Bạo Quân Độc Sủng

Chương 191: Tấn công vào




Hắn nhân cơ hội hôn, hút đi mùi hương thơm từ cánh môi của nàng, có ý muốn tấn công vào bên trong. Chỉ một cái chớp mắt, nàng hồi hồn, có sức đẩy mạnh hắn ra.
Hắn buông nàng ra, sắc dục trong mắt chậm rãi lui dần, “Ta sẽ không ép nàng”
Nghe vậy, nàng thấy yên tâm hơn. Nhưng mà hắn lúc nào cũng bá đạo thế, chẳng để ý tới ý nguyện của mình, không biết đổi tính lúc nào?
“Đêm khuya rồi, Vương gia ra cung đi”
“Nàng không muốn biết, bước tiếp theo ta làm thế nào sao?”
“Ta không biết, chẳng phải diễn rất tốt đó sao?” Diệp Vũ cười lạnh.
“Điều này cũng đúng” Thác Bạt Hoằng cười.
“ngày mai ta muốn xuất cung, làm phiền Vương gia an bài cho” Nàng lập tức đưa ra yêu cầu. Hắn biết nàng lại muốn đi gặp Sở Minh Phong, ánh mắt lạnh lùng, “Phụ hoàng vẫn chưa khỏi hẳn, nàng tạm thời không nên ra cung, để mấy ngày nữa đi”
Diệp Vũ phản bác, “Cho dù ta ở trong cung, cũng không thể lúc nào cũng ở mãi bên cạnh phụ hoàng được, ta ra cung chỉ có một hai canh giờ thôi, chẳng làm chậm cái gì cả”
Giọng hắn đầy kiên quyết không cho cãi, “Ta bảo không được là không được!”
Nàng tức giận tím mặt, chẳng muốn cãi với hắn nữa. Ở trong cung này, có thể giúp nàng ra cung, cũng không phải có mình hắn.
“Tuy Tam Hoàng huynh đã bị nhốt ở phía tây, nhưng phụ hoàng đa nghi, đã nhiều ngày nàng phải ở trong cung bồi bên phụ hoàng, đừng để cho phụ hoàng nghĩ linh tinh” Thác Bạt Hoằng đứng lên, ánh mắt lạnh khốc, “Ta cảnh cáo nàng, đừng có làm cái gì quá đáng. Nếu như không nghe lời, Sở Minh Phong sẽ bị thêm nhiều vết thương trên người nữa đó!”
“Ngươi dám động vào một sợi tóc của huynh ấy, ta sẽ cùng chết chung!” Diệp Vũ nghiến răng nhả ra từng từ.
***
Sức khoe Ngụy hoàng cũng đã tốt hơn nhiều, tinh thần cũng khá hơn, đi ngự thư phòng xử lý chính vụ. Hai ngày nay, Diệp Vũ và Thác BẠt Ngưng thay phiên nhau bồi ông, ông cảm thấy được an ủi, cứ nói là con gái vẫn tốt nhất.
Diệp Vũ luôn nhớ những lời Sở Minh Phong ngày ấy, nghĩ đi nghĩ lại, huynh ấy cố ý nói như thế khiến nàng đau lòng, đơn giản là không muốn liên lụy nàng, đẩy nàng vào lòng Thác Bạt Hoằng.
Vì nghèo, vì bị hãm thành tù nhân, hắn mới tự ti nghĩ đến rốt cuộc không xứng với nàng. Nhưng nàng chưa từng ghét bỏ hắn sao?
Nàng phải nói chuyện thật kỹ với hắn mới được, để cho hắn hiểu ra, bất luận thế nào, nàng cũng sẽ không bỏ hắn lại.
Buổi trưa nay, Lệ quý phi tới thư phòng làm bạn, Diệp Vũ lập tức đi tới điện phượng Phi. Thác BẠt Ngưng ăn diện tựa như một cây mai bay trong tuyết, áo choàng đỏ rực càng tôn lên da dẻ trắn nõn của nàng ta, mắt ngọc mày ngài, búi tóc cài trêm lấp lánh rực rỡ, chói mắt, thoạt nhìn cả người trong rất đẹp đẽ quý giá.
“Sao ngươi lại tới đây? TA đang định xuất cung nè” nàng ta cười hỏi, vì liên quan Mộ Dung Diệp, nàng ta thân mật hơn với Diệp Vũ, cói Diệp Vũ như tỷ muội nhà mình vậy.
“Có cần ta đi theo không…” Diệp Vũ nói trêu.
“Ngươi chẳng phải biết rồi còn cố hỏi” Thác Bạt Ngưng xấu hổ quẫn bách dậm chân.
“Khẩu vị phụ hoàng không tốt, ta muốn ra ngoài cung tìm chút đồ ăn mới lạ thay đổi khẩu vị, hy vọng phụ hoàng có thể ăn nhiều hơn chút. Hay ta và ngươi cùng đi ra cung đi”
“Tốt quá. Ta dẫn lâm đại ca đi tới Túy Tiên Lâu nhám nháp đồ ăn nổi tiếng ở thành Lạc Dương là “Túy tiên vịt” và “Phượng mặc sí”, có ngươi đi cùng, thuận đường thưởng thức xem hương vị của điểm tâm Túy Tiên Lâu thế nào”
Vì vậy, Diệp vũ ngồi lên xe ngựa của Thác BẠt Ngưng, ra cửa cung. Một Dung diệp đã ở Túy Tiên lâu chờ, lúc nhìn thấy Diệp Vũ từ trên xe ngựa xuống, kinh ngạc mãi. Thác Bạt Ngưng kéo cánh tay hắn, nói mềm mại, “Ta mang muội muội huynh ra cung, để cho các người gặp mặt, Lâm đại ca, huynh cám ơn ta thế nào đây?”
Diệp Vũ mím môi cười, “Dĩ nhiên ca ca hiểu được sự săn sóc và dụng tâm của công chúa rồi”
Vào phòng riêng, gọiđồ ăn lên, hắn mới biết mục đích nàng ra cung, nhưng hắn cũng không ngu ngốc cho rằng nàng thật sự ra cung là vì Ngụy hoàng.
Đồ ăn nổi danh “Túy Tiên vịt” và “Phượng mặc si” lúc đặt lên bàn, Diệp Vũ cười nói, “Công chúa, ca, các người cứ chậm rãi dùng bữa đi, muội vẫn chưa đói, đi tửu lâu khác tìm điểm tâm xem sao. CÁc người cũng đừng có đợi muội, sau đó muội sẽ tới phủ Tề vương tìm các người”
Họ cũng không giữ lại, nhưng hắn đuổi theo ra, kéo nàng vào trong ngõ, “Vũ Nhi, nàng có biết đi tới chỗ đó thế nào không?”
Nàng gật đầu, “Lần trước lúc đi, ta đã thầm ghi nhớ kỹ đường đi rồi”
“Muội đi một mình rất nguy hiểm, ở đó thị vệ cũng không cho muội vào đâu” Trong mắt Mộ Dung Diệp ngập lo lắng.
“Thị vệ ở đó biết ta, ta sẽ nghĩ cách, huynh yên tâm đi”
“Ta cùng đi với muội”
“huynh sao có thể bỏ công chúa lại chứ? Ta không sao, huynh yên tâm đi” Nàng mỉm cười đẩy hắn, “Nhanh đi bồi công chúa đi, ta sẽ cẩn thận chút”
Hắn nhìn nàng vội vã rời đi, biết vậy nên đành bất đắc dĩ. Dù có lo cho sự an nguy của nàng, hắn cũng không có cách bảo vệ nàng suốt.
Ra khỏi Túy Tiên Lâu, Diệp Vũ đứng giữa đám đông trên đường, nghĩ ngợi, quyết định thuê một chiếc xe ngựa. Nắm được nơi cho xe ngựa thuê, nàng vội vàng đi trước. Đi được một lúc, chợt có hai gã hán tử ngăn lại đường, nàng nhìn khắp bốn phía, rõ ràng ban ngày, xe ngựa như nước giữa đường, mà hai tên này dám có gan dùng sức mạnh sao?
“Cô nương, công tử nhà ta cho mời” Một hán tử nói.
“Ta không biết công tử nhà ngươi, hơn nữa ta có chuyện quan trọng trong người, xin tránh ra cho” Nàng không khách sáo nói.
“Công tử nhà ta nói, cô nương biết công tử nhà ta” Một hán tử khác nói, “Giả sử cô nương không đi, chỉ e không gánh nổi tội danh ra cung đâu”
Diệp Vũ tinh thần căng thẳng, chẳng lẽ kẻ đó là Thác BẠt Hoằng ư? Nhưng hắn muốn gặp mình, cần gì phải thần bí như vậy chứ?
