Nàng lúc nào cũng không thích chung chồng cùng phụ nữ khác, vì sao lại đột nhiên nói vậy chứ?
“Nàng nói cái gì?”
“Xin bệ hạ nạp thêm phi tần, vì hoàng thất lấy con nối dõi” Giọng Diệp Vũ nhu hòa, bình thản. Hắn nhìn nàng chăm chú, càng cảm thấy nàng thay đổi, trở nên khiến người ta mê hoặc. Mãi một lúc sau, Sở Minh Phong mới áp chế nghi hoặc trong lòng lại, hỏi, “Vũ Nhi, đây là nàng nói thật tình đó hả?”
Nàng gật đầu, ‘Nói thật đó ạ. Nếu bệ hạ tin thiếp, thì nên để việc này cho thiếp làm đi ạ”
Hắn nhìn thấy nàng thực sự không nói đùa, hơn nữa còn rất thật, hắn không đoán được tâm tư của nàng, nói, “Chúng ta chẳng phải nói là tốt lắm sao? Ta cũng sẽ không có phi tần, chỉ có hoàng hậu, chỉ có nàng thôi”
Trong lòng Diệp Vũ chua xót, đau khổ, lặp lại, “Xin bệ hạ nạp thêm phi tần đi ạ”
“Đến tột cùng nàng còn muốn ta làm thế nào nữa hả?” Giọng hắn đã giận tái đi rồi.
“Bệ hạ nghe không hiểu sao ạ?” nàng nói lạnh nhạt, “Xin bệ hạ nạp thêm phi tần đi”
“Nàng đừng có hối hận đó!”
Sở Minh Phong tức giận trừng nàng, tự mình cởi áo đi ngủ.
****
Một đêm này, cả hai ngủ cùng giường mà lưng lại quay lại nhau chất đầy tâm sự. Trưa hôm sau, Sở Minh phong không về dùng bữa, để cho cung nhân mang bữa trưa tới ngự thư phòng.
Vào đêm, Diệp Vũ đợi rất lâu mà hắn vẫn chưa về, bất giác tinh thần hoảng loạn. Hắn vẫn còn phe tấu chương ở ngự thư phòng sao?
Càng nghĩ lòng càng loạn, nàng chịu không nổi tra tấn, nên sai người đi ngự thư phòng xem bệ hạ có còn ở ngự thư phòng nữa không?
Chẳng bao lâu, cung tỳ kia trở lại nói bệ hạ đang ở ngự thư phòng thưởng múa, là Ninh Tuyết Tâm ở Nghê Thường các khiêu vũ vì bệ hạ.
Nàng biết, không thể trách hắn được, là do mình đề nghị, hắn làm vậy, chẳng qua là dựa thoe ý mình làm thôi. Nhưng lòng nàng giống như có một bàn tay bóp chặt, thắt lại, loại đau đớn thấu xương cốt này khiến người ta khó chấp nhận nổi.
Không ai có thể hiểu tâm tư nàng, nàng càng rõ ràng ghét cực độ cùng người ngoài chung một chồng, lại ép mình khuyên hắn nạp thêm phi tần, cũng chỉ vì để hắn có người kế thừa. Nàng rất mâu thuẫn, như lâm vào trong cơn lốc xoáy không rõ sâu cạn, càng lún càng sâu, loại thống khổ này như bị dìm xuống nước, bị đè nén, rối rắm, không thở nổi…
Công công ngự thư phòng đến truyền lời: bệ hạ nói, hoàng hậu cứ nghỉ trước, không cần đợi bệ hạ. Hôm nay tấu chương nhiều, bệ hạ phải xem tới tận khuya, có lẽ sẽ nghỉ ngơi ở Noãn Các.
Diệp Vũ tức giận, muốn sủng hạnh cô gái khiêu vũ kia mà, cũng đừng có nói dối thế chứ. Rốt cuộc nàng chịu không nổi, nàng nổi giận đùng đùng, chạy tới ngự thư phòng.
