Bạo Quân Độc Sủng

Chương 184: Tranh chấp




Lòng nàng đã sớm bay trên người Sở Minh Phong, trong mắt ngập kín sầu lo, “Lâm đại ca, cám ơn huynh đã mạo hiểm đến nói cho ta biết”
Mộ Dung Diệp bảo, “Giữa muội và ta, đừng nói cám ơn làm gì. Vũ Nhi, nàng ở trong cung có ổn không? Nàng thật sự sẽ thay Tề Vương làm việc vì Sở Minh Phong sao?”
Nàng nói bất đắc dĩ, “Ngoài con đường này ra, ta còn có lựa chọn nào khác sao?”
“thực ra, ta có thể…” Hắn thật sự không muốn nàng làm việc cho Tề Vương, dây dưa triền miên với Tề Vương.
“Đúng rồi, Lâm đại ca, hiện giờ huynh mang ta ra cung đi” Nàng nổi lên ý nghĩ trong đầu, nói hưng phấn, “Huynh khinh công giỏi như vậy, mang ta ra vào cung cấm, nhất định sẽ không bị ai phát hiện ra đâu”
“Một mình ta ra vào cung cấp đúng thật là không ai phát hiện ra, nhưng giờ mang theo muội đi, chỉ e…” Hắn do dự, bởi vì, hắn có thể mạo hiểm, cũng không nguyện để nàng mạo hiểm mà tổn thương gì.
“Không sao, Lâm đại ca, huynh dẫ ta ra cung đi” Diệp Vũ nói năn nỉ, kéo ống tay áo hắn, nhìn mặt mày lúc đó rất động lòng người. Mộ Dung Diệp nhịn không được sự khẩn cầu ấy của nàng, đã đồng ý với nàng. Lúc này, nàng khoác thêm áo đen bên ngoài, nhẹ chân tay khẽ mở cửa phòng ra chợt kinh ngạc sửng sốt.
Ở cửa rõ ràng có một người đứng, mặt sắt đen sì, đôi mắt sắc như chim ưng, mặc áo lông cừu đen càng khiến cho mặt hắn càng đen tới mức kinh người.
Mộ Dung Diệp thấy Thác Bạt Hoằng thì trong lòng biết chắc chắn hắn đã cho thuộc hạ theo dõi, nếu không sao hắn lại khéo xuất hiện ở trong này như thế. Tóm lại, vẫn còn sơ xuất quá.
Diệp Vũ kinh ngạc một lát rồi hoàn hồn, xoay người quay lại phòng, biết đêm nay không thể ra cung được.
“Vương gia, ta lo cho an nguy của Vũ Nhi, ban đêm xâm nhập cung cấm để thăm nàng, Vương gia đừng đa tâm” Mộ Dung Diệp bình tĩnh giải thích.
“An nguy của Vũ Nhi, đã có bổn vương lo, ngươi không cần lo lắng” Giọng Thác Bạt Hoằng lạnh băng, mặt lạnh như sương, “Thủ vệ cung cấm sâm nghiêm, ngươi mau chóng ra cung ngay”
“Ta ở trong cung ổn lắm, Lâm đại ca đừng lo cho ta nữa. Một mình huynh ở bên ngoài, mọi chuyện phải cẩn thận đó” Nàng dặn dò MỘ Dung Diệp, tiễn hắn ra cửa, nháy mắt mấy cái với hắn. Hắn biến mất trong bóng đem lạnh lẽo, nàng đóng chặt cửa phòng, hỏi lạnh băng, “Vương gia có gì sai bảo?”
Lửa giận trong mắt Thác Bạt Hoằng lóe lên tái đi, “Nàng cười ôn nhu yếu ớt với hắn, lại còn nói nhỏ nhẹ nữa, cứ vậy mà nói lạnh nhạt với ta sao?”
Diệp Vũ thấy buồn cười, chính mình còn chưa bốc hỏa đây này, hắn còn dám so đo chuyện lông gà vỏ tỏi ấy nữa sao. Vì thế nàng chất vấn, “Huynh biết rõ chân trái của Minh Phong bị thương, vì sao không tìm đại phu chạy chữa chân cho huynh ấy chứ?”
