâm Cài đồng ý, vội vàng đi. Ước chừng nửa canh giờ sau, nàng đã trở lại, bẩm báo, “Tỷ tỷ, đúng như tỷ định liệu, ở Thính Phong các đã không còn hai bồn hoa hồng nữa. Nô tỳ có hỏi chưởng lý hoa cỏ và vài cung nhân quét Thính Phong các, đều nói không biết trong Thính Phong các đặt hoa hồng ạ”
Mặt Diệp Vũ trầm tĩnh như nước. Như thế xem ra, hai bồn hoa hồng có người đặt ở Thính Phong các, tối qua nàng ở đó bỗng dưng choáng váng đầu óc, nghiêng ngả lảo đảo, mới coi Tấn vương là Sở Minh Phong, có lẽ có liên quan tới hoa hồng.
Chuyện tối qua, Tấn Vương cũng biết nguyên do chăng? Là do hắn bài bố sao? Giờ muốn tra cũng chẳng tra ra cái gì. Chẳng lẽ nỗi oan khuất này của nàng còn không rửa sạch nổi sao?
***
Giờ Dậu đã qua, chẳng có chút gió nào, ngày còn nóng, ánh nắng nóng bỏng, có phơi nắng thì như nằm trên sắt nung, nóng như rang lên vậy.
Thẩm Chiêu đi ngự thư phòng diện thánh, đang đi trên đường mà mồ hôi nhỏ từng giọt to như mưa.
Đằng trước có một người đi tới, áo bào trắng tung bay, phong tư tuấn dật, sáng lạng dưới ánh mặt trời khiến hắn trở nên trong suốt, nhìn không rõ. Hắn biết, người đến là Sở Minh Hiên. Hai người tới gần, cùng đồng thời dừng lại.
“Vương gia đang định xuất cung sao?” Thẩm Chiêu nhìn Tấn Vương chằm chằm, nhưng thấy khoé mắt đuôi mày hắn như cười như ẩn, giống như tâm tình rất sung sướng.
“Bổn vương mới từ điện Từ Ninh đi ra” Sở Minh Hiên nói giọng lạnh nhạt.
“Nghe nói tối qua ở Thính Phong các có một chuyện xảy ra, sự tình có liên quan tới Vương gia và bệ hạ”
“Ngươi không ở trong cung lại đối với trong cung rõ như lòng bàn tay. Thẩm Chiêu, có một ngày, bệ hạ nếu có lòng nghi ngờ ngươi, bổn vương sẽ không thấy ngạc nhiên gì đâu”
Thẩm Chiêu cười cười bỏ qua, “Làm thần tử của người, dĩ nhiên lo cho quân thôi. Ta chỉ làm hết bổn phận của thần tử”
Sở Minh Hiên cười nhạo, “Tình cảm tốt quá nhỉ”
Thẩm Chiêu cũng cười nói, “Xin khuyên Vương gia một cấu, lòng quân khó dò, Vương gia chớ vuốt râu hùm, nếu không có một ngày phủ Tấn vương sẽ đem tới hoạ sát thân, ta sẽ không ngạc nhiên đâu”
Sở MInh Hiên cũng cười, ‘Vậy sao”
“Ta cho tới bây giờ cũng chỉ quan tâm đến bầu không khí yên bình thôi, còn Vương gia thì lại khuấy động sự yên bình của Bích hồ, ý định không để người ta yên. Vương gia làm vậy, nàng ấy chỉ biết hận ngài mà thôi”
“Hận thì cứ hận đi, bổn vương chẳng sợ chỗ nào hết”
Sở Minh Hiên không thèm để ý đến lời lẽ khinh nhờn như mây khói, cất bước đi trước. Thẩm Chiêu lại tiếp tục đi lên, hai người cùng đi lướt qua nhau, trống đánh xuôi mà kèn thổi ngược.
Đi vào ngự thư phòng, Tống Vân nói bệ hạ không ở trong mà đang ở sườn đông của tiểu hoa uyển giải sầu.
Từ xa Thẩm Chiêu đã nhìn thấy bệ hạ trong đình, khoanh tay đứng thẳng như cây tùng, dưới ánh tịch dương đỏ rực khiến bóng hắn ánh lên trên mặt đất, kéo dài ra. Màu áo long bào vàng dưới ánh chiều tà bị nhiễm đỏ, càng thêm chói mắt.
“Thần tham kiến bệ hạ” Thẩm Chiêu bước vào tiểu đình.
“Có việc gì?” Sở Minh Phong chưa từng xoay người, giọng nói nặng nề như ngàn cân vậy.
“Thần nghe nói tối qua ở Thính Phong các xảy ra chuyện”
“Ngươi định nói cái gì?”
Thẩm Chiêu nghe ra giọng bệ hạ đặc sệt tức giận, “Hoàng quý phi không phải người như vậy”
Sở Minh Phong sẵng giọng hỏi lại, “Hay là ngươi còn hiểu nàng hơn cả trẫm hử?”
Thẩm Chiêu xấu hổ, “Bệ hạ và hoàng quý phi sớm chiều bên nhau, dĩ nhiên là còn hiểu cách làm người của nàng hơn thần, chẳng qua là, trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, trong cuộc u mê ngoài cuộc tỉnh táo. Bệ hạ tận mắt thấy dễ bị loá mắt. Thần là người ngoài cuộc thì cố gắng chút thấy rõ hơn ạ”
“Vậy theo y như ngươi nói, tận mắt thấy cũng không nhất định là thật sao?”
“Thần muốn nói, bệ hạ có thể nghe hoàng quý phi giải thích chút. Giữa vợ chồng nên thẳng thắn đối đãi nhau, như thế mới không cần thếit bị hiểu lầm và thương tổn”
“Thẩm Chiêu!” Sở Minh Phong tức giận, bỗng xoay người, “Trẫm xử trí nàng ấy thế nào, không cần ngươi dạy!”
“Bệ hạ…” Thẩm Chiêu sốt ruột nói.
“Chuyện giữa Trẫm và phi tần, ngươi chỉ là ngoại thần, đừng có xen vào!’ Giọng Sở Minh Phong nghiêm khắc, tức giận oanh mắt. Thẩm Chiêu thờ dài, bệ hạ thịnh nộ như thế, chỉ sợ thật sự tức rồi. Tình hình thế này, chỉ đành đợi thêm vài ngày nữa bệ hạ bớt giận thì mới góp thêm vài lời.
***
Ba ngày liên tục, Sở Minh Phong đều không về điện Trừng Tâm nghỉ mà đi nghỉ ở tẩm điện của Quan Thục phi, Lý Chiêu nghi và Tần quý nhân.
Một ý nghĩ bốc lên, Diệp Vũ thấy khó chịu nhưng tâm vô hữu lực. Loại cảm giác này gần như bốc hoả ngay một lúc, nhiệt độ tăng lên không ngừng như bị nướng lên vậy, kéo dài ra tra tấn, khiến người ta sống không bằng chết, còn chẳng bằng cho một đao có vẻ dứt khoát rõ ràng hơn.
Ở thiên điện đợi ban ngày, cả ngày không có việc gì làm, nhàm chán trôi qua, nhưng nàng còn biết làm thế nào đây? Dù Trâm Cài, Ngân Trâm và Vòng Ngọc thay phiên nhau bồi nàng tán gẫu, giải buồn, nhưng mà loại cô tịch và cô đơn khắc sâu cắn nuốt lòng nàng, nàng thật ra muốn đi ra ngoài, liều lĩnh rời khỏi căn hầm chết người ở vườn ngự uyển này. Nhưng nàng cũng biết còn chưa lao ra khỏi điện Trừng Tâm thì đã bị áp tải tới rồi. Bị dày vò như vậy nhịn suốt năm sáu ngày.
Ngày này, Trâm Cài luôn nói buồn ở tẩm điện không tốt, khuyên nàng nên ra ngoài giải sầu. Diệp Vũ hiểu ra TRâm Cài nói vậy thì chắc là nhận được thánh chỉ của hoàng thượng cho phép nàng được ra ngoài đi lại. Vì thế nàng lập tức dđ ra ngoài, tới trước ngự hoa viên.
Tuy là sáng sớm nhưng cũng đã nóng bức người, đi một lúc thì mồ hôi đã đầm đìa cả người. Vốn là định đi tới ngự hoa viên, nàng lại nghe được từng đợt tiếng đàn quen thuộc, mới đi theo tìm kiếm, đi vào tiểu hoa uyển ở gần Vũ Y các. Tiểu Hoa uyển này gieo trồng trúc phượng và tùng bách, mặt trời đã khuất, ánh nắng cũng râm, dưới bóng phượng vĩ và cây trúc nở rộ độc đáo có phong cách trong trẻo lạnh lùng khiến người ta có cảm giác như hưởng trong dòng nước trong mát.
Trong bóng râm đôi mắt đẹp, hiện ra một người đang ngồi khoanh chân dưới gốc phượng vĩ, trên đùi đặt một cây cầm bằng gỗ sam. Quần áo hắn trắng dưới những ngọn cỏ xanh lại tựa đám mây trắng đáp nhẹ lên tấm thảm xanh vậy, trong trẻo và lạnh lùng, thanh nhã, tao kỳ; hắn cúi đầu đánh đàn, mười ngón tay thon dài trắng nõn quen thuộc đang vỗ về cây huyền cầm, ánh mắt u buồn đầy u sầu, nôổ bật trên khuôn mặt đầy tâm sự của hắn, Cặp mắt đen bóng ấy như nhìn không thấy đáy, khiến người ta như đang ở trong một căn nhà giữa một dòng suối mát.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Diệp Vũ đầy lo lắng cùng phiền não cũng chậm rãi lùi ra, chỉ cảm thấy khoan khoái không ít.
Tiếng đàn của hắn, cũng giống y con người hắn vậy, thuần tuý, phong nhã, khiến người ta không thể kháng cự nổi. Nàng đi tới, Lâm Trí Viễn ngừng đánh đàn, ngẩng đầu, “Hoàng quý phi”
“Đừng gọi ta như vậy, ta không thích” Nàng ngồi xuống bên cạnh, ngồi chỗ râm, bớt chút cái nóng ngày hè đầy phiền nhiễu, hơi chút thích thú, “Sao huynh lại đánh đàn ở chỗ này vậy?”
“Nhàn nhã quá, mới trốn ra chỗ này” Hắn cười, mày cau giãn ra, “Đúng rồi, cô ba khúc kia, ta đã biên soạn xong”
“Sau này ta sẽ đến Vũ Y các nghe chút, nhưng ta tin huynh, huynh biên soạn khúc chắc chắn không vấn đề gì”
“Tuy ta ở vũ Y các, nhưng có nghe đồn một chút ít…” Đôi mắt Lâm Trí viễn như nhiễm nhiều ánh sao nắng, sáng như thế, chói mắt như thế, “Có một số cung nhân nói cô bị bệ hạ cấm chừng, có thật vậy không?”
Diệp Vũ gật đầu, dời mắt đi, nhìn về phía mấy cành tùng bách đằng xa kia. Phiền não vừa mới quên đi giờ lại tới nữa, aizzz…
Hắn cứ lặng nhìn nàng, tuy nàng vẫn đẹp động lòng người như thế, tuy mắt nàng vẫn sáng đẹp như vậy, tuy mỗi cái nhăn mặt cười vẫn mỹ lệ thanh nhã như thế, nhưng cuối cùng nàng lại khác. Nàng khổ sở vì tình, càng ưu phiền nhiều hơn, mày càng ngày càng chồng chất đầy ưu sầu.
“Nếu trong lòng cô khó chịu, ta chỉ có thể nghe sẽ không hỏi” Hắn nói thanh đạm.
“Vốn ta đã định rời Kim Lăng đi rồi, trước đó không lâu, bệ hạ tìm được ta, ta lại nhớ tới trong cung” Nàng lựa chọn nói ra hết, bởi vì hắn là người bạn đáng tin cậy, cũng là người bạn có thể nói ra hết tâm sự. “Trước đây ta cũng không thích bệ hạ, lúc này ta lại thấy rõ lòng mình, thử chấp nhận hắn. Nhưng mà hắn đã thay đổi…”
“Nhìn ra được bệ hạ sủng áo với cô, các phi tần khác chẳng ai sánh bằng”
“Ta sớm chỉ biết rằng, đế vương bạc tình, đế vương yêu càng bạc hơn. Nhưng ta tin hắn có tình có ý với ta, bởi vậy, ta mới đánh cuộc được ăn cả ngã về không, vì hắn mà yêu, bỏ đi sự kiên trì và nguyên tắc của ta, cam tâm tình nguyện ở lại, làm phi tần của hắn” Diệp Vũ hạ giọng khàn khàn, nước mắt đong đầy, như nhiễm ánh nắng, lóng lánh như những hạt trân châu vậy, “Nhưng mà ta không đoán được là sẽ biến thành như vậy….Không thể cứu vãn được nữa…”
“Hay cùng nói chuyện với bệ hạ xem sao?” Lâm Trí Viễn ức chế đau lòng, nói khẽ.
Nàng lắc đầu, nước mắt tuôn trào, “Hắn vốn không muốn cùng nói chuyện với ta… Hắn không muốn nhìn thấy ta…. vô dụng thôi…. Huynh biết không? Hắn không tin ta, không muốn nghe ta giải thích… Hắn nhận định là ta đã phản bội lại hắn..”
Hắn buông cầm, nhìn nàng nước mắt lưng tròng, đau lòng mãi, lặng lẽ đưa chiếc khăn tay cho nàng. Nàng lau nước mắt, đôi mắt đỏ hồng, “Ta nghĩ tới hắn sẽ thay đổi, hoặc là ta có thể thay đổi được hắn chút…. NHưng mà ta bất lực, không thay đổi được gì… LÒng nghi ngờ của hắn quá nặng, cứ tý là lại dùng tới bạo lực, tàn nhẫn vô tình… Ta cũng không hiểu vì sao lại thích người như vậy nữa…” Nàng khóc buồn bã, nước mắt đầm đìa như mưa trong hết sức thống khổ, ‘Nếu là trước đây, người như thế, ta vốn chẳng thích tý nào…. Thậm chí còn rất ghét nữa, nhưng mà ta lại không hiểu sao, lại thích hắn rồi…”
Lâm TRí Viễn nói trấn an, “Có lẽ đợi bệ hạ hết giận rồi thì cùng nói chuyện thật rõ với bệ hạ đi”
“Ta hối hận rồi…. Hắn người như thế, ta thật sự không hầu hạ nổi…. “Diệp Vũ giọng khàn đặc mũi, lệ rơi như mưa, “Ta chán ghét hoàng cung, chán ghét cảnh một chồng nhiều vợ, chán ghét cảnh phi tần tranh đấu… Càng chán ghét hắn đánh người, huynh có biết không? Làm người phụ nữ của hắn, chẳng có tự do, tôn nghiêm gì, lại chịu bị ngược đãi… Ta không muốn ở chỗ này nữa….”
“Cô còn muốn chạy nữa sao?” Hắn cũng không kinh ngạc, nàng đã tránh được một lần, thì còn có thể có lần hai, lần ba nữa.
“Ta nhẫn nhịn không chịu nổi sự vắng vẻ của hắn nữa, nhẫn nhịn không chịu nổi cảnh hắn sủng hạnh phi tần khác, nhẫn nhịn không chịu nổi nữa…. “Nàng khóc thầm lặng lẽ.
“Nếu ta có thể giúp được cô, ta sẽ cố hết sức mình”
Lâm TRí Viễn ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay ra thân bất do kỷ, lau đi nước mắt của nàng. Diệp Vũ khóc to, khóc bi thương lệ ngập tràn, ngả đầu vào vai hắn.
Hắn khẽ thở dài, nắm vai nàng, cho nàng khóc hết thì thôi. Có lẽ khóc ra rồi, nỗi uất ức và đau đớn trong lòng sẽ chảy ra theo nước mắt, nàng sẽ bớt khó chịu hơn chút.
TRâm Cài đứng một bên, nàng ta đối với các cung nhân Vũ Y các khóc kể, lại thấy cảnh đồng tình này không ổn, cũng không dám lên tiếng nhắc nhở. Có một người, đứng ở xa xa, cách xa ngàn vạn rừng xanh, nhìn thấy một cảnh này.
Tay phải nắm chặt thành nắm đấm, mắt lạnh băng, giận như đao, trong mắt hàn ý thật đáng sợ, khiến người ta không rét mà run. Sở Minh Phong bỗng xoay người, đi lại cứng ngắc.
***
Khóc lớn một hồi, quả nhiên không thấy khó chịu vậy nữa. Nhưng hai ngày sau, Diệp Vũ càng thêm đau lòng, phẫn nộ.
Vừa vào đêm, đại điện vang lên tiếng nữ tử và nam tử cười du dương, dễ nghe, phóng đãng. Tiếng cười nàng kia nghe thật mềm mại, nhẹ nhàng hoạt bát và đầy mị hoặc, chẳng có nam nhân nào có thể ngăn được.
Nàng đoán ra, Sở MInh Phong đang cùng một phi tần ở đại điện chơi đùa, vui vẻ, cười nói liên tục. Ba đêm liên tục như thế, chỉ là nháo một canh giờ. Nàng chỉ đành vểnh tai lên mà nghe, còn nghe thấy cả tiếng tìm hoan mui vui của họ nữa,có thể thấy được tình hình lúc ấy ra sao. Tiếng cười của nàng kia càng ngày càng chói tai, nàng đơn giản ôm lấy lỗ tai, mới có thể được yên tĩnh một lát.
Ngày thứ tư, vẫn thế. Nàng bỗng nhanh nổi điên lên rồi, nhanh bị tra tấn như vậy chịu không nổi nữa rồi, mới hỏi Trâm Cài phi tần kia là ai.
Trâm Cài không nói, nàng đành hỏi Vòng Ngọc. Vòng ngoạ bảo, sáng hôm nay bệ hạ vừa mới ra khẩu dụ Lục Cung, phong nàng kia làm Chiêu Viện, lại ban cho viện Phùng Chiêu.
Hoá ra, Sở Minh Phong nhìn trúng một cung nhân vũ kỹ ở Nghê Thường các gọi là Phùng Kiều Diễm, còn truyền triệu nàng ta tới địên trừng Tâm khiêu vũ, ba ngày sau thì sắc phong nàng ta làm Chiêu Viện.
Ở Sở quốc, từ cung nhân nhảy lên tới Chiêu Viện, nhảy lên bậc cao, không có tiền lệ nào. Tuy Diệp Vũ cũng là nhảy lên Hoàng quý phi, ngôi vị rất cao, nhưng dù sao cũng chưa chính thức sắc phong, chỉ là do Tống Vân và cung nhân điện Trừng Tâm gọi vậy thôi. Sở Minh Phong làm vậy không phải là không có mục đích.
Nàng không muốn nghĩ nữa, có lẽ hắn dùng chiêu này để kích thích mình, trừng phạt mình, bởi vì, nàng để ý nhất chính là hắn sủng hạnh phi tần khác.
Sở Minh Phong, ngươi thắng rồi! Ngươi thật có bản lĩnh!
Diệp Vũ nằm trên giường kiểu gì cũng không ngủ được, đơn giản đứng dậy, ra tẩm điện. TRâm Cài cũng tỉnh, đứng lên, “Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy/”
Diệp Vũ không đáp, lập tức đi ra ngoài, đi vào chính điện. Đèn đuốc trong chính điện sáng ngời, đèn cung đình tản mát ra ánh sáng xinh đẹp mờ ảo. Nàng đứng ở ngoài cửa, nhìn vào điện.
Một nhạc công đang ngồi đánh đàn, một cô gái dáng người yểu điệu trẻ tuổi đang nhảy điệu vũ mềm mại đáng yêu, đang đứng, vừa lắc lắc vòng eo mềm mại tinh tế, hai tay bắt chặt vào nhau làm ra đủ các loại tư thế. Tư thế này, lúc thì như mây bay nước chảy, lúc thì lên cao mang tính bản lĩnh cao.
Sở Minh Phong tà dựa, tư thế hững hờ, như đang rất hứng thú thưởng thức điệu nhảy này. Do trời quá nóng, áo bào tơ tằm màu vàng của hắn mở rộng, lộ ra bộ ngực rắn chắc, màu da đỏ đồng nhìn ấm áp sáng bóng, thân hình tráng kiện như ẩn như hiện lực vô hình đầy khí phách siêu lòng người.
Ánh mắt hắn chợt loé, thấy nữ tử đứng bên ngoài cửa, cười rộ lên, đôi mắt lạnh lẽo bỗng dưng hơi cười, trở nên mềm mại sáng bóng.
Trong mắt hắn, Diệp Vũ mặc áo khoác trắng, tóc đen rối tung, lộ ra gương mặt tái nhợt, thân hình càng gầy mỏng hơn so với trước, suy nhược như vậy, lại vô cùng động lòng người, rung động lòng người.
Hắn không hề nhìn nàng, cứ chuyên tâm thưởng thức điệu múa đầy đần độn và vô vị này. Cô gái khiêu vũ là Phùng Chiêu Viện, Phùng Kiều Diễm.
Nàng ta mặc quần áo màu đỏ bó sát người, đổi kỹ thuật nhảy, vừa lúc lắc mông, vừa chậm rãi đi xuống, ngồi xuống, nghiêng người mà ngồi, nhìn bệ hạ chăm chú, bày ra đường cong thân thể đầy mảnh mai tinh tế. Sau đó, nàng ta nằm xuống, lại bày ra tư thế khêu gợi, cứ như đang mời bệ hạ, đôi mắt lúng liếng đưa tình, câu hồn người.
Sở MInh Phong vỗ tay, tiếng vỗ tay đơn điệu khiến người ta cười nhạo,
“Bệ hạ, nô tì nhảy được chứ?” Phùng Kiều Diễm cất giọng yêu kiều mềm mại hỏi.
“Tuyệt!” Hắn cất cao giọng nói.
“Vậy bệ hạ kéo nô tì đứng lên đi, được không?” Nàng cất giọng điệu như nước nói. Hắn đi tới, khẽ liếc nhẹ Diệp Vũ một cái, cúi người xuống, vươn tay ra. Phùng Kiều Diễm đặt bàn tay nhỏ bé lên tay hắn, hắn dùng sức kéo, nàng ta mượn lực đứng dậy, theo luồng lực này nhào vào trong lòng hắn, ôm lấy cổ hắn, ngả đầu lên vài hắn, nói ngân nga, “Bệ hạ….”
Sở Minh Phong hôn lên vành tai nàng ta, cất cao giọng, “Vũ của nàng, trẫm thích nhất”
Đầu hơi cúi thấp, đôi con ngươi đen lại nhìn phía trước chằm chằm, sắc bén như đao. Nàng ta lắc lắc, cọ cọ thân hình hắn, tiếng nói kiều nhuyễn, khiến gân cốt nam nhân bủn rủn, “Nô tì hầu hạ bệ hạ đi ngủ, được không?”
Hắn buông nàng ta ra, đứng thẳng người, Phùng Kiều Diễm bỗng cảm giác không đúng, nhìn nhìn bệ hạ, thấy hắn nhìn ra ngoài, thì cũng nhìn ra theo.
Hoá ra ở bên ngoài điện Trừng Tâm có nữ tử. Ở nơi này thì sao? Còn chẳng bằng nàng ta ấy chứ, cả danh phận cũng chẳng có nữa.
Rốt cuộc Diệp Vũ cũng thấy rõ hình dáng Phùng Kiều Diễm, trong lòng cười lạnh. Sở Minh Phong, thưởng thức của ngươi càng ngày càng thấp quá đi. Phùng Kiều Diễm này, dáng người xinh đẹp, dung mạo tương đối, cặp mắt kia đầy mê hoặc lòng người, hơi nhếch lên thì đã có thể câu mất hồn phách người ta rồi.
Phùng Kiều Diễm nhìn nàng, vốn tưởng rằng sủng phi không danh phận này chính là dựa vào điệu vũ và kỹ thuật nhảy mê hồn để mê hoặc bệ hạ, chưa từng nghĩ tới nàng ta đúng là một người đẹp. Tuy nàng ta chưa trang điểm son phấn, tóc đen rối tung, mặc bộ quần áo trắng xanh, gương mặt lại có đường nét hoàn mỹ nhất, có dung mạo tuỵệt sắc nhất thế gian có thể đoạt mất hồn người, chẳng biết dùng từ gì để miêu tả vẻ đẹp không gì sánh kịp của nàng ta nữa.
Đứng trước mặt Một mỹ nhân như thế, Phùng Kiều Diễm chợt thấy xấu hổ, lần đầu tiên cảm thấy mình chẳng bằng người ta. Nàng ta đi lên trước, khách sáo nói, “Tài múa của ngươi không tầm thường, hay là ngươi ta đều nhảy một điệu múa cho bệ hạ xem, xem bệ hạ thích điệu múa của ai, được không?”
Diệp Vũ chẳng thèm để ý tới nàng ta, lập tức bước vào đại điện, đứng cách xa hắn năm bước chân thì dừng lại, cười thản nhiên yếu ớt nói, “Thưởng thức của bệ hạ càng ngày càng thấp rồi, ta thật đồng tình lắm. Bệ hạ hàng đêm thưởng vũ, tiếng hoan hô truyền theo tiếng cười, chỉ sợ uổng phí tâm cơ thôi. Bởi vì mỗi một cử động của bệ hạ, ta đã không thèm quan tâm nữa, lòng ta đã gần như chết rồi! Thêm nữa, bệ hạ quản được người của ta, nhưng cũng chẳng quản được lòng của ta đâu!”
Sở Minh Phong yên lặng nhìn nàng, thấy vẻ yếu đuối và xinh đẹp kiên cường của nàng, hiểu rõ thâm ý lời này của nàng. Nụ cười của nàng tuy nhợt nhạt mà lại mê mẩn tâm hồn. Diệp Vũ cười trong trẻo và lạnh lùng, rồi xoay người rời đi.
Phùng Kiều Diễm đứng ngơ ngác nhìn bệ hạ, hắn cũng ngơ ngác nhìn theo bóng nữ tử đi thong dong kia.
***
Trâm CÀi nhắm mắt chạy theo Diệp Vũ, thấy nàng ra khỏi điện Trừng Tâm, vội vàng đuổi kịp. Diệp Vũ đi lững thững đằng trước, dù sao lúc này cũng chẳng thấy buồn ngủ, đi dạo bên ngoài chút, hít thở không khí trong lành rồi trở về cũng được.
“Tỷ tỷ, đêm đã khuya rồi, hay là trở về đi ạ” TRâm Cài khuyên.
“Ngươi lắm lời quá, cũng đừng đi theo ta”
Trâm Cài không khuyên nữa, chỉ cần đi theo nàng, thấy nàng không gặp chuyện bất trắc gì thì mới bẩm rõ với bệ hạ được.
Đi đến Thính Phong các, Diệp Vũ nghĩ muốn đi xem, nghĩ ngợi hay là bỏ đi, lại tiếp tục đi về phía trước. Đi tới một lãnh cung khá hẻo lánh, đèn đuốc thưa dần, chỉ còn ánh sao sáng tỏ.
Ánh trăng toả khắp, như sương khói. Nửa vành trăng như chiếc khăn lam, có mấy ngôi sao xoay quanh lấp lánh sáng, làm bạn với trăng sáng, lại không tới mức cô đơn như vậy.
Người đó đang đứng ở trong nước sương, thanh dật như vậy, trong veo như vậy, tay áo tung bay theo gió, nhìn thoáng như thần tiên. Tấn Vương, Sở Minh Hiên. Diệp Vũ buồn rầu, sao tự dưng lại gặp được hắn chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.