Từ xa nàng chợt nghe thấy tiếng đàn truyền từ ngự thư phòng ra, hơn nữa, tiếng đàn ấy cũng nhỏ dần rồi tắt, chắc đã múa xong rồi. Nàng bước chân nhanh hơn, chưa thông báo thì đã xâm nhập đại điện – nàng bắt gặp, Ninh Tuyết TÂm đang quỳ gối bên chân Sở Minh phpng, hai tay ấn lên đùi hắn, còn mắt hắn nhắm, mày giãn ra, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Nghe thấy tiếng động, Ninh Tuyết Tâm xoay người làm lễ chào, “Nô tì bái kiến hoàng hậy”
Diệp Vũ đi tới, nhìn bệ hạ vẫn có bộ dạng mê say, “Lui ra!”
Ninh Tuyết Tâm nhẹ chân tay rời khỏi ngự thư phòng, Sở Minh Phong trợn mắt, chắc chưa thỏa nên giọng nặng trịch, “Sao tự dưng tới đây vậy?”
“Bệ hạ chẳng phải đang phê duyệt tấu chương à? Đây là phê duyệt tấu chương sao?” Nàng ra dáng khởi binh vấn tội.
“Mệt mỏi, nên truyền nàng ấy tới nâng cao tinh thần chút” Hắn cười phong lưu, “Hoàng hậu tới, hay vì trẫm nâng cao tinh thần chút đi”
“Thiếp hận nhất là bị người ta lừa” Nàng nói thương tâm, “Bệ hạ muốn nạp phi, không phải là thiếp không cho, nhưng vì sao bệ hạ lại nói dối chứ?”
“Có gì khác sao?” Hắn cười nhạo lạnh lùng, “nàng bảo trẫm nạp thêm phi tần, trẫm làm y nàng nói, có gì sao à? Nàng tức giận gì chứ?”
Diệp Vũ chợt thấy thương tâm, tuyệt vọng, không muốn nói nữa, lại càng không muốn làm ầm ỹ với hắn. Thôi thôi, dù sao chuyện nạp phi tần là sớm hay muội thôi, muốn nạp thế nào thì là chuyện của hắn, nàng để ý làm gì, tức giận gì chứ?
Nếu muốn tức giận, sau này tức sau, hiện giờ chẳng qua chỉ là mở đầu thôi. Nước mắt lăn vòng quanh, nàng nản lòng thoái chí xoay người, đúng lúc này, cổ tay lại bị hắn túm chặt. Sở Minh Phong dùng sức kéo kéo nàng vào trong lòng ôm chặt lấy nàng.
“Vì sao đau lòng?” Giọng hắn trầm thấp đáng sợ, lại là một mê hoặc cực hạn.
“Không có” Nàng hờn dỗi.
“Còn nói không có à/” Tay hắn mơn trớn mắt nàng, lập tức dính nước mắt, “Đây là cái gì?”
Diệp Vũ quẫn bách quay đầu, không để ý tới thái độ của hắn bỗng thay đổi. Hắn khẽ hôn lên mắt nàng, thì thầm, ‘Vũ Nhi, giữa nàng và ta, nếu không thành thật với nhau, thì tiếp tục sống còn sống như thế nào tiếp đây?”
Nàng không nói, tự nhắc mình, không thể nói, không thể nói…
“Nói cho ta biết, đã có chuyện gì xảy ra rồi? Vì sao lại muốn ta nạp thêm phi tần chứ?”
“Vũ Nhi, nàng tự tra tấn mình, cũng là tra tấn ta đó” Giọng hắn trầm thấp thuần hậu, khiến cho người ta không thể kháng cự được, ‘Nàng và ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cho tới tận bây giờ, nàng vẫn còn xa lạ với ta nữa sao?”
“Thiếp… Không thể sinh con cái cho chàng được…” Tóm lại Diệp Vũ cũng không ngăn được truy vấn của hắn nói thẳng ra.
“Vì sao?” Sở Minh Phong khiếp sợ.
Nàng chậm rãi nói, “Lúc trước, chúng ta chạy ra khỏi Lạc Dương, qua một đêm ở nông gia. Chẳng bao lâu, ta mang thai con chàng, sau đó ta lại không cẩn thận dẫm phải một viên ngọc, bị xẩy thai…. Lâm Thái y Ngụy cung bắt mạch cho ta nói, lần xẩy thai này đã tổn thương tử cung, ta khó có thể thụ thai được, chỉ sợ cả đời sẽ không có con nữa”
Nghe nàng nói mang thai đứa con của mình, hắn vừa kích động vừa vui vẻ, nhưng khi nghe thấy nàng bảo xẩy thai, bị tổn thương tử cung, hắn lại khiếp sợ.
Hắn lập tức gọi người, sai người đi truyền Từ thái y. Thật không thể nào ngờ nổi, Vũ Nhi ba lần mang thai con mình, lại lần lượt bị xẩy ba lần.
Ông trời ơi, vì sao lại tàn nhẫn như vậy?
Sở Minh phong ôm chặt lấy nàng, trong lòng bi thương. Hắn càng đau đớn hơn là, một mình nàng chấp nhập một năm. Mà một năm nay hắn không ở bên cạnh chăm sóc nàng, an ủi nàng, giờ nàng đã trở lại còn nhịnđau mà khuyên hắn nạp thêm phi tần nữa…Nghĩ đến đây hắn lại vưà tự trách vừa xấu hổ, trong lòng lương thiện như bị ai vò xé, rất khó chịu.
Hắn chẳng những không thèm hỏi nàng, lại lợi dụng Ninh tuyết Tâm thử lòng nàng với mình, hắn thật đáng chết, hắn thật khốn nạn…
***
Từ thái y vội vàng chạy tới ngự thư phòng, nghĩ đến chắc bệ hạ bị bệnh nhẹ, không ngờ lại là hoàng hậu. Ngón tay bấm lên mạch cổ tay, tim ông rung lên, cảm thấy không ổn.
Sở Minh phong thấy mặt ông càng ngày càng nặng nề, khẩn trương hỏi, “Thế nào? Vũ Nhi có còn có thai được nữa không?”
Tim Diệp Vũ đập mạnh bình bịch.
Sau một lúc lâu nghe mạch, Từ thái y thả lỏng tay, lắc đầu nói nặng nề thở dài, ‘Một năm trước, hoàng hậu xẩy thai, thật sự bị tổn thương tử cung. Thái y Ngụy cung chẩn đoán, hoàng hậu cơ hội thụ thai cự kỳ nhỏ, đúng thật là thế”
“Vậy phải làm sao cho tốt đây/” Hắn như bị một quả đấm, tim đau rầu rĩ, kích động cầm chặt cổ tay ông, “Y thuật ngươi giỏi như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho Vũ Nhi…. Ngươi nghĩ cách lại xem, nhất định phải chữa khỏi cho Vũ Nhi…”
“Hoàng hậu đều không phải là không mang thai được, nhưng cũng tương đương như không mang thai, rất khó thụ thai…” Từ thái y lại thở dài.
“Bệ hạ, có lẽ đây là ý trời” Diệp Vũ nói trấn an, “Nếu ông trời thương xót, thì sẽ ban cho chúng ta một đứa con” “Lời hoàng hậu nói rất đúng, đây là ý trời, cũng là mệnh” Từ thái y bội phục hoàng hậu rộng lượng, ba năm nay, nàng đã trải qua đủ loại thương tổn, song vẫn kiên cường, rộng lượng, khiến người ta kính nể. “Vi thần sẽ đem hết sức mình để điều dưỡng thân thể cho hoàng hậu, nhưng có thụ thai hay không lại phải xem ý trời nữa. Có lẽ, vài năm nữa, trời xanh sẽ bị bệ hạ và hoàng hậu cảm động, ban cho các ngài một đứa con”
Nói tới nước này, Sở Minh Phong cũng đành phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn này. Trở lại điện Trừng Tâm, sức lực hắn gần như cạn kiệt, ngồi yên trên giường chẳng nhúc nhích, trên mặt ngập tràn u ám.
Diệp Vũ đưa tay áp má hắn, hy vọng thái độ lạc quan của mình cuốn hút hắn, “Từ thái y có nói, đều chẳng phải là không có cơ hội hoàn toàn. Có lẽ chúng ta đừng nghĩ mãi về chuyện này nữa, mấy năm nữa, thân thể thiếp được điều dưỡng tốt, tự dưng mang thai, biết đâu đấy có phải không/”
“Chỉ hy vọng là thế”
Hắn hơi cắn môi, tuy mỉm cười nhưng rất khó coi, song không muốn nàng lo lắng cho mình. Nếu không phải là hắn quá xúc động, quá thô bạo thì đứa con đầu tiên của họ sẽ không bị tự tay hắn xóa sạch; lần thứ hai nếu hắn cảnh giác một chút, âm mưu hoàng đệ cũng sẽ không thực hiện được, đứa con thứ hai của họ cũng không mất đi. Lần thứ ba nếu như hắn không bị lưu lạc Ngụy quốc, nếu như hắn không bị giam như kẻ tù tội, Vũ Nhi sẽ không vì cứu hắn mà thân bị giam trong Ngụy cung, đứa thứ ba của họ cũng sẽ bất ngờ không có nữa… Tất cả nhưng này đều là do hắn làm không tốt, hắn không đem hết sức mình bảo vệ tốt cho nàng và con, là lỗi của hắn…
Kết quả này, là do hắn tạo nên. Có lẽ, cả đời này hắn giết rất nhiều người, có không ít người uổng mạng trong tay hắn, bàn tay đầy máu tanh, trời xanh mới có thể trừng phạt hắn như thế.
“Thực xin lỗi…” Sở Minh Phong nức nở kêu lên, đôi mắt đỏ rực.
“Chẳng liên quan tới chàng, là do thiếp không cẩn thận…” Diệp Vũ ngả đầu vào vai hắn.
“Là ta sai…”
“Đừng tự trách mình nữa, đừng đau lòng… Chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, cố gắng hết mình, sống vui vẻ, thế là đủ rồi…”
“Được” Hắn có nén đau xót, cười khẽ, “Chúng ta không có con, xem ý trời vậy đi”
“Vâng” nàng nhớ tới đề nghị ngày trước, ‘Hay là nạp thêm phi tần…”
Mắt Sở Minh phong thật sâu, ‘Nạp thêm phi tần thì có đấu tranh vô cùng tận, ưu phiền vô vàn, nhưng cuộc sống còn dài, song cũng chỉ trong nháy mắt, ta không muốn có người khác quấy rầy chúng ta nữa”
Diệp Vũ rơi lệ vui sướng, cảm động nói không nên lời. Hắn ôm lấy nàng, “Cuộc sống có nàng làm bạn, còn hơn cả hậu cung ba ngàn đó”
Nàng thấy trong lòng ấm áp, tràn đầy ngọt ngào. Có những lời này của hắn, là đủ rồi. Bởi vì đây là tâm ý của hắn với nàng.
Dù sau này hắn có thay đổi tâm ý, nạp phi tần, nàng cũng không oán không hận.
***
Diệp Vũ chợt nhớ tới Sở Minh phong còn có một đứa con, Đại Hoàng tử Sở lăng Thiên. Ngày này, nàng sai cung nhân tới truyền hắn đến điện Trừng Tâm.
Buổi trưa hắn bước vào đại điện, thấy trong đại điện không có ai, thì đứng đợi một bên. Cơm trên bàn còn bốc khói nghi ngút thơm mùi thức ăn khắp nơi, tuy hắn rất đói, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua.
Nàng đứng trong tẩm điện quan sát, tuy hắn mặc áo gấm, nhưng cũng là chất liệu mộc mạc. Đã hơn một năm không gặp, thấy hắn cao hơn chút, khuôn mặt bớt đi trẻ con hơn, đã ra dáng là một thiếu niên rồi. Nhưng toàn thân hắn lại quanh quẩn một khí chất thành thục, trầm ổn khác các thiếu niên khác.