Đối mặt với giọng điệu khí thế bức người của nàng, lửa giận trong cơ thể hắn đột nhiên dập xuống, “Vì sao ta lại chữa trị chân cho hắn chứ? Ta cứu hắn một mạng, với hắn mà nói là đã ban đại ân đại đức rồi đó”
Nàng tức chết rồi, gắt gao trừng hắn, hận không dùng mắt giết chết hắn ngay được vậy! Bỗng Thác Bạt Hoằng hiểu ra, “Là Mộ Dung Diệp nói cho nàng biết hả?”
“Huynh dám có gan động tới một sợi tóc của huynh ấy xem…”
“Vì sao ta không dám động vào hắn chứ?”
“Vậy huynh cứ thử xem!” Diệp Vũ nghiến răng, phụt ra một câu.
“Nàng có thể làm được gì nào?” Hắn bị lửa giận thiêu đốt đến cháy óc, bóp chặt miệng nàng lại, “Lọt vào trong tay ta, nàng còn có thể làm gì được hả?”
“Cùng…..chết….chung…”
Tay hắn có sức rất lớn, bóp miệng nàng cực đau, gần như biến hình, nàng dám quật lại, còn mang theo khí phách quyết liệt.
Thác Bạt Hoằng hiểu được thâm ý của mấy từ này, nàng và Sở Minh Phong, Mộ Dung Diệp đã lọt vào trong tay hắn, chẳng còn đường sống nữa; nếu hắn bức người quá đáng, nàng nguyện chẳng cần đường sống duy nhất ấy nữa, đem tất cả âm mưu của hắn nói cho Ngụy hoàng biết, cùng chết chung. Cả hai cùng đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt Diệp vũ ngập tràn oán hận và quyết tuyệt, mắt hắn lạnh lẽo, lệ khí bốc lên cuồn cuộn, như sắp tuôn trào cắn nuốt người ta vậy.
Cứ giằng co như thế một lúc, gương mặt lạnh khốc của hắn căng như dây đàn, dần dần thả lỏng dần, thần sắc cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
Rốt cuộc Thác Bạt Hoằng buông tay, hơi thở dồn dập hòa hoãn chút ít, “Đừng có khiêu khích sự kiên nhẫn của ta!”
Mắt đẹp của nàng híp lại, “Cũng vậy thôi, huynh cũng đừng có khiêu khích tới điểm mấu chốt của ta”
Hắn bỗng cười rộ lên, mắt đầy mị hoặc, “Điểm mấu chốt của nàng là gì?”
“Ta muốn gặp Minh Phong! Giờ ra cung ngay!” Diệp Vũ nói đầy chính nghĩa.
“Hay đây là điểm mấu chốt của nàng?”
“Chân trái huynh ấy bị thương, ta muốn đi gặp huynh ấy”
“Chân trái hắn bị thương, cũng chẳng phải là chuyện mới đây. Dù nàng có đi gặp hắn, chân bị thương của hắn cũng chẳng tốt hơn được đâu”
“Hiện giờ ra muốn xuất cung gặp huynh ấy!” Giọng nàng đầy kiên quyết, bộ dáng quyết tuyệt không bỏ. Sắc mặt Thác Bạt Hoằng co lại lạnh kịch liệt, “Nàng định công trước phế sau sao?”
Diệp Vũ đành lùi lại một bước, “Đêm nay ta có thể không đi gặp huynh ấy nữa, nhưng sáng sớm mai huynh phải sai người đi tìm đại phu chữa trị chân cho huynh ấy. Nếu không ngày mai ta sẽ xuất cung ngay!”
Hắn trầm giọng nói, “Ngày mai ta sẽ nói với phụ hoàng về án điện Hầu Hạ bị nổ”
Nàng cười yếu ớt, “Nếu Vương gia không tìm đại phu trị liệu chân cho Minh Phong, ngày mai ta sẽ nói với phụ hoàng huynh là án làm nổ điện Hầu Hạ là do Tề Vương làm”
Ánh mắt hắn ánh lên hung ác, “Không có bằng chứng, sao phụ hoàng tin nàng được chứ?”
“Nếu phụ hoàng huynh biết ta là con gái Mộ Dung Huyên của Uyển Nhi, như ý kiến Vương gia, phụ hoàng huynh có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về, thấy ta nói gì nghe nấy không chứ?” Nàng cười thoải mái.
“Nàng có bản lĩnh lắm” Thác Bạt Hoằng oán hận trừng mắt nhìn nàng, không cam lòng khuất phục sự uy hiếp của nàng, nhưng có khả năng thì sao nào?
“Từ nay trở đi, ta muốn xuất cung” Diệp Vũ thừa thắng xông lên, đưa ra một yêu cầu khác.
“Ta sẽ an bài”
Hắn nghiến răng đồng ý, lòng nàng đều đặt hết lên Sở Minh Phong rồi, hắn chẳng nề hà gì, định ngăn lại cũng không ngăn nổi.
****
Chiều hôm sau ở ngự thư phòng.
An Thuận đứng một bên ngự án, Ngụy hoàng ngồi trước, Tề Vương đứng phía dưới, đang định bẩm báo kết quả điều tra vụ án nổ điện hầu hạ.
Thác Bạt Hoằng cung kính nói, “Phụ hoàng, ba ngày trước điện Hầu Hạ đột nhiên nổ mạnh, thần âm thầm điều tra, đã có kết quả ạ”
Thần sắc ngụy hoàng thản nhiên, ra vẻ biểu hiện không muốn biết rõ chân tướng, “Kẻ nào chủ mưu”
“Đợi nhi thần chậm rãi bẩm tấu ạ” Thác Bạt Hoằng không vội vạch trần đáp án ngay, mà thong thả nói, “Trước khi điện Hầu Hạ nổ mạnh một ngày, nhi thần có nhìn thấy một công công đi từ điện HẦu Hạ ra, may mà nhi thần đã tìm được vị công công đó rồi. Người này tên là Tiểu Lâm Tử, ngày nào hắn cũng quét tước ở điện hầu hạ, hắn có nhận là bỏ bột lưu huỳnh vào lư hương Toan Nghê, bột lưu huỳnh bỏ xuống trước rồi phủ một lớp cánh kiến trắng phụ hoàng thích lên. Tiểu Lâm Tử rất thông minh, có đặt một cây đèn ở dưới gốc cây kiến trắng, lúc phụ hoàng đi vào điện Hầu Hạ sẽ phải châm đèn lên trước, đèn sáng nóng lên khiến bột lưu huynh ở dưới gặp gió sẽ bốc lên, trong nháy mắt nổ mạnh”
“Thì ra là thế” An Thuận vừa sợ vừa cảm khái, “Tiểu Lâm Tử này thật sự thông minh thế sao? Hay có kẻ dạy hắn hả/”
Ngụy hoàng không nói câu gì, trong lòng giấu diếm cảm xúc. Thác Bạt Hoằng lại nói tiếp, “Nhi thần cũng hiểu hẳn là có kẻ đã dạy hắn làm vậy. Nhưng nhi thần có thẩm vấn thế nào, bức cung ra sao Tiểu Lâm Tử cũng vẫn không chịu khai ra chủ mưu, nguyện tự sát cũng quyết không nói”
Ngụy hoàng nói lạnh lùng, “Gianxảo như thế, chết cũng không đủ” “Nhi thần không tin manh mối cứ vậy mà đứt, mới tìm một vài công công Tiểu Lâm tử quen hỏi” Thác Bạt Hoằng nói thong thả, “Mấy công công này đều nói đã nhiều ngày Tiểu Lâm Tử cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt cả, cũng chưa từng gặp ai”
“Vậy chẳng phải manh mối đã bị chặt đứt rồi sao?’ An Thuận nói lo lắng.
“Ngày lúc thần nhi đang bối rối thì có một cung nữ tạp dịch lại tới cầu kiến nhi thần, giao cho nhi thần một phong thư”
“Trình lên đây” Ngụy hoàng mặt vẫn bình thản ra lệnh khiến người ta kinh ngạc. An Thuận tiếp nhận phong thư trong tay Tề Vương rồi nộp cho bệ hạ. Thác Bạt Hoằng cất cao giọng nói, ‘Phong thư này là do Tiểu Lâm Tử viết cho người nhà hắn ở nông thôn. Hắn nói với người nhà là hắn ở trong cung đều tốt cả, nếu có người bên ngoài nào tới tìm họ, thì lập tức chuyển đi. Nhất là người Hàn Vương phái đi, cần phải ẩn nấp, né tránh, giữ tính mạng”
An Thuận chấn kinh nói, “Vương gia, Tiểu Lâm Tử đúng là nói trong thư như vậy, ý muốn nói là, kẻ sai hắn làm việc đó là Hàn Vương sao?”
Thư nhà vừa xem là hiểu ngay, Ngụy hoàng sớm đã xem xong, dường như không tin sự thật này, “Là Hàn Vương ư?”
Giọng Thác Bạt Hoằng vừa bình tĩnh vừa cẩn thận, “Việc hoàng huynh làm rất trầm ổn, tài cán trác tuyệt, là cánh tay đắc lực cho phụ hoàng, nhi thần không tin Nhị hoàng huynh sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế. Nhưng mà theo lời khai của cung nữ kia, trước hai ngày điện HẦu Hạ bị nổ tung, Tiểu Lâm Tử có đi tìm nàng ta, mang phong thư này giao cho nàng ấy, dặn nàng ấy là nếu hắn gặp chuyện bất trắc, thì sau khi gặp bất trắc đưa cho người nhà của hắn”
An Thuận khó hiểu hỏi, “Cung nữ này vì sao không mang phong thư này cho nàng ấy đưa cho người nhà của Tiểu Lâm Tử chứ?”
Thác Bạt Hoằng nghiêng người nhìn thần sắc của “quan tòa” đang ngồi trên ghế chủ kia, “Phụ hoàng cung nữ này có tên là Tiểu Đông, đã chờ ngoài hậu điện rồi, phụ hoàng có thể tự thẩm vấn ngay ạ”
Ngụy hoàng gật đầu, An Thuận liền cất cao giọng nói, “Truyền Tiểu Đông”
Một lát sau, một cung nữ mặc áo vải thô cúi đầu đi vào, quỳ xuống đất hành lễ, “Nô tì Tiểu Đông bái kiến bệ hạ, bái kiến Vương gia”
“Vì sao ngươi không mang thư nhà Tiểu Lâm Tử đã ký thác cho người nhà hắn hả?” Ngụy hoàng đột nhiên giận dữ hỏi, trong ngự thư phòng đang yên tĩnh đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn.
“Ngươi biết cái gì, bẩm báo chi tiết tường tận cho phụ hoàng, cấm được nói láo lửa câu” Thác Bạt Hoằng cất giọng lạnh cảnh cáo.
“Bẩm bệ hạ… NÔ tì và Tiểu Lâm Tử là đồng hương, có giao tình… Tiểu Lâm Tử giao cho nô tì một phong thư nhà, nô tì cảm thấy kỳ lạ, mới lắm miệng hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra… Hắn không nói, nô tì cũng chẳng còn cách nào khác… Hôm trước, nô tì nghe nói Tiểu Lâm Tử đã chết… Nô tì cảm thấy hắn chết rất kỳ lạ, hẳn là có liên quan tới bức thư nhà này… Nô tì tìm được Vương gia, giao thư nhà cho Vương gia…” Tiểu Đông nói lắp bắp, rõ ràng là đang sợ long uy.
“Thật thế sao?” Ngụy hoàng quát hỏi, không giận mà uy.
“Nô tì không dám nói dối nửa câu, xin bệ hạ minh xét” Tiểu Đông cố gắng trấn định, thân hình vẫn run rẩy. Thác Bạt Hoằng nói, “Phụ hoàng, Tiểu Đông làm tạp dịch, xuất thân đê tiện, chỉ sợ chẳng có gan bịa chuyện như vậy đâu ạ”
Ngụy hoàng phất tay, An Thuận liền cho Tiểu Đông lui ra. Bỗng một ngự tiền tiểu công công vội vã xông vào, “Bệ hạ, Diệp cô cô không thấy rồi…”
An Thuận khiển trách, “Hoang mang bối rối loạn cả lên, còn ra thể thống gì nữa hả? Diệp Huyên đang yên đang lành sao tự dưng không thấy là thế nào?”
Tiểu công công nói lo lắng, “Diệp cô cô đang nấu cháo ở phòng ăn nhỏ, nô tài định học với Diệp cô cô một chút, nên đứng đó nhìn. Nhưng nô tài chỉ đi nhà xí có một lúc, khi về thì đã không thấy Diệp cô cô đâu rồi, lần tìm khắp cả phòng ăn nhỏ cũng không tìm thấy Diệp cô cô”
Tinh thần Ngụy hoàng căng thẳng, đứng dậy hỏi, “Đã tìm ở chỗ khác chưa?”
Tiểu công công đáp, “Nô tài lo lắng cho Diệp Cô cô không tìm thấy đường, nên chẳng dám chậm trễ chuyện này, chạy nhanh tới bẩm báo bệ hạ đó ạ”
Thác Bạt Hoằng nghĩ ngợi hỏi, “Phụ hoàng, nếu như Diệp cô nương thật sự không thấy, chuyện này….e là có kỳ lạ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.