Hán tử nói, “Cô nương, mời đi”
Lần này bị tóm được, chỉ e đi không xong, nàng vốn tưởng hôm nay có thể nhìn thấy Minh Phong, vẫn bị thất bại trong gang tấc. Cách Túy Tiên lâu không xa, có một nhà khác cũng là tửu lâu, Thiên Phong lâu. Đi vào lầu hai phòng riêng, nàng thấy một nam tử mặc áo xanh ngọc đang ngồi trước bàn, quay lưng lại mình, đang uống rượu dùng bữa.
Nam tử này, không giống Thác Bạt Hoằng. Hán tử đóng cửa lại, Diệp Vũ tim run lên, có trực giác không ổn.
“Ngồi đi”
Giọng của hắn trầm thấp, có hơi quen . Nàng nghĩ tới là thái tử Thác Bạt Hạo. Chậm rãi đi qua, lúc nàng nhìn thấy mặt thật của hắn, quả thật là thái tử.
Ngụy hoàng chỉ cho phép hắn lần đầu bước chân vào cung thỉnh an là mười lăm ngày sau, chuyện cấm chừng còn chưa xong, sao hắn dám bước chân ra phủ thái tử, ngồi uống rượu trong tửu lâu chứ? HẮn ngang nhiên nghịch chỉ như vậy, không sợ Ngụy hoàng biết sao?
“Rất kinh ngạc khi thấy bản thái tử uống rượu ở Thiên Phong lâu sao?” thác BẠt Hạo “canh” một tiếng, uống cạn chén.
“Thái tử yên tâm, hôm nay ta cũng chưa gặp qua thái tử” Diệp Vũ nói thản nhiên.
“Bản thái tử sớm đã biết ngươi rất thông minh mà” Tà khí trong mắt hắn dần lộ rõ, “Nhiều tháng trước, bản thái tử ở hoàng cung Kim Lăng nhìn thấy một đoạn múa câu hồn đoạt phách nóng bỏng, đẹp tuyệt, khiến bản thái tử nhớ mãi. Chỉ cần bắt đầu nhảy điệu vũ kia, huyết mạch bản thái tử lại sôi sục, phải cùng nữ tử ái ân mới có thể giải được nỗi khổ tương tư. Hôm nay, đi mòn đế giày rốt cuộc bản thái tử đã được đền bù như mong muốn rồi”
Nàng mặt đỏ tai hồng, tinh thần xoay nhanh, hắn nói rất rõ, khiến người ta không thể nói được gì. Gương mặt Thác Bạt Hạo tục tằn làm đẹp mỉm cười, nhìn đáng sợ ác độc, “nàng đừng sợ, bản thái tử chỉ thầm muốn nàng nhảy lại điệu nhảy kia thôi” Diệp Vũ nói, “Thái tử cất nhắc, ta cảm thấy quá vinh hạnh, nhưng hôm nay ta ra cung là phụng mệnh phụ hoàng làm việc, nếu không chậm trễ giờ, vẫn xin thái tử để cho ta đi làm việc phụ hoàng giao đã”
“Ngươi cho là lấy phụ hoàng ra, bản thái tử sẽ thả ngươi sao?” Hắn cười lạnh, giọng không phải không coi thường, “Phụ hoàng già rồi, đau ốm liên miên, chẳng còn sức đâu mà coi. Lão Nhị đã chết, Lão Tam thì bị nhốt ở Tây giao, bản thái tử còn e ngại gì nữa chứ? Nếu bản thái tử động tâm tư gì, đã sớm ngồi trên ngai vàng kia của phụ hoàng tử lâu rồi, nhưng bản thái tử lương tâm vẫn chưa cạn, cứ để cho phụ hoàng được an lành thêm ít ngày nữa vậy”
“Phụ hoàng sủng ái thái tử nhất, sao thái tử có thể…” Nàng hết cách rồi, Ngụy hoàng đối xử không tệ với hắn, sao hắn có thể làm vậy với người cha ruột của mình chứ? Thật không còn tính người nữa mà.
“Trong nhà Đế Vương, tình cha con, anh em ruột thịt đều là chó má hết, chẳng đáng nhắc tới” Thác BẠt Hạo “phi” một cái, nhìn thấu thế cục phân tranh.
Nàng chẳng muốn tốn nước bọt với hắn làm gì, im lặng không nói. Hắn cười lạnh lùng, ‘Đừng có nghĩ là phụ hoàng phong ngươi làm công chúa Cẩm Ninh, thì ngươi sẽ trở thành Công chúa Ngụy quốc cành vàng lá ngọc nhá. Trong mắt bản thái tử, ngươi chỉ là một phụ nữ thôi”
Diệp Vũ vẫn không nói.
“Thế nào? Không muốn nhảy sao?” Ánh mắt hắn thêm thâm trầm hơn.
“Ta còn có chuyện quan trọng, xin thái tử vẫn nhẹ tay cho” nàng chỉ đành lấy nhu thắng cương, cứng đối cứng không có kết cục tốt gì.
“Không muốn nhảy, vậy phải bồi bản thái tử uống rượu”
“Thái tử nên tìm cô nương am hiểu lòng người, như hoa như ngọc để tiếp khách đó, nếu ta không hồi cung, chỉ sợ phụ hoàng sai người đi tìm ta thôi”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Thác Bạt Hạo đột nhiên đứng dậy, túm chặt lấy nàng, nhấn nàng ngồi xuống trước bàn, “Cho ngươi bồi rượu, là bản thái tử để mắt tới ngươi rồi”
Nàng mỉm cười, “nếu phụ hoàng biết thái tử tự tiện ra phủ uống rượu mua vui, không biết phụ hoàng tới lúc nào mới giải cấm chừng nhỉ? Nếu ta lắm mồm mà nói mấy câu, phụ hoàng có nổi trận lôi đình không nhỉ?”
Hắn “a” một tiếng, “Ngươi dám uy hiếp bản thái tử!”
Diệp Vũ cười thản nhiên nói, “Ta chỉ không muốn chậm trễ giờ hồi cung thôi. Thái tử là thiên tử tương lai của Ngụy quốc, anh minh ngút trời, trí tuệ bao la, sao lại làm khó dễ cho một thiếu nữ chứ?”
Mày rậm hắn giương cao lên, “Bản thái tử thật đúng là đang muốn làm khó dễ ngươi đó”
Nàng buồn rầu mãi, làm sao đây? Sớm biết như vậy thì vừa rồi cũng quyết không đến.
“Không khiêu vũ, không uống rượu, vậy bản thái tử đành phải… “Đáy mắt Thác Bạt Hoằng hiện lên chút dâm tà, “Tuy ngươi là hoàng muội trên danh nghĩa của bản thái tử, nhưng là người bản thái tử đã nhìn trúng, tuyệt đối không tha đâu!”
“Thái tử dám có gan chạm vào một sợi tóc của ta, chắc chắn chết không có chỗ chôn đâu!” Nàng tức giận vằn mắt lại, khuôn mặt căng cứng, “Hàn Vương rơi vào kết cục như thế, không phải không có liên quan tới ta. Phụ hoàng đối đãi thế nào, thái tử không phải không biết. Hôm nay thái tử làm thương ta một lần, ta sẽ trả lại gấp bội! Đừng có nói là đế vị, mà mạng này của thái tử, chỉ e cũng không giữ được đâu!”
Hắn cười to ầm ĩ, cười một trận rồi mới nói, “Thú vị! Thú vị quá!” Hắn chỉ vào nàng, “Ngươi này không kiêu ngạo không siểm nhịn, bộ dáng nghiến rằng trèo trẹo, cười tuyệt thế này, bản thái tử thích”
Diệp Vũ trừng hắn lạnh lẽo. Lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, cả hai cùng nhìn qua, lại là Thác Bạt Hoằng. Nhất thời nàng không còn lo lắng cho an nguy của mình nữa, chỉ là tỏng lòng thấy kinh ngạc, sao hắn có thể đuổi tới đúng lúc thế nhỉ?
“Thái tử” Hắn hành lễ, mắt chưa từng nhìn sang nàng.
“Sao ngươi biết bản thái tử ở Thiên Phong lầu thế?” Thác BẠt Hạo giận hỏi, mặt dài ra.
“Nhất cử nhất động của nàng, thần đệ đều biết cả” Khóe môi Thác Bạt Hoằng hơi nhếch, “Phụ hoàng coi nàng ấy như con gái ruột, thậm chí còn sủng ái hơn cả Ngưng nhi, nàng ấy rời đi một thời gian, phụ hoàng sẽ tìm nàng ấy. Nàng ấy ra cũng cũng được một lúc rồi, thái tử, chẳng bằng cho nàng ấy hồi cung trước đi”
Thác Bạt Hạo chẳng tỏ vẻ gì, châm rượu uống, trên mặt đã có sắc giận dữ lạnh băng. Thác Bạt Hoằng nháy mắt với nàng, nàng lập tức rời đi.