Sở Lăng Thiên không được phụ hoàng thích, ở tại một nơi hẻo lánh trong cung, chỉ có hai cung nhân hầu hạ, không có vinh hoa phú quý, thân phận địa vị, chỉ là hư danh hoàng tử mà thôi. Có thể nói, Sở Minh phong coi thường hắn, để cho hắn ở trong cung tự sinh tự diệt.
Lại nói, Sở Lăng Thiên cũng chẳng khác gì Thác Bạt Hoằng lúc còn trẻ.
Giờ ăn trưa đã tới, hắn chắc đói bụng lắm rổi, thấy trên bàn có thức ăn, cũng không dám thể hiện ra chút thần sắc muốn ăn, có thể thấy định lực của hắn cực kỳ phi thường.
Đứa bé này, mấy năm nay “tự sinh tự diệt” đã khiến cho nó trở nên kiên cường, tự chủ độc lập và cơ trí thành thục. Diệp Vũ đi ra, Sở Lăng Thiên thấy nàng lập tức hành lễ, “Nhi thần bái kiến mẫu hậu…”
Mắt thấy nàng có vẻ giận, hắn lập tức sửa miệng, “Nhi thần bái kiến hoàng hậu”
“Ngồi đi” Nàng ý bảo nó ngồi trước bàn ăn, sai cung nhân bưng thức ăn lên, sau đó nói với nó, ‘Thức ăn này vừa được đưa tới, nếu thích thì thử nếm chút đi”
“Nhi thần không đói ạ” Ánh mắt nó dừng trên thức ăn, nhưng lại bất động.
“Không đói thì cũng ăn chút” nàng gắp lên một miếng, đặt trước mặt nó.
Sở Lăng Thiên tiếp nhận thức ăn, chậm rãi ăn. Chẳng bao lâu cung nhân bưng lên đồ ăn sáu loại, Diệp Vũ cười bảo, ‘hôm nay phụ hoàng con không trở lại dùng bữa, đại hoàng tử liền cùng bản cung ngồi ăn đi”
Nó yên lặng gật đầu, tuy trên mặt không cười nhưng sự đề phòng không còn nữa. Nàng vừa ăn, vừa quan sát, nó không có cha mẹ dạy, lại làm đủ mọi cấp bậc lễ nghĩa trong cung, hoặc là nói, nó vốn là biết lễ nghĩa, là đứa trẻ biết lễ phép, chỉ có ít nói, làm việc trầm ổn, lại khiến người ta cảm thấy nó vốn nên là một người lớn.
Sau khi ăn xong, nàng xoa đầu nó bảo, “Sau này cứ gọi bản cung là Mẫu hậu đi”
Cung nữa cầm ba bộ quần áo từ trong tẩm điện đi ra, Diệp Vũ mỉm cười nói, “Ngày trước bản cung bảo cung nhân làm được ba bộ quần áo, đại hoàng tử không chê, thì mang về mà mặc”
Sở lăng Thiên quỳ xuống hành đại lễ, “Tạ mẫu hậu thưởng”
“Sau này rảnh rỗi thì tới bồi mẫu hậu, biết không?”
“Nhi thần nhớ ạ” Hắn khẽ nhếch môi như đang cười.
Hắn nhận quần áo, hạ mình một cái rồi xoay người cất bước rời đi. Bước ra khỏi đại điện kia một khắc, lệ chảy xuống, rớt trên quần áo gấm. Giờ khắc này hắn mới có cảm giác được người khác quan tâm, đó là một cảm giác có tên là ấm áp.
Đêm nay Diệp Vũ có nhắc tới Đại hoàng tử với Sở Minh Phong, hắn hỏi, “Vì sao bỗng nhắc tới nó vậy/”
Nàng bảo hôm nay có truyền nó tới dùng bữa, “Thiