Bạo Quân Độc Sủng

Chương 170: Ra cung




“Bệ hạ cứ thử động một chút xem!” Giọng nàng lạnh tanh.
Hắn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thấy trong tay nàng cầm một kim trâm sắc nhọn đặt ở cổ nàng.
Dòng máu nóng chợt dần rút lại, lửa dục thiêu đốt cũng chậm rãi tắt dần… Ánh mắt Diệp Vũ đầy tức giận, đem kim trâm đâm vào da thịt, máu đỏ chảy ra. Ánh mắt giao nhau, như băng với lửa.
Tóm lại Sở Minh hiên buông nàng ra, trong mắt tư vị quẩn quanh không rõ cảm xúc.
“Ta nói cho nàng biết, dù nàng có hận ta cũng thế, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng rời đi!”
Giọng đầy kiên quyết, nói năng khí phách. Nhìn nàng một lát, hắn xoay người rời đi. Thấy bóng dáng đau xót hắn dấu kín, cả người nàng cứng ngắc chợt thả lỏng xuống. Sau này biết làm sao đây?
***
Ngày dài nhàm chán, Diệp Vũ thỉnh thoảng mặc áo muốn đi dạo. Gió thu lạnh phất phơ bên má, lạnh lẽo như vậy, như trái tim, cũng lạnh lẽo không có độ ấm nào. Nàng thấy mình giống như một cái xác không hồn vậy.
Minh Phong mất rồi, Thẩm Chiêu cũng mất, Tôn thái hậu cũng mất nữa, các cung nhân quen thuộc đều không còn, chỉ còn lại một kẻ như bị phát rồ, có tính nguy hiểm cực kỳ là Sở Minh Hiên mà thôi. Hoàng cung gấm vóc, hoa mỹ này giờ biến thành một nhà giam hoang vu, rỗng tuếch, lá cây điêu linh, rơi rụng đầy đất, xơ xác hoang vắng tiêu điều, khiến người ta thấy mà sợ.
Đi qua điện Trừng Tâm, bất giác dừng chân. Nơi này cháy đen đã được người ta dọn sạch đi, giờ đang được hơn hai mươi người xây dựng một tòa cung điện mới với khí thế ngất trời.
Điện Trừng Tâm đã từng chứng kiến lúc nàng và Sở Minh Phong vui buồn, thống khổ và ân ái, triền miên, hoặc nói rõ đoạn tình duyên kia của họ cũng đã bị trận lửa lớn kia thiêu sạch sẽ.
Minh Phong, chàng mất rồi, ta lẻ loi một mình, còn có gì sung sướng, hạnh phúc nữa đây?
Minh Phong, chàng trên trời có linh thiêng, có nghe thấy tiếng lòng ta không? Vì sao không nhập vào mộng của ta?
Tưởng niệm là một loại đau đớn, một giọt nước mắt rơi xuống, sẽ khiến đảo lộn đất trời, biển ngập sóng trào.
Đi qua lương đình ngự hoa viên, Diệp vũ chợt nhớ tới cảnh kinh tâm động phách mấy ngày trước mà đau thấu lòng. Thẩm Chiêu nằm trong lòng nàng, nói ra tiếng lòng của hắn, nói ra sự đau đớn và đầy mâu thuẫn, thâm tình và hối hận của hắn… Nằm trong lòng nàng, sinh mệnh của hắn cứ dần rơi xuống, hắn cứ thế mà rời bỏ khỏi nàng mà đi, chỉ để lại cho nàng sự ôn nhu che chở và cái chết không rời…
Thẩm Chiêu, tuy ta từng coi huynh như là Hạ Phong, nhưng ta thật sự là đã thích huynh.
Thẩm Chiêu, ta sẽ để huynh trong lòng ta vĩnh viễn…
Bất giác lại đi tới Thính Phong các.
Diệp Vũ đi lên Thính Phong các, đã thấy bên trong có người, nhìn lên chăm chú thì ra là quý phi.
Quý phi ngồi thẳng, quần áo gọn gàng màu trầm lại làm nổi bật dáng người thon gọn của nàng ta, dáng đoan trang thanh nhã, ưu tú.
Diệp Vũ khẽ hành lễ, quý phi nhìn nàng ôn hòa, mặt mày mỉm cười, bảo tì nữ bên người canh đằng trước.
“Hôm nay là ta và ngươi lần đầu gặp một mình đi” Giọng quý phi ôn nhu, nhìn thì đã biết là một phụ nữ có nội tâm hiền hòa.
“Gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện, vẫn chưa kịp đi tiếp quý phi, ta thật thất lễ quá” Diệp Vũ nói khách sáo.
“Phu nhân đừng khách sáo” Quý phi nhẹ giọng thở dài, “Ta cũng không ngờ, lúc ta còn sống lại có biến đổi lớn đến thế”
Diệp Vũ không nói, nghĩ nàng ta đến tột cùng là định nói gì nhỉ. Quý phi cất giọng bi thương, “Tiên hoàng băng hà, thái hậu chết, Thẩm Chiêu tử, việc này đều có liên quan chặt chẽ tới bệ hạ. Tuy ta là người vợ do bệ hạ cưới hỏi đàng hoàng về, đã là vợ chồng nhiều năm với bệ hạ, nhưng ta biết, bệ hạ thay đổi, không còn là Tấn Vương mà ta biết nữa”
Diệp Vũ vẫn im lặng để mặc nàng ta nói tiếp.
“Bệ hạ trở nên như thế, đều có nguyên do, nói vậy là ngươi và ta đều rõ cả” Quý phi mỉm cười ưu thương như vậy, “Lúc còn là Tấn Vương phi, bệ hạ đối nhân chẳng câu nệ tiểu tiết, tiêu sái không kiềm nổi; sau đó, bệ hạ đã dần thay đổi, cứ si niệm dần giai nhân đó, kèm theo cả một phần chấp niệm. Bệ hạ lúc nào cũng nhớ thương mãi trong lòng, là ngươi”
“Tất cả những đó, đều là ta sai” Diệp Vũ nói thương cảm, nếu lúc ban đầu nàng không dụ dỗ Tấn vương, hắn cũng sẽ không bị hãm sâu vào trong bùn như thế.
“Đây đều là mệnh” Quý phi nói chậm rãi, ‘Bệ hạ bị si niệm, chấp niệm làm mê muội, không trốn khỏi kiếp số này, người khác cũng không được”
Diệp Vũ không biết nói gì, nàng ta nói đúng, có lẽ trời xanh đã định rồi, Sở Minh phong, Sở Minh Hiên không trốn nổi kiếp số này, Tôn Thái Hậu, Thẩm Chiêu cũng không trốn được.
Lòng quý phi sáng như gương, chưa từng bị bụi bậm làm ô nhiễm, “Thẩm Chiêu bị bắn chết ở lương đình, lúc ấy ta ở gần đó, tận mắt thấy cảnh đó. Ngươi ôm lấy Thẩm Chiêu khóc rống lên, ta hiểu được sự bi thống của ngươi, hiểu được ngươi hận với bệ hạ” Nàng ta thở dài, “Thẩm Chiêu tài trí vô song, thần cơ diệu toán, mưu lược hơn người, nếu có thể phụ tá bệ hạ, bệ hạ nhất định có thể mở mang sự nghiệp to lớn, tiếc là bệ hạ không tin ngài ấy. Ngài ấy cứ vậy mà chết, thật là tiếc quá, quả thật là tổn thất lớn nhất của Đại Sở”
Diệp Vũ cười lạnh, “Có lẽ, bệ hạ vốn không cần Thẩm Chiêu”
Quý phi nói, “Bệ hạ cần Thẩm Chiêu, chỉ vì bệ hạ bị chấp niệm che mắt. Thực ra trong lòng bệ hạ cũng hận, hận tiên hoàng ngang nhiên chiếm đọct, hận mẫu hậu bất công, hận Thẩm Chiêu tận trung với tiên hoàng, hận ngươi chuyển tình lên tiên hoàng… Hận các ngươi từ bỏ người, bởi vậy người mới dự đoán được các ngươi yêu. Giờ các ngươi một đám đã cách xa bệ hạ, ngươi thương tâm bi thống, thấp thỏm lo âu…”
Trong lòng diệp vũ lạnh lùng, hắn hại chết nhiều người như vậy, còn có thể thương tâm bi thống sao?
“Ta biết ngươi sẽ không tha thứ cho bệ hạ” Đôi mắt đẹp của quý phi sáng lên, dường như có ý tứ khác, “Bệ hạ là phu quân của ta, có lẽ ngài ấy không cần ta, nhưng ta sẽ cùng chịu mưa gió với ngài ấy, quyết không rời xa. Nếu ngươi có cầu ta, ta dĩ nhiên sẽ tận sức tương trợ, để ngươi hoàn thành”
“Tạ quý phi” Diệp Vũ hiểu được ý nàng ta.
“Gió lớn rồi, ta về tẩm điện mặc thêm áo, xin đi trước một bước” Quý phi liếc mắt nhìn sâu nàng, mỉm cười rời đi.
Diệp Vũ nhìn ra xa, bầu trời rộng lớn trên cao, có hai con diều đang bay tự do tự tại, chỉ lát sau đã bay xa. Quý phi thật sự giúp mình một tay sao?
***
Ngày hai mươi tám tháng chín, tiết vạn thọ.
Trong cung vừa có tang không lâu, Sở Minh Hiên vốn không muốn làm sinh nhật, lại không lay chuyển được lão thần lần nữa khuyên can, nói năm nay hắn đăng cơ lần thứ nhất, nên tổ chức tiết vạn thọ. Bởi vậy, tiết vạn thọ làm vô cùng giản lược, không có giăng đèn kết hoa, chỉ tổ chức yến tiệc tại điện Duyên Khánh, có quần thần cùng chung vui.
Hậu cung tân đế chỉ có quý phi, bởi vậy, trên tiệc thọ yến chỉ có mình nàng ta tiếp khác. Diệp Vũ vẫn chưa có danh phận, dĩ nhiên không cần tham dự, hơn nữa nàng vốn không muốn tham dự.
Thọ yến được bắt đầu vào giờ Dậu, nàng đợi từ giờ Dậu cho tới giờ Hợi. Đêm nay vốn là do A tử trực đêm, Tiểu Nguyệt đã động tay chân trong ly trà của nàng ta khiến nàng ta hôn mê bất tỉnh. Như vậy, Diệp Vũ thay quần áo cung nữ, đem theo yêu bài, mang Tiểu Nguyệt đi trước Vũ Y các.
Giữa đường có tuần thú cấm vệ hỏi, Tiểu Nguyệt nói phu nhân muốn nghe hát, lệnh cho nàng ta đi Vũ Y các truyền nhạc sĩ tới điện Phượng Tê đàn một khúc.
Các nàng thuận lợi đi vào Vũ Y các, Lâm Trí Viễn đã chuẩn bị sẵn đang đợi nàng. Diệp Vũ lại thay quần áo tiểu công công Vũ Y các, rồi chia tay với Tiểu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, hay ngươi đi cùng ta đi”
“Việc này của phu nhân rất nguy hiểm, không cần nhiều người, nô tỳ ở lại trong cung thì tốt hơn” Tiểu Nguyệt nắm tay nàng, lưu luyến không rời, “Phu nhân đi mau đi”
“Tiểu nguyệt ngươi phải cẩn thận đó” Diệp Vũ ôm chặt lấy nàng ta, nước mắt lăn xuống.
“Phu nhân cũng cần phải bảo trọng… giữ sức đó…” Tiểu Nguyệt khóc nói, giọng khàn khàn. Sau đó Diệp Vũ ngồi lên xe ngựa, vẫy tay chia tay với Tiểu Nguyệt.
Rèm buông xuống, xe ngựa đi trước, Diệp Vũ lặng lẽ khóc. Lâm TRí Viễn dặn dò, “Sau đó sửa sang lại chút, đừng để lộ ra sơ hở”
Nàng vội vàng lay lệ, bình phục tâm tình. Tới cổng Triều Dương, thị vệ ngăn họ lại, hắn nhìn kỹ nhận ra nghi vấn.
“Đã trễ thế này rồi, ra cung có chuyện quan trọng gì?” Thị vệ quát hỏi.
“Binh đại ca, ta là nhạc sĩ Vũ Y các, hôm nay nhận được thư nhà, bệnh tình phụ thân nguy kịch, ta phải chạy cả đêm để về gặp mặt phụ thân lần cuối ở nông thôn, vẫn xin binh đại ca thu xếp giúp cho” Lâm Trí Viễn cười nói làm lành, “Đây là yêu bài, ngài xem xe,. Đúng rồi, việc này quý phi cũng biết, quý phi còn cố ý dặn ta, để cho ta và vị tiểu công công này ở nông thôn tìm kiếm một loại nhạc khí khác người, ba ngày sau sẽ về”
“Thật không?” thị vệ vẫn chưa tin nhìn vào trong xe, “Tiểu công công này sao lại thẹn thùng như vậy chứ? Đi ra”
“Đi ra cho binh đại ca nhìn một cái xem” Lâm Trí Viễn nháy mắt với nàng.
Cách đó không xa truyền tới một giọng nữ uy nghiêm. Diệp Vũ đang định đứng dậy, nghe thấy thanh âm kia, thì lại ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Thị vệ quay đầu nhìn lại, thấy là cung nữ Xuân Nhi gần gùi của quý phi, thì sắc mặt ôn hòa lại, “Hóa ra là Xuân cô cô. Xuân cô cô không ở điện Duyên Khánh hầu hạ quý phi, sao tự dứng tới chỗ này thế ạ?”
Xuân Nhi đi tới, nói thẳng vào mặt Lâm TRí Viễn răn dạy, ‘Sao ngươi vẫn ở chưa ra cung hả? Quý phi đã sai ngươi đi nông thông thẩm tra nhạc khí, ngươi vẫn còn ở chỗ này nói, có phải không coi lời quý phi ra gì không?”
Lâm Trí Viễn khó xử, “Xuân cô cô, vị binh đại ca này hỏi ta vì sao ra cung…”
Xuân cô cô quát về phía thị vệ, ‘Quý phi bảo họ ra cung làm việc, các ngươi cũng dám cản lại hả?”
Thị vệ nói lúng túng: “Lúc đó ta đây chẳng phải chỉ hỏi lấy lệ thôi sao, Xuân cô cô xin chớ làm khó”
“Vậy còn không cho họ ra cung?” nàng ta tức giận nói.
“Cho đi đi” Thị vệ không nói thêm gì nữa, để cho họ ra cung. Lâm Trí Viễn cảm kích liếc mắt nhìn Xuân Nhi một cái, rồi thúc giục ngựa, điều khiển xe ngựa chạy ra khỏi cung Triêu Dương. Xuân Nhi nhìn theo xe ngựa thuận lợi chạy ra xa, lúc này mới quay người trở về.
****
Cả văn võ triều thần thay phiên kính rượu, Sở Minh Hiên uống cũng không ít, cho tới khi đau đầu kịch liệt mới được quý phi, cũng nhân đỡ về tư điện.
Hắn say khướt, bất tỉnh nhân sự được cung nhân đỡ lên long tháp, quý phi cởi áo bào cho hắn, lau mặt cho hắn, rồi hầu hạ hắn đi ngủ. Bỗng hắn nắm chặt cổ tay nàng ta, mồm miệng lẩm bẩm không rõ, “Vũ Nhi…Vũ Nhi…”
“Bệ hạ nghỉ đi, nô tì ở cùng bệ hạ” Quý phi nói ôn nhu.
“Vũ Nhi…Không được rời khỏi ta… Ở lại bên cạnh ta được không?” Hắn nỉn non, ánh mắt nhắm chặt lại, dường như rất đau đớn, tham lam, “Chỉ cần nàng ở lại…Ta cái gì cũng làm theo ý nàng”
“Nô tì vẫ ở cùng bệ hạ mà, không xa không rời” Quý phi nhu tình nhìn hắn chăm chú, ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt đỏ rực của hắn. Hắn nắm chặt lấy tay nhỏ bé của nàng, tưởng là tay Vũ Nhi, an tâm ngủ.
Nàng ngồi lẳng lặng, đêm động phòng hoa chúc đó, hắn chỉ có ân nghĩa vợ chồng với mình, không có tình yêu nam nữ, cả cuộc đời này như thế, nàng vĩnh viễn không chiếm được tình yêu và chân tình của hắn. Nhưng nàng cũng không cần, chỉ cần được ở lại lại bên cạnh hắn, được làm vợ trên danh nghĩa của hắn nàng đã thỏa mãn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Minh Hiên dậy thì giờ lầm triều đã qua từ lâu. Cung nhân điện Phượng Tê vội vàng báo lại, Diệp Vũ không thấy. Hắn khiếp sợ, vội vàng đi ra ngoài. Quý phi bước vào đại điện, hỏi nhẹ nhàng, “Bệ hạ định đi điện Phượng Tê đó sao?”
“Đừng có xen vào việc người khác” Hắn nói lạnh lùng.
“Bệ hạ sai người đuổi theo, cũng đuổi không kịp đâu” Nàng nói thản nhiên.
“Là ngươi!” Hắn tức giận gầm rống lên, tát thật mạnh vào má nàng.
“Lòng của nàng đã không ở trong này, bệ hạ có cố giữ nàng lại trong cung cũng chỉ làm cho nàng sống không bằng chết mà thôi” Quý phi cũng không biết là khuất nhục, bưng mặt, hỏi nhẹ lại, “Chẳng lẽ bệ hạ muốn nhìn thấy nàng ấy chết sao?”
“Chuyện của trẫm, không cần ngươi lo” Sở Minh Hiên gầm lên, nổi trận lôi đình đi mất. Nàng nhìn theo bước chân hắn rời đi, đau lòng vì sự cố chấp của hắn, lại không oán không hận.
Xuân Nhi nhìn năm dấu tay trên mặt nàng, thấy uất ức thay cho nàng, thật không đáng. Sở Minh Hiên quả thật có sai người đi cũng đuổi không kịp Diệp Vũ, nàng và Lâm Trí Viễn đã ra khỏi thành đi thẳng tới Dương Châu, lại đi dọc sông Dương Châu đi vào ranh giới giữa Sở quốc và Ngụy quốc, ở lại trấn nhỏ tên là Thạch Lâm.
Họ mua lương khô trên trấn, nghỉ tạm ở vùng ngoại ô, ăn bánh bao. Lâm Trí Viễn đưa túi nước cho nàng, thần thái sáng láng, ánh mắt đầy ưu tư trước kia đã không còn, “Vũ Nhi, phía Bắc là đi Ngụy quốc, đi phía Tây là Tần quốc, nàng có tính toán gì không?”
Diệp Vũ đã sớm nghĩ tới, không thể ở lại Sở quốc, Tần quốc cũng không phải là nơi an toàn, có lẽ có thể ẩn thân ở Ngụy quốc. Nhưng mà Thác Bạt Hoằng lại ở Ngụy quốc, nàng không muốn có dây dưa gì với hắn cả. Thế gian to lớn, lại không có chỗ dung thân.
Nhưng mà trời xanh đã ban hai nhiệm vụ thần thánh cho nàng, hẳn là vẫn chưa hoàn thành, nàng kết luận, nàng đi về phía mà trời xanh đều có an bài, trong khoảng không đều có chúa tể của nó.
“Hay đi Tần quốc đi” Trong mắt Lâm Trí Viễn đầy mong đợi.
“Đi Ngụy quốc trước, rồi mới quyết định’ Cuối cùng nàng nhét nốt miếng bánh báo còn lại vào miệng. Bỗng có một trận tiếng chân bước dồn dập truyền đến.
Họ đưa mắt nhìn bốn phía, thấy có hơn hai mươi người mặc áo xanh bỗng dưng xuất hiện, đi rất nhanh, lưng đeo bảo đao, vây quanh họ, mặt lạnh tanh.
Lâm TRí Viễn đưa thân ra che chở cho nàng, ánh mắt lóe lên, “Người tới là ai?”
Diệp Vũ kinh hồn táng đởm, những kẻ áo xanh này không biết có phải là do Sở Minh Hiên sai tới tóm lấy nàng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.