Bạo Quân Độc Sủng

Chương 177: Quấn quít lấy nàng




Chẳng biết bao lâu Diệp Vũ thấy trên mặt ngưa ngứa, mở mắt ra thấy Hàn Vương, Vệ Vương đang đứng trước mặt, tay Hàn Vương vẫn đang xoa má nàng. Nàng kinh hãi giãy dụa, lại phát hiện ra họ trói nàng vào cây, nàng không nhúc nhích được, chỉ có thể kêu cứu mạng. Nhưng chắc họ đoán được ý đồ của nàng, bịt chặt miệng nàng lại.
“Tam hoàng đệ, nghe nói phụ hoàng rất sủng ái với cung nữ có lai lịch không rõ này, ngươi nói xem vì sao phụ hoàng không sắc phong nàng ta, lại chỉ để nàng ta ở lại điện thừa tư hầu hạ là sao?” Hàn Vương cười tà lạnh lùng.
“Tâm tư phụ hoàng, chúng ta sao đoán được chứ?” Vệ Vương cố ý nhìn nàng, cười dâm tà, “Bộ dạng cung nữ này thực ra mềm mại đáng yêu như nước đó, nếu như…”
Hai huynh đệ cùng liếc nhìn nhau, đều hiểu được ý nhau. Nàng biết tâm tư chúng, đem Ngụy hoàng ra uy hiếp, “Nhị vị Vương gia có gan chạm vào một sợi tóc của nô tì, cũng có gan gánh được hậu quả chứ nhỉ”
Hàn Vương hứng thú hỏi, “A, như ngươi nói, sẽ có hậu quả thế nào nhỉ?”
Diệp Vũ nói đầy tự tin, “Nhẹ thì bị phế tước vị, từ đó thất sủng, nặng thì lưu đày ra ngoài, trở thành tiện dân”
Vệ Vương buồn cười nói, “Phụ hoàng sẽ vì một cung nữ đê tiện mà trừng phạt con ruột sao? Nhị hoàng huynh, có phải nàng ta quá coi trọng mình không nhẩy?”
“Mấy ngày trước, phụ hoàng còn vì nàng ta mà tát thị tì thân cận của Lệ Quý phi, trách móc Lệ quý phi nữa đó” Hàn Vương thu nụ cười tà lại.
“Thật sao?” Vệ Vương thấy sắc mặt Nhị hoàng huynh như thế, thì biết là thật, đột nhiên bóp chặt miệng nàng, “Nói! Ngươi lấy sắc đẹp mê hoặc phụ hoàng có ý đồ gì?”
“Nô tì chẳng mê hoặc bệ hạ tý nào cả” Nàng dĩ nhiên sẽ không nói rồi.
“Nếu không nói, bổn vương cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết!” Hàn Vương nói tàn nhẫn.
“Nô tỳ và Vương gia không thù không oán, vì sao Vương gia gây khó dễ cho nô tỳ thế? Vương gia thương nô tì một phần, nô tì mang thù nhất định sẽ xem xét!” Diệp Vũ nghiến răng nói.
Vệ Vương nói âm hiểm, “Nhị hoàng huynh, nàng ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ (không biết sợ), chẳng bằng chơi ác hơn chút đi nhỉ?”
Hàn Vương đồng ý, thì đúng lúc đó có hai mũi tên bất ngờ phóng thẳng tới, theo nàng thấy, như sắp bắn trúng lưng họ vậy. Nhưng họ có tính cảnh giác cao, nhận thấy bị đánh lén đằng sau thì linh hoạt tránh né, hai mũi tên bắn lén kia bay thẳng về trước.
Họ cùng đưa mắt nhìn khắp nơi, tìm kiếm kẻ bắn lén, song bốn phía đều không có động tĩnh, một bóng người cũng không thấy. Diệp Vũ nghĩ ngợi, có phải là Thác Bạt Hoằng không nhỉ? Nhưng vì sao hắn không xuất hiện chứ? Không muốn để cho hai huynh trưởng biết bí mật giữa hắn và mình sao?
Hàn Vương, Vệ Vương lần tìm mãi nhưng không có kết quả, lo lắng bị người khác phát hiện, bẩm báo ngự tiền, nên mở trói cho nàng. Sau đó, họ vội vã rời đi, để lại nàng một mình.
Nàng nhìn chung quanh, đợi một lát, không thấy ai xuất hiện thì rời khỏi nơi nguy hiểm này. Nhưng nàng trợn tròn mắt kinh ngạc, đây là đâu vậy? Khắp nơi đều là đường đi nhìn rất giống nhau, hướng nào mới là hướng trở lại doanh trại lớn đây?
Thử đi bên trái, vừa đi mấy bước, nàng cảm thấy tiếng động đằng sau, đang định xoay người thì bị một cánh tay cứng như sắt tóm chặt lấy mình, kéo nàng vào bụi cỏ gần đó.
Nàng liều mạng giãy dụa, thì nhìn thấy người ôm mình là Thác Bạt Hoằng, bất giác thở dài nhẹ nhõm, Chân tay mềm mại hẳn.
Thác Bạt Hoằng thả nàng ra, cười hỏi, ‘Bị dọa hả?”
“Vì sao Vương gia lại dẫn ta tới chỗ này?” Diệp Vũ lườm hắn một cái.
“Chỗ săn bắn đâu đâu cũng có người, khó mà bảo toàn bốn phương tám hướng có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm” Nụ cười trên mặt hắn đột ngột tắt.
“Vừa rồi là huynh bắn tên hả?’
“Hai tên súc sinh đó, sớm muộn gì ta cũng thu dọn chúng!”
“Họ cũng không đối xử xấu gì với ta mà, bỏ đi”
“Nàng một mình trong cung, cần cẩn thận chút, hai tên súc sinh này đã nhằm vào nàng rồi đó”
Nàng gật đầu, “Đúng rồi, huynh đã thắng, phụ hoàng huynh sao chẳng thấy cao hứng gì thế”
Thác Bạt Hoằng cười tự giễu, “Phụ hoàng trời sinh tính đa nghi, hay lo lắng mấy đứa con trai có năng lực, khả năng đoạt mất đế vị của người. Lần tỉ thí này, ai thắng phụ hoàng cũng không vui vẻ gì đâu”
Diệp Vũ bất chợt cảm thán, vô tình nhất là nhà Đế Vương. Ngụy hoàng đến cả con ruột của mình cũng nghi kỵ, ngờ vực vô căn cứ, không thể hưởng thụ lòng hiếu thảo của con, tình cảm con đã bị hoàng quyền cao nhất tước đoạt, thật bi ai làm sao.
“Vì sao huynh không đưa ra yêu cầu hả?”
“Phụ hoàng kết luận, ta thắng là cầu giúp thái tử, ta đây cố tình không cầu tình vì thái tử đó”
“Vậy ông ấy có cảm thấy tình cảm huynh đối đãi với thái tử ruột thịt…”
“Không đâu…” Hắn khẳng định, “Phụ hoàng vẫn chưa tha thứ cho thái tử, lúc này không phải thời cơ cầu xin. Nếu ta thật sự cầu xin cho thái tử, phụ hoàng càng nghi kỵ ta hơn. Ta sẽ không cầu xin cho thái tử, phụ hoàng sẽ tin tưởng ta vài phần”
Sinh ra trong nhà đế vương, chỉ mưu tính trên tâm tư người khác, chắc đủ hao tẩm tổn sức lắm rồi. Diệp Vũ hỏi, “Tiếp theo huynh có tính toán gì không?”
Thác Bạt Hoằng nhìn sâu xem nàng, ‘Nàng trước ổn định phụ hoàng, hai ngày nữa ta sẽ liên lạc với nàng”
Nàng gật đầu nhắc nhớ hắn, “Huynh đừng có quên an bài ta và Minh Phong gặp mặt đó”
Sắc mặt hắn lạnh lùng, rồi đột nhiên túm lấy nàng, ôm nàng ngồi xổm xuống, nấp trong bụi cỏ. Có hai người đi ngựa chậm rãi qua trước mặt, đang tìm con mồi. Bị hắn ôm vào ngực tư thế quá mờ ám, nàng cảm giác được hơi thở như có như không của hắn, hai má nóng dần lên.
Đợi hai người kia đi xa chút, nàng đứng lên lại không nhúc nhích được, bị hắn giam cầm trong ngực, nàng cau mày lại, “Buông ra…”
Bỗng Thác Bạt Hoằng cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng sửng sốt trong giây lát, ra sức đẩy mạnh vai hắn, lại bị hắn ôm càng chặt hơn… Hắn đơn giản quỳ trên mặt đất, túm chặt lấy gáy nàng, quấn quít lấy môi nàng, dầy đặc, hôn mạnh khiến nàng không thở nổi…
Cơ hội ngàn năm một thủa này, hắn sao có thể tha cho chứ? Mùi thơm mềm mại ngọt ngào của nàng, là mơ ước thiết tha của hắn.
Đã rất lâu trước đây, hắn và nàng ái ân, nhấm nháp vị tốt đẹp, ngọt ngào nhất của nàng, sau đó hắn lợi dụng nàng trộm, “Thần Binh phổ”, muốn nàng mê hoặc Sở Minh Phong, Sở Minh Hiên, cứ trơ mắt nhìn nàng trở thành nữ nhân của Sở Minh Phong… Lúc đó hắn không danh không phận, không tài không thế, cái gì cũng không, không thể cho nàng cái gì, càng không chiếm được nàng, hắn chỉ đành ép tình cảm ngập đầy trong lòng. Mà giờ hắn đã có thân phận, có địa vị, có năng lực bảo vệ nàng, nàng ở bên cạnh hắn, cùng sóng vai chiến đấu với hắn, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này cơ chứ?
Diệp Vũ liều mạng đánh hắn, hai tay lại bị hắn bắt được, bắt chéo sau lưng, cứ thế khiến nàng không nhúc nhích được. Đầu lưỡi linh hoạt của Thác Bạt Hoằng xâm nhập vào miệng nàng, chơi đùa chiếc lưỡi thơm tho của nàng, ẩm ướt, dầy dặn, mềm mại…
Nàng phẫn nộ cắn hắn, hắn kêu một tiếng, buông nàng ra, ánh mắt lạnh cứng nở nụ cười, “Máu loãng tướng tan, nàng và ta không thể chia lìa”
“Huynh lại khinh bạc ta, ta sẽ không giúp huynh nữa!” Nàng thở phì phì đẩy mạnh hắn.
“Nàng không giúp ta, vậy ai sẽ giúp nàng cứu Sở Minh phong đây?” Hắn không sợ hãi. Nàng không tìm được lời ứng đối, oán hận trừng hắn.
Sao hắn có thể hôn nàng chứ? Nàng không cần loại nam tử có tâm tư và tình cảm liên quan thế này, nàng là của Minh Phong, chỉ có Minh Phong mới có thể hôn nàng thôi.
Bỗng Thác Bạt Hoằng lại ôm nàng, nặng nề hôn lên môi nàng, đem máu áp lên môi nàng, như đang tuyên cáo: nàng là của ta!
Làm người hầu hạ bên ngụy hoàng, Diệp Vũ nơm nớp lo sợ, cứ như lớp băng mỏng vậy. Từ lúc nàng vào điện Thừa tư, Ngụy hoàng cũng không truyền triệu phi tần thị tẩm, cũng không đi tới tẩm điện của phi tần nào qua đêm, đêm nào cũng ngủ ở điện thừa tư, đêm nào cũng đều cùng nàng trên giường. Ông ta chỉ nói chuyện phiếm với nàng một lát thì mới ngủ. Những lúc như thế nàng cũng rất nóng ruột, lo lắng ông ta đột nhiên nổi cơn muốn sủng hạnh nàng.
Đêm nay cũng thế, An Thuận ở bên ngoài tẩm điện, Ngụy hoàng nằm trên long tháp, đắp chăn nhìn nàng chằm chằm, cứ như không bao giờ chán vậy. Nàng cụp mắt xuống, trong lòng không yên.
Ông ta mặc áo ngủ lụa màu vàng, trên mặt trầm tĩnh, ánh mắt có ba phần nặng, bảy phần nhu hòa, ánh mắt ôn nhu như nước.
“Huyên Nhi, trẫm cứ nghĩ mãi, Uyển Nhi đã rời trẫm đi hơn hai mươi năm rồi, trẫm tưởng niệm nàng cũng hơn hai mươi năm, đúng là trời xanh khiến trẫm cảm động, đã đưa nàng tới bên cạnh trẫm, đến an ủi tuổi già của trẫm” Tẩm điện yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng trầm của ông ta.
“Bệ hạ sao đã già chứ ạ? Bệ hạ còn đang tuổi xuân, còn sống lâu mà” Diệp Vũ cười nói, “Nô tì thấy bệ hạ đăm chiêu, yêu cô gái có bộ dạng như thế là vinh hạnh của nô tì đó ạ”
“Tuy nàng và Uyển Nhi có dung mạo rất giống, nhưng tính tình các ngươi lại chẳng giống nhau tí nào” Ngụy hoàng ngồi dậy thất thần như nhớ lại cô gái đã sớm mất đi năm nào, “Tính Uyển Nhi cương liệt một chút, còn ngươi lại thật ra ôn nhu uyển chuyển chút”
“Vậy nô tì vốn chẳng bằng một phần vạn của nàng ấy rồi”
Bỗng An Thuận vội vàng tiến vào, bẩm tấu, “Bệ hạ, cung nhân cung điện Sương Mai báo lại, Kiều Thục phi đã sinh rồi ạ”
Diệp Vũ lập tức nói ngay, “Bệ hạ, con của Kiều thục phi chẳng phải mới chừng tám tháng thôi sao? Hay là đi điện Sương Mai nhìn một cái đi ạ”
Ngụy hoàng xuống giường, nàng và An Thuận vội vã mặc quần áo cho ông ta, sau đó chạy tới điện Sương Mai.
Đèn đuốc trong điện Sương Mai sáng trưng, cung nữ kẻ bưng bồn vàng, bồn gỗ chạy đi chạy lại, tiếng phụ nữ kêu lên thê lương đứt quãng từng cơn truyền ra. Chưởng sự cô cô và chưởng sự công công cùng quỳ xuống đất bẩm tấu, nói nửa canh giờ trước Thục phi đi cầu phúc ở Phúc đường về, đột nhiên đau bụng, thái y bắt mạch bảo là Thục phi sắp sinh, vì thế cung nhân mới chuẩn bị mọi thứ để đỡ đẻ cho Thục phi.
Tẩm điện có hai bà đỡ cho Thục phi, bên ngoài có hai thái y canh chừng, có thể chuẩn bị bất kỳ tình huống nào.
Nghe tiếng kêu thất thanh thê thảm, đau đớn kia, Ngụy hoàng chau mày, ngồi không yên, nóng lòng muốn biết tình hình sinh đẻ trong tẩm điện.
“Bệ hạ, hay để nô tì đi vào nhìn một cái, sau đó sẽ ra bẩm tấu với bệ hạ ạ” Diệp Vũ đề nghị.
“Ngươi đi nhìn một cái đi”
Nhìn ra được ông ta cũng có để ý chút tới thai nhi này của Kiều Thục phi. Nàng đi vào tẩm điện, bên tai còn quẩn quanh lời Thác Bạt Hoằng nói với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.