“lão Tứ, ngươi phái người theo dõi bản thái tử hả?” Ánh mắt Thác Bạt Hạo thâm trầm vô cùng.
“Thái tử nghĩ nhiều rồi, thần đệ nào dám chứ?” Thác Bạt Hoằng cười làm lành nói, “Thần đệ theo dõi là nàng ấy”
“Ngươi cũng biết bản thái tử ở trong này nên mới tiến vào?”
“Thái tử xin nghe thần đệ một lời”
Thác Bạt Hạo chẳng nói gì, Thác Bạt Hoằng nói, “Thời gian ngắn này sức khỏe phụ hoàng vẫn còn khỏe lắm, nếu thái tử làm quá mức, chỉ e phải mất nhiều hơn được thôi. Còn nữa, thái tử bị cấm chừng vẫn chưa giải, lại gánh thêm hai tội danh lên đầu, thật khó mà thoát được. Thần đệ biết thái tử thích nàng ấy, nhưng phụ hoàng lại đối đãi với nàng ấy không bình thường, vì nàng ấy đến cả con ruột cũng có thể giết, có thể phế. Chẳng bằng Thái tử nhẫn nại một thời gian nữa, đợi sau này đăng cơ, nàng ấy còn có thể chạy trốn được sao?”
“Tuy nói là thế, nhưng trong lòng bản thái tử ngứa ngáy lắm”
“Nhẫn một lúc, sẽ có thể nắm quyền, ngồi ôm giang sơn. Thái tử cứ nhẫn nại một chút đi”
Thác Bạt Hạo yên lặng nhìn hắn, ánh mắt ác độc, như cảnh cáo hắn, ‘Nữ nhân Bản thái tử nhìn trúng, ai cùng đừng hòn ngấp nghé nhá!”
***
Ra khỏi lầu Thiên Phong, Diệp Vũ do dự, hồi cung hay là nên đợi Thác Bạt Hoằng? Lại có một gã sai vặt tiến lên trước, “Diệp cô nương, Vương gia b ảo tiểu nhân dẫn đi một chỗ ạ”
Nàng hỏi, “Đi đâu?”
Gã sai vặt chỉ trà trang đối diện. Nếu là Thác BẠt Hoằng an bài, nàng sẽ đợi hắn. Lầu trà trang có mấy gian phòng riêng, nàng ở trong một phòng riêng đợi một lát thì hắn mới đến. Diệp Vũ ngồi ngay ngắn, đợi hắn mở miệng.
“Nàng theo Ngưng Nhi ra cung, định đi gặp Sở Minh Phong sao?” Thác Bạt Hoằng đứng trước cửa sổ, giọng lạnh băng.
“Đúng!”
“Ta đã nói rồi, qua mấy ngày nữa sẽ sắp xếp ổn thỏa cơ mà”
“Ta đợi không nổi”
“nàng cứ vậy mà nóng vội muốn gặp hắn sao?”
“Đúng” nàng đáp thẳng thắn, “Vương gia không được thì ta phải nghĩ cách khác chứ”
Hắn đi đi lại lại, hai ngón tay bóp chặt miệng nàng, hung hăng bóp mạnh, “Ngươi lại không nghe lời rồi, ta muốn các ngươi sinh ly tử biệt!”
Lời nói ác độc đó, không giống như nói giả. Diệp Vũ nhìn hắn âm u, nói lạnh nhạt, “Vương gia cứ thử một lần xem”
Thác BẠt Hoằng hiểu được ý những lời này là gì, nàng không chịu uy hiếp, cùng lắm thì nàng vàSở Minh phong cùng chết, cũng kéo theo cả mình xuống chôn cùng, cùng chết chung.
Giờ khắcnày, quả nhiên chẳng làm gì được nàng. Hắn buông tay ra, “Ba ngày sau, ta mang nàng đi”
“Hiện giờ phải đi!”
“Không được!”
“Vậy hiện giờ ta sẽ đi!” nàng đứng lên giận dữ, mắt trợn lên.
“Nàng đã ra ngoài lâu rồi, phụ hoàng nhất định sẽ tìm nàng”
“Trời còn sớm, không thể không đi!”
Thấy nàng có vẻ quyết tâm không tha, sắc mặt Thác Bạt Hoằng sẫm lại, ‘Cố ý muốn đi sao?”
Diệp Vũ lạnh băng trừng hắn, hắn ra tay bất ngờ, một tay túm nhanh người nàng, một tay túm chặt lấy đầu nàng, quặp chặt lấy môi nàng. Nàng phản ứng rất nhanh, liều mạng giãy dụa. NHưng sức hắn quá lớn, giam cầm nàng, hai người kề sát nhau, gần như không có khe hở. HẮn tàn nhẫn hôn nàng, xem nàng phản kháng thế nào, hắn cũng quyết không buông, chỉ có hôn ác liệt hơn, bá đạo hơn.
Lưỡi sắc như dao cắt, khiến cơn đau nhè nhẹ lan ra, nàng vừa tức vừa giận, nổ bùng lên, lại trốn không thoát ma chưởng của hắn… Thấy nàng không còn kháng cự nữa, Thác Bạt Hoằng giảm hơn nửa lực, hôn nồn nhiệt trở thành mềm mại, triền miên.
Diệp Vũ đột nhiên dùng sức, đẩy mạnh hắn, hắn không còn “tra tấn” nàng nữa, thả lỏng tay, ngồi xuống uongs trà, nhìn thanh thản cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. nàng cách hắn rất xa, oán hận trừng hắn, chẳng hề để ý tới chuyện vừa rồi.
Thôi, ba ngày sau lại đi gặp Minh Phong vậy, dù sao ba ngày cũng không lâu.
“Ta hồi cung, ba ngày sau sẽ lại ra cung”
“Sớm biết thế thì cần gì phải làm như lúc trước?’ Hắn nói nhạo báng.
“Ta đi đây” Nàng chẳng muốn ngồi một chỗ với hắn nữa, tốt nhất là lập tức thoát ra thật xa.
“Ta đưa nàng về cung”
Thác Bạt Hoằng nói gượng ép, đứng lên, đi ra ngoài. Nàng lại thực ra dừng lại, “Không dám làm phiền Vương gia, ta ngồi xe công chúa về cung thì được rồi”
Hắn dắt tay nàng, túm nàng rời khỏi Trà trang, ngồi lên xe ngựa. Cũng may trên đường đi không nói chuyện gì, không xảy ra cái gì. Vào tới cửa cung, nàng xuống xe ngựa, thở một hơi thật dài nhẹ nhõm.
***
Không hiểu sao, Ngụy hoàng bỗng dưng hạ chỉ, giải cấm chừng cho thái tử. Như thế, thái tử thường xuyên ra vào cung cấm.
Ngày này, Ngụy hoàng thấy không được khỏe, đầu hơi đau, liền trở lại gường tẩm điện nghỉ ngơi. Diệp Vũ lại làm bạn ở điện Thừa tư, nấu cháo bưng trà, đàn hát giải sầu cho ông.
Lúc Thác Bạt Hạo vào, nàng đang mát xa đầu cho Ngụy hoàng. Ngụy hoàng nằm trên giường từ từ nhắm mắt lại, nàng khẽ ấn lên huyệt thái dương của ông, chậm rãi day xoa, giảm bớt sự đau đớn của ông.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng” Thác BẠt Hạo cười nói, ‘Công phu trên tay Hoàng muội thế nào ạ? Phụ hoàng cảm thấy thoải mái chút chứ ạ”
“Công phu day huyệt của Huyên Nhi cũng được lắm, trẫm thấy thoải mái hơn rồi” ngụy hoàng nhắm mắt mỉm cười, đó là nụ cười hạnh phúc thư giãn.
“Ngày nào hoàng muội cũng day xoa cho phụ hoàng, thật vất quá. Phụ hoàng, hay là để cho hoàng muội dạy cho nhi thần, nhi thần lúc nào tiến cung sẽ day miết cho phụ hoàng, lấy hiếu gắn sức. Phụ hoàng cảm thấy sao?’ Thác Bạt Hạo mỉm cười đề nghị.
“Ngươi là thái tử, học công phu day miết này làm gì?” Ngụy hoàng cắt ngang.
“Nhi thần thầm nghĩ muốn tận hiều thôi ạ, giảm bớt ốm đau cho phụ hoàng, mong rằng phụ hoàng thành toàn” Thác Bạt Hạo tha thiết thỉnh cầu.
Ngụy hoàng cuối cùng cũng đồng ý, vì thế Diệp Vũ dạy ngay thái tử cách mát xa tại chỗ. Nhưng mà chẳng biết Thác Bạt Hạo ngốc hay là hắn cố tình học không tốt, tay hắn không đúng, nàng cứ phải lặp lại bốn lần dạy hắn, hắn vẫn học không xong.
Nàng hơi mất kiên nhẫn nói, “Thái tử cũng mệt rồi, chẳng bằng để mai học tiếp đi”
Hắn lại còn nói như thật, ‘Không được. Bản thái tử quyết định hôm nay phải học xong công phu day miết, thì nhất định phải học cho bằng được, không thể bỏ dở giữa chừng được”
Nàng chỉ đành đưa tay dạy lại hắn, lại bất giác nghĩ, hắn bỗng trở nên có lòng hiếu thảo vậy có phải có ý gì không nhỉ?
Quả nhiên tay hắn bất chợt đụng tới tay nàng, không những một lần. Còn có một lần, hắn còn cố ý sờ soạng lòng bàn tay nàng, nàng phản ứng kịch liệt, rút mạnh tay về.
Ngụy hoàng thấy thế, ánh mắt xầm xuống, “Trẫm mệt rồi, ngươi lui trước đi, Huyên Nhi, đỡ trẫm nằm xuống”
Cứ thế, Thác Bạt Hạo đành phải cáo lui. Lòng Diệp Vũ ấm áp, rốt cuộc ngụy hoàng cũng bảo vệ mình. Rốt cuộc nàng đã đợi được một ngày này đi thăm Minh Phong rồi, ngồi xe ngựa ra cung, đi thẳng một mạch tới tòa Tiểu Uyển kia.
Mặt Thác Bạt Hoằng chẳng chút thay đổi nói, “Ta không phải lúc nào cũng đều ở mãi trong cung, mấy ngày nay, nàng cẩn thận chút, bất luaanbj nàng ở đâu, cũng đừng có ở một mình”
Nàng hiểu ra, hắn nói tới là thái tử. Lấy tính tình dâm đãng của thái tử, chỉ sợ sẽ không dễ buông tha cho nàng.
Tới Tiểu Uyển, nàng chạy vội vào, nhưng mà Minh Phong lại ở tỏng gian phòng khóa chặt cửa lại, nàng đẩy mãi cũng không đẩy ra được.
“Minh Phong, mở cửa ra, là ta…” Nàng vừa gõ cửa vừa kêu lên, hắn đang nghe hay đang ngủ đây? Có phải bị bệnh nặng thêm không, đang hôn mê bất tỉnh sao? Nghĩ vậy nàng càng lo lắng, càng ra sức gõ, càng kêu to hơn nữa.
“Minh Phong… Minh Phong… là ta, mở cửa nhanh lên…”
Trong phòng vẫn im lặng, cứ như trong phòng chẳng có người vậy. Diệp Vũ xoay người đi tới Thác BẠt Hoằng, vừa sốt ruột vừa lo âu, “Minh Phong có phải đã xảy ra chuyện gì không? Vương gia, tìm người tới đập cửa ra đi”
Thác Bạt Hoằng lạnh lùng chớp mắt, “Không cần, Ước chứng một canh giờ trước, thị vệ vẫn thấy hắn ở trong phòng tốt mà”
Nàng nghĩ ngợi chẳng lẽ Minh phong cố tình không muốn gặp? Hắn nhìn thoáng qua phòng kia, nghĩ Minh Phong đúng là làm được thật, “Hắn không muốn gặp nàng nữa”
Nàng trừng mắt lườm hắn, tiếp tục gõ cửa, “Minh Phong mở cửa ra được không? Bất luận có chuyện gì, chúng ta nói chuyện cẩn thận… Minh Phong, mở cửa đi…”
BẤt luận nàng nói gì, lặp lại bao nhiêu lần, cánh cửa này vẫn chẳng nhúc nhích.
“Hắn không muốn gặp nàng đâu, đi thôi!” Thác Bạt hoằng đi tới, túm chặt lấy cổ tay nàng.
“Buông ra!” Diệp Vũ tức giận rút ta ra, lại rút không được, “Minh Phong sẽ không vô duyên vô cớ không muốn gặp ta nữa, nhất định là ngươi nói gì với huynh ấy rồi. Rốt cuộc ngươi đã nói gì hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.