Bạo Quân Độc Sủng

Chương 167: Hạnh phúc và bất hạnh




Ánh mắt đẹp của Sở Minh Hiên nhíu lại, khí lạnh tràn ra, “Nếu mẫu hậu không hề nể mặt mũi nhi thần, chẳng còn nhớ tới tình cảm mẹ con, nhi thần cũng sẽ không để ý nửa phần”
Giọng đầy quyết tuyệt, nói năng có khí phách. Sau đó hắn cất bước đi trước.
Diệp Vũ chạm phải ánh mắt hoài nghi của hắn, định nói gì đó, tay đã bị hắn nắm kéo đi theo hắn đến trước đình.
Nàng dừng lại, mỉm cười nói, “Mẫu hậu bi thương quá độ nên mới nói những lời không phải thế, ta sẽ khuyên mẫu hậu, bệ hạ đi ngự thư phòng trước đi”
“Mẫu hậu nghĩ thế nào, làm gì, ta không quan tâm” Hắn nắm chặt tay nàng, theo ta trở về”
“Sức khỏe mẫu hậu không tốt, ta đã mấy ngày không đến thăm mẫu hậu rồi, ta sẽ gặp rồi về”
Sở Minh Hiên không hề ép nàng, dặn nàng để ý mọi chuyện, lúc này mới khởi giá đi về ngự thư phòng.
Diệp Vũ đi vào tẩm điện, Bích Cẩm đã đỡ Tôn thái hậu dựa vào trên giường nghỉ ngơi. Tôn thái hậu lấy khăn lau lệ, thần sắc bị bệnh tái nhợt khiến người ta thương xót, thân thể gầy yếu, còn gầy gò hơn cả thời gian trước.
“Phu nhân bồi thái hậu trò chuyện, nô tì đi pha trà” Bích Cẩm ôn nhu nói.
“Đi đi”
“Vũ Nhi, mới rồi…. Ngươi chắc đã nghe thấy hết rồi hả?” Khuôn mặt tôn thái hậu đầy u sầu và bị bệnh, bệnh tình nặng thêm là do sầu lo quá độ.
“Mẫu hậu cứ tĩnh tâm dưỡng bệnh thì tốt hơn, chuyện bệ hạ đừng lo lắng quá” Diệp Vũ khuyên nhủ, “Việc đã đến nước này, chẳng còn đường cứu vãn nữa, chẳng bằng thái hậu cứ mắt nhắm mắt mở, không để ý tới chuyện bên ngoài, có lẽ cũng đỡ đi nhiều”
“Hiên Nhi hại chết con trong bụng ngươi và Phong Nhi, ngươi không hận hắn sao?”
“Hận thì sao, không hận thì sao?” Diệp Vũ nói thản nhiên, “Nói không hận là giả, nói hận hắn tới tận xương thì ta có khả năng đối hắn sao đây?”
Tôn thái hậu cầm tay nàng, “Đứa bé ngoan,,,” Bà nói đầy giận dữ, “Phong Nhi và Hiên Nhi vì ngươi mà anh em tàn sát, chắc ngươi cũng chịu không nổi. Sau này ngươi có tính toán gì không?”
Ánh mắt Diệp Vũ thờ ơ, “Sẽ có một ngày, ta sẽ rời Sở quốc”
Tôn thái hậu nhìn nàng chăm chú, cảm thấy nàng cũng chấp nhận sự thật này rồi, mà lại như không phải thế.
***
Giờ Mão ngày hôm sau.
Diệp Vũ trong lúc ngủ mơ bị Tiểu Nguyệt đánh thức, còn buồn ngủ hỏi, “Có chuyện gì xảy ra rồi?”
“Cung nhân ở điện Từ Ninh báo lại, thái hậu đi rồi” Tiểu nguyệt cầm váy áo trong tay, chuẩn bị hầu hạ nàng mặc quần áo.
“Thái hậu…đi rồi?” Diệp Vũ giật bắn người, cơn buồn ngủ tan biến. Vội vàng mặc quần áo, vọi vàng đi tới điện Từ Ninh. Lúc này sắc trời mới sáng, không khí mát lạnh, gió nhẹ thôi, mặt trời đang ẩn mình trong đám mây nhiều hình vẻ, ánh nắng mặt trời chưa kịp ló ra đã bị một chút mây đen chặn lại.
TRên đường đi nàng tự hỏi nhiều lần: vì sao thái hậu đột nhiên đi chứ?
TRên điện Từ Ninh có đám mây đen sương mù bao phủ, yên tĩnh tới mức khiến người ta có cảm giác cô độc. Có mấy cung nhân đang đứng ở hành lang gọi nhau, cả đại điện tối đen nặng nề, Diệp Vũ có cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo ập vào mặt. VẪn còn chưa tới tẩm điện, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập – Sở Minh Hiên từ bên ngoài vội vàng chạy tới, đi như bay, sắc mặt kinh hoàng.
Hắn lướt vọt qua người nàng, xông vào tẩm điện, nàng đi phía sau, trông thấy một người nằm trên giường.
Lụa mỏng xanh buông xuống che kín bên trong. Tẩm điện u ám, có hai ngọn đèn cung đình được đốt lên, nhìn càng lộ ra vẻ sầu thảm.
Bích Cẩm vén lụa mỏng lên, Tôn thái hậu lẳng lặng nằm, bộ mặt an tường, khuôn mặt trắng như tờ giấy.
Sở Minh Hiên bước lên trước một bước, nàng cũng bước lên trước, cùng quỳ xuống trước giường… Một dòng lệ chảy xuống, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn ngập tràn đau thương và bi thống, nàng cũng thấy bi thương, không thể ngờ được hôm qua lại là cuộc gặp mặt lần cuối…
Thái hậu sao có thể đi nhanh vậy chứ? Dù có bệnh nhưng không phải bệnh nan y, sao có thể…
NHớ tới một hai năm qua thái hậu đối đãi tốt với mình, nàng quỳ xuống nước mắt rơi như mưa.
Dần dần công chúa An Nhạc cũng đến, quỳ gối trước giường khóc thương tâm… Quý phi cũng đến sai cung nhân điện Từ Ninh hẳn nên làm gì đó cho thái hậu… Từ thái y cũng đến nghiệm xác Tôn thái hậu.
Nghiệm xong, ông bẩm tấu, “Bệ hạ, thái hậu chết, không phải là bệnh nan y, không phải là bị trúng độc. Vi thần nghĩ cái chết của thái h ậu rất kỳ lạ”
“Thật sao?” Sở Minh Hiên giương mắt kinh hãi, mắt nhiễm lệ lóng lánh không tin, “Mẫu hậu là bị người h ại chết sao?”
“Thái hậu thân thể còn ấm mềm, mới tắt thở chưa đầy nửa canh giờ, vi thần có thể kết luận, thái hậu chết không phải do mệnh” Từ thái y nói chắc chắn.
“Ngươi nhìn lại kỹ một cái xem, mẫu hậu chết thế nào?” Diệp Vũ cảm thấy cái chết của thái hậu rất không bình thường.
Từ thái y kiểm tra lại di thể của Tôn thái hậu lần nữa, sau đó nói, “Bệ hạ, vi thàn vẫn chưa thể kết luận được, xin để cho vi thần ngẫm kỹ lại”
Sở Minh Hiên gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, quý phi mệnh cho cung nhân đều đi ra hêt.
Ánh sáng mặt trời dần ló ra, chút ánh nắng tà chiếu vào, khiến cho cả đại điện sáng lên mấy phần, soi rõ nét bi thương và nước mắt trên mặt.
HẮn ngồi trên ghế chủ, khuôn mặt lạnh lẽo, Diệp Vũ và công chúa An Nhạc đứng một bên. Quý phi đứng đối diện, đoan trang hiền lành, cười với Diệp Vũ.
Bỗng Diệp Vũ nhớ tới, sao chiêu nghi Lãnh Nguyệt Nhiễm không đến nhỉ? Chẳng lẽ không ai đi báo cho nàng ta biết?
Cung nhân điện Từ Ninh đều quỳ trên mặt đất, quý phi quát hỏi ‘Là ai phát hiện ra mẫu hậu không ổn trước?”
“Hôm nay nô tì thức dậy sớm, sẽ tới nhìn thái hậu một cái” Bích Cẩm hai tròng mắt hồng hồng, “Nô tỳ vén màn lụa xanh lên nhìn xem thái hậu ngủ thế nào, phát heienj chăn thái hậu đắp kéo xuống, nên mới cầm chăn sửa lại chút. Nô tỳ chẳng may đụng tới tay thái hậu, cảm thấy tay thái hậu hơi lạnh, thì cảm thấy có chút không ổn. Bởi vậy no tỳ mới sờ trán, má thái hậu tháy là lạ, nô tỳ thấy mặt thái hậu trắng bạch dọa người thì kêu lên mấy tiếng. Thái hậu cũng không có phản ứng, nô tỳ hoảng, xe hơi thở thái hậu, thế mới biết thái hậu đã đi rồi… NÔ tỳ biết việc này không thể chậm trễ mới lập tức sai người đi bẩm tấu bệ hạ”
“Tối qua kẻ nào gác đêm?” Sở Minh Hiên lạnh lùng nhìn cung nhân chằm chằm lùng.
“Bẩm bệ hạ, là Bích Tâm ạ” Bích Cẩm dáp.
“Nô tỳ…” Bích Tâm r ngại phát run lên.
“Tối qua, sáng này, ngươi có cảm thấy cái gì lạ không?” Hắn lạnh giọng hỏi.
“Không có gì lạ cả… Sau khi thái hậu ngủ rồi, nô tỳ canh giữ ở bên ngoài tẩm điện… Sáng nay cũng không thấy có gì lạ…”Bích Tâm lắp bắp đáp.
“Bệ hạ, Bích Tâm ỷ vào có tỷ tỷ là Bích Cẩm là cung nhân được thái hậu cực sủng ái, làm việc qua loa, cũng không tận tâm gác đêm, thường xuyên ngủ thẳng tới hừng đông, không kiên trì” Một cung nữ nói.
Bích Tâm hoảng hốt, càng lắp bắp hơn, “Nô tỳ… Nô tỳ….”
Sở Minh Hiên nói, “Mang ra ngoài, đánh cho tới chết!”
“Bệ hạ tha mạng….bệ hạ tha mạng…” Bích Tâ kinh hãi cầu xin.
“Bệ hạ, Bích Tâm là người vô tâm…. Cầu xin bệ hạ khai ân…” bích Cẩm khẩn cầu, “Cầu bệ hạ khai ân, tha cho nàng ấy một mạng đi”
“Bệ hạ, mẫu hậu vừa mới mất, chẳng bằng tích chút đức vì thái hậu đi” Diệp Vũ nhớ cảnh Bích Tâm hầu hạ mình, nàng ấy là một cô nương rất đơn thuần, chỉ biết ăn ngủ ngốc nghếch, sao có thể mưu hại thái hậu được chứ?
Bích Tâm bỗng như nhớ ra gì đó, mắt sáng lên, ‘Bệ hạ, nô tì nghĩ ra, ban đêm nô tì ngủ say như chết, nhưng hôm nay trời còn chưa sáng lại bị lạnh mà tỉnh… Trong mơ hồ, nô tỳ thấy một bóng người đi về phía nô tì, nô tì định tỉnh lại nhưng không làm cách nào tỉnh lại được… Sau đó, bóng ngời đó càng ngày càng gần, như đang vươn tay ra sờ vào nô tì… Sau đó nô tì lại ngủ cho tới lúc tỷ tỷ đánh thức nô tỳ…”
Diệp Vũ nói quả quyết, “Theo như lời nàng ấy nói, lúc trời còn chưa sang, có kẻ đã lẻn vào tẩm điện, làm cho nàng ấy mê đi, rồi sát hại thái hậu”
Quý phi sai một cung nhân, “Đem tất cả thị vệ của điện Từ Ninh gọi tới”
Nhưng hỏi hết cả thị vệ, cung nhân cũng không ai thấy kẻ khả nghi xâm nhập điện Từ Ninh. Án hại Tôn thái hậu cứ vậy mà chẳng có manh mối.
***
Nghi táng Tôn thái hậu được định vào bảy ngày sau. Trên phố phường đòn đại, tiên hoàng vừa mới mất, Tôn thái hậu cũng chết theo đó, xem ra năm nay không có lợi, thiên hàng tai họa giáng xuống đầu Đại Sở quốc.
Từ thái y tra ra, Tôn thái hậu chết là bị chặn mặt.
Chặn mặt, là lấy khăn lụa tẩm nước lạnh áp lên mặt, giữ chặt chân tay người đó, không cho động đậy, khi nào lật khăn lụa ra con người sẽ không thở được chậm rãi mà chết.
Chỉ là hung thủ hừng đông ngày ấy xân nhập điện từ ninh chẳng ai thấy.
Diệp Vũ bi thương mãi, Tôn thái hậu tuổi già vinh quang biết bao, thế mà chết vì không phải số mệnh.
Ba ngày sau, Sở Minh Lượng nổi giận đùng đùng xông thẳng tới điện Phượng Tê, mặt đỏ tai hồng, nói thầm hoàng huynh sai rồi.
“sao vậy? Bệ hạ chọc giận muội à?” Diệp Vũ tò mò hỏi.
“Tức chết ta rồi…. Thật tức chết ta mà… Tức chết ta mà…” Sở Minh Lượng cứ kêu lên ỏm tỏi, lúc thì dậm chân, lúc thì vẩy tay, “Mẫu hậu bị chết thảm như vậy, thế mà hoàng huynh chẳng hề truy sát hung thủ sát hại mẫu hậu chứ”
“Vì sao vậy?” Diệp Vũ kinh ngạc mãi.
“Hoàng huynh đem hoàng đế ra, răn dạy ta chẳng giống công chúa, bảo mẫu hậu chết hắn đã có chủ trương rồi” Sở Minh Lượng ồn ào, “Hoàng tẩu, vì sao hoàng huynh không muốn truy tra chứ?”
Trong lòng Diệp Vũ chấn động, “Để ta hỏi bệ hạ chút xem sao”
Tức giận một lúc lấu, Sở Minh Lượng mới bình ổn tâm tình, ‘Hoàng tẩu, ta muốn…. ta muốn…”
Diệp Vũ cười hỏi, “Muội định muốn gả đi rồi sao?”
Hai má Sở Minh Lượng đỏ bừng, quẫn bách lắc đầu quầy quậy, “Tỷ có cách nào sao?”
Diệp Vũ cười bảo, ‘Muội bảo Thác Bạt đại ca của muội hướng hoàng huynh muội cầu hôn đi, Ngụy Sở hai nước kết thành quan hệ thông gia, hoàng huynh muội cũng không đẩy cọc hôn nhân này đi đâu”
Sở Minh Lượng cười vui gật đầu, “Ta đây sẽ dùng bồ câu đưa tin bảo Thác Bạt đại ca”
Tinh thần Diệp Vũ căng thẳng, nàng ấy vẫn duy trì bồ câu đưa thư cho Thác Bạt Hoằng ư? Vậy chẳng phải hắn biết rõ mọi chuyện xảy ra trong Sở cung rồi sao?
Ngày đó, Diệp Vũ đi tới điện Từ Ninh hỏi Bích Tâm, bóng người kia là nam hay nữ? Bích Tâm nói, người đó hẳn là nữ. Là nữ sao?
Trong lòng Diệp Vũ hiểu rõ, sai cung nhân đi truyền lời tới ngự thư phòng. Chẳng bao lâu, Sở Minh Hiên bị kích động tới, tìm một vòng mới nhìn thấy nàng ở phía sau vườn.
Bầu trời đêm cao rộng, mặt trăng đã lên, ánh sáng trăng mờ ảo như sương, tảo khắp hậu uyển. Gió thổi phất phơ, làm trăng lay động, cả đình rộng vắng vẻ, chỉ có lá cây xào xạc.
Trên bàn đá có đặt bầu rượu ngọc, ly rượu ngọc, hai đĩa bánh phù dung cao, bánh đậu đỏ, trong veo nhưng lạnh lùng như mặt trăng, ngọc xanh, lấp lánh sáng trắng. Còn nàng thì đang ngồi ở đó, quần áo nhiễm toàn bộ ánh trăng sáng trắng, thanh thoát, tóc đen bay phất phơ, bay bay, như một cửu thiên huyền nữ không vướng bụi trần vậy. Bức họa ấy thật là đẹp.
“Bệ hạ đến rồi” Diệp Vũ quay đầu, cười nhợt nhạt.
“Hậu uyển gió to, chẳng bằng cảnh đẹp đêm nay, ánh trăng sáng trong, có rượu ngon gió mát, có giai nhân cười, hơn hẳn uyên ương” Hắn chậm rãi đi tới, hất áo bào lên ngồi xuống đưa mắt đầy tình cảm nhìn nàng chăm chú, “Vì sao đêm nay lại có nhã hứng thế này?”
Ánh mắt nàng đong đưa, “Bởi vì đêm nay trăng rất đẹp”
Sở Minh Hiên nâng bàn tay ngọc mềm mại nhỏ nhắn của nàng lên, cười ôn nhu, “Vũ Nhi, ta rất vui”
Nàng rót rượu, đưa cho hắn một ly, “Bệ hạ mới đăng cơ chính vụ bận rộn, chưa bao giờ nhãn rỗi để ngắm trăng, tối nay cùng theo giúp ta ngắm trăng đi”
Nghe vậy, hắn thần ra, chỉ cảm thấy nàng quyến rũ mềm mại, chỉ cảm thấy tất cả như này đều như một giấc mộng hoàn mỹ, tình triều hắn ép tận dáy lòng trào ra, bắt đầu khởi động truyền khắp người, chưa từng uống rượu mà đã say rồi.
“Bệ hạ không uống sao?” Diệp Vũ nói kiều mỵ.
“Được ‘ Hắn uống một hơi cạn sạch, dùng tay kéo nàng ngồi lên dùi, ôm chặt eo thon mềm mại của nàng, “Tối nay ta không đi”
“Không được, muộn chút bệ hạ về tư điện đi ngủ đi”
“Vì sao vậy?” Hắn nhíu mày, thấy hành động và tâm tư nàng càng ngày càng không rõ ràng.
“tối nay bệ hạ chỉ theo giúp ta ngắm trăng, uống rượu, nói chuyện yêu đương không có gì khác”
“Được, vậy thì ngắm trăng uống rượu, nói chuyện yêu đương đi” Trong mắt Sở Minh Hiên lấp lóe sáng.
Diệp Vũ lại rót rượu, đem ly rượu xanh ngọc kề sát miệng hắn, hắn lại uống cạn, trong mắt sắc dục hiện rõ.
TRên bầu trời cao, gió đêm thanh lạnh, ánh trăng mê ly. Hắn không biết lạnh là gì, ngược lại cảm thấy càng ngày càng nóng, không rõ là vì rượu hay vì giai nhân trong ngực nữa.
Nàng cứ một ly rượu mời, hắn lại uống cạn một ly, bất giác, cả bình rượu đã rơi hết vào trong bụng hắn. Hắn mặt đỏ tai hồng, ánh mắt đẹp đã biến thành mắt đỏ như máu, đẫm sương mù, xem ra đã có năm phần say.
Bàn tay to của Sở Minh Hiên vuốt ve lưng nàng, sau thắt lưng, sắc dục trong mắt hiệ lên rõm đau đớn nhìn nàng, “Vũ Nhi….Vũ Nhi…”
Nàng “vâng” một tiếng khắc chế đẩy cơn xúc động của hắn lại.
“Nàng biết không? Ta không lúc nào không nhớ tới nàng…” Ngửi mùi thơm từ cơ thể nàng, máu trong cơ thể chảy nhanh hơn, hạ giọng nỉ non, “Ta không muốn đợi thêm nữa… Ta muốn nàng, có bị điên thành ma ta cũng muốn nàng… Vũ Nhi, đừng tra tấn ta nữa, được không…”
“Bệ hạ đã nói là không được ép ta nữa mà…”
“Nhưng nàng còn muốn ta đợi bao lâu nữa? Bao lâu… hả?” Hắn vùi đầu vào trong ngực nàng, hương thơm bí ẩn kích thích hắn, khiến cho hắn hận không thể một ngụm cắn xuống, “Đợi không kịp nữa… Vũ Nhi, trong lòng nàng có ta… Nàng yêu ta, có phải không?”
Nàng không đáp lại, lạnh lùng nhìn hắn. Rốt cuộc Sở Minh Hiên khắc chế không được, hôn lên gáy nàng, da thịt mềm mại tinh tế của nàng khiến tinh thần hắn rung lên, càng điên cuồng mà hôn cắn.
Mùi rượu ngập tràn, nàng ghét nói, “Bệ hạ phải trả lời ta một vấn đề được không?”
“Được” Hắn đáp không rõ, cứ hôn lên xương quai xanh gợi cảm, tinh xảo xinh đẹp của nàng.
“Mẫu hậu chết, là mật chỉ của bệ hạ phải không?” Giọng Diệp Vũ lạnh tanh trong trẻo.
Hắn đột nhiên cứng đờ người, mãi một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu, lửa đỏ trong măt lui dần, “Tối nay nàng cho ta uống say, dụ dỗ ta, là vì chuyện này sao?”
Nàng không thừa nhận cũng không phủ nhận, yên lặng nhìn hắn. Sở Minh Hiên buông lỏng nàng ra, đứng lên, trên mặt giận tái đi, “Ta lại tàn nhẫn thế nào cũng không đến mức hại chết mẫu hậu. Vũ Nhi, nàng thế mà xem thường ta như thế”
Sau một câu giọng ngập tràn tức giận và đau lòng. Hắn cứ lặng nhìn nàng một lúc rồi bi thương rời đi.
Diệp Vũ nghĩ chẳng lẽ không phải hắn âm thầm sai người hại chết tôn thái hậu sao? Nhưng mà hắn vì sao không truy tra chứ?
Tôn thái hậu quyết định sẽ tố cáo tội ác hắn với thiên hạ, hắn có động cơ giết bà, nhưng mà hắn phủ nhận, Thật sự không phải là hắn sao?
***
Giờ ăn trưa hôm sau, cung nhân chiêu nghi đến truyền mời Diệp Vũ tới tẩm điện của nàng ta. Nàng vừa đi vừa nghĩ, Lãnh Nguyệt Nhiễm tới tìm mình có chuyện gì vậy?
Tiền đình không một bóng người, nàng cảm thấy có vẻ không ổn những cũng đã bước vào đại điện. TRên ghế ngồi chủ Lãnh Nguyệt Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh, cười tủm tỉm, đôi mắt phượng liêc xéo tới, quần áo màu tím điểm những bông hoa kiều diễm, càng làm nổi bật dung nhân sặc sỡ tới lóa mắt của nàng ta.
“Mời ngồi” Nàng ta nói khẽ.
“Chiêu nghi có chuyện gì quan trọng tới tìm ta à?” Diệp Vũ ngồi ở bên sườn, cảm giác hôm nay nàng ta có gì là lạ, trong khoảng thời gian ngắn không thể nghĩ nổi làm sao mà lạ nữa.
“Thái hậu chết không liên quan tới bệ hạ” Giọng Lãnh Nguyệt Nhiễm lạnh nhạt mong manh, “Là ta giết thái hậu”
“Là ngươi ư?” Diệp Vũ kinh hãi,
“Là ta. Thái hậu quyết ý đem nhưng chuyện bệ hạ ra chiêu cáo thiên hạ, ta liền giết thái hậu”
“Thái hậu tức quá mới nói thế, sao có thể thật sự chiêu cáo thiên hạ được chứ? Ngươi giết thái hậu quá nông nổi rồi” Nàng rất kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ được là do Lãnh nguyệt Nhiễm hạ độc thủ.
Lãnh Nguyệt Nhiễm như lâm vào cảnh cao tăng nhập thiền, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lập tức trở nên nham hiểm, “Ta không thể để cho bệ hạ có chút nguy hiểm gì, ta phải đảm bảo hoàn mỹ, bởi vậy, thái hậu phải chết”
Diệp Vũ tức giận đứng lên, đứng trước mặt nàng ta, trách cứ, ‘Ngươi sao có thể làm vậy chứ….. Thái hậu và bệ hạ mẫu tử tình thâm, bệ hạ sẽ hận ngươi giết thái hậu, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi…”
Mắt Lãnh Nguyệt nhiễm lạnh băng, ‘Chỉ cần bệ hạ ngồi yên ổn trên đế vị, bệ hạ hận ta, oán ta, ta cũng không cần. Thái hậu trên đời, tóm lại vẫn uy hiếp bệ hạ, ta chỉ có thể quyết ác làm vậy, để cho thái hậu về chầu trời thôi”
Diệp Vũ chẳng còn biết nói gì nữa, ý nghĩ của Lãnh nguyệt Nhiễm khác hẳn người thường, yêu Sở Minh Hiên quá sâu, quá điên cuồng, mất đi lý trí, bản tính, phàm là có bất cứ ai gây hại, uy hiếp đến hắn thì nàng ta nhất định sẽ trừ khử. Ở trong thế giới của nàng ta, hắn là ông trời của nàng ta, đã là của nàng ta, thì chỉ có trời đất vận chuyển, nàng ta mới có thể sống được.
Cái chết xảy ra, sở dĩ Sở Minh Hiên không hề truy tra là vì biết hung thủ là Lãnh Nguyệt Nhiễm.
Có lẽ, hắn định trừng phạt nàng ta, nhưng lại cảm thấy nàng ta một lòng vì mình nên mới gây ra sai lớn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trừng phạt nàng ta thế nào nữa.
“Từ điện Từ Ninh có một cửa nhỏ, ta theo đó đi vào, không ai thấy” Lãnh Nguyệt Nhiêm cười đắc ý, “thái hậu ốm bệnh nhẹ, chỉ cần một khăn lụa là có thể đoạt mệnh thái hậu rồi”
“Bệ hạ vẫn chưa trừng phạt ngươi, vì sao ngươi nói cho ta biết?” Diệp Vũ cảm thấy, như nhìn thấu nàng ta, lại như không nhìn thấu vậy.
“Bệ hạ yêu ngươi như vậy, ngươi không thể hiểu lầm bệ hạ được”
“nếu ta không tin ngươi thì sao? Nếu ta cảm thấy ngươi gánh tội thay bệ hạ thì sao?”
Lãnh Nguyệt Nhiễm cười nhẹ nhàng, ‘LỜi đã nói hết, ngươi có tin hay không cũng tốt, bệ hạ vô tội” Nàng ta giống như đang chìm vào cảnh nhớ lạ nào đó. “Ngươi cũng biết năm trước ngươi trở thành Nhị phu nhân của
Hữu tướng, lúc đó bệ hạ thông khổ thế nào không? Bệ hạ thống khổ, đêm ngày uống rượu, sống trong mơ mang… Bệ hạ kéo tay ta khóc thương tâm như vậy, bi thống như vậy, rồi cứ hỏi mãi ta: Vũ Nhi, vì sao không cần bổn vương, vì sao không cần bổn vương… Bổn vương không tốt sao…” Nàng ta lệ dâng đầy mắt, người khiến hắn thương tâm và bi thương khiến người ta chấn động, “Bệ hạ từ Thính vũ đài về vương phủ, dáng hình mảnh dẻ, bi thống điên cuồng. Bệ hạ vừa uống rượu vừa múa kiếm, ngã xuống đất, khóc như một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi vậy…. Bệ hạ hận không chịu nổi, nói với ta, tiên hoàng ngang nhiên chiếm đoạt, đã sớm đoạt Vũ Nhi đi rồi, vì thế Vũ Nhi mới không chọn bổn vương, mới chọn Thẩm Chiêu… Lúc này bệ hạ uống rượu quá nhiều mà bị bệnh nặng một trận”
Nghe giọng nàng ta đau thương nói tới, Diệp Vũ cảm thụ được sự bi thống, phẫn hận và không cam tâm của Sở Minh Hiên.
Chuyện cũ này vẫn chưa chấm dứt cứ thế mà đã ngơ ngẩn. Bỗng, Lãnh Nguyệt Nhiễm nôn ra một ngụm máu đen, Diệp Vũ kinh hãi nói, “Ngươi sao vậy? Ngươi uống thuốc độc sao?”
Lãnh Nguyệt Nhiễm gật đầu, “Ta sẽ không để cho bệ hạ khó xử… Ta chết rồi, ngươi cố gắng chiếu cố bệ hạ cho tốt… Che chở bệ hạ… Yêu bệ hạ… Nếu không, ta chết cũng không nhắm mắt…”
Nói dứt lời, nàng ta liền tắt thở. Diệp Vũ bi thương nhìn nàng ta, tinh thần chấn động. Một cô gái cương liệt như vậy yêu sâu sắc như vậy, khổ như vậy, lấy hắn làm niềm vui, thấy hắn khổ cũng khổ theo, mà chỉ được chút thương xót của hắn, mới thật buồn cười làm sao.
***
Hai ngày sau, Diệp Vũ đi một mình tới ngự thư phòng. Sở Minh Hiê đang ngồi phê duyệt tấu chương, nàng đứng ở ngoài cửa, như thấy người đang ngòi ở ngự án kia là Sở Minh Phong.
Mặt lạnh cứng ngắc, đôi mắt lãnh khốc như chim ưng, dáng người cao ngạo như núi, khí độ tung hoành, khí phách vang dội… Đó là nam tử nàng yêu, là người nàng nhớ thương… NHưng mà cuối cùng không còn thấy hắn nữa… CẢ cuộc đời này, họ âm dương cách trở, không thể nắm tay bên nhau trọn đời rồi…
“Vũ Nhi, sao lại đến đến?” Hắn đặt bút lông xuống, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa.
“Gần đây khô hạn, ta bảo cung nhân làm món tuyết lê đường phèn, để bệ hạ mát họng” Nàng lấy trong hộp ra một ấm, rót ra một chén, đưa cho hắn, cười mãi nhìn hắn.
Hắn nhận chén bạch ngọc từ tay nàng, uống hai ba hớp đã hết, đuôi mắt cười hàm chứa hạnh phúc , “Thêm một chén nữa đi”
Nàng không nói, chỉ lặng nhìn hăn. Lúc đầu hắn cảm thấy kỳ lạ, bỗng thấy lục phủ ngũ tạng cuộn lại, đau càng ngày càng kịch liệt. Hắn túm chặt tay nàng, mặt mày nhăn nhó, “Vũ Nhi… Nàng định độc chết ta sao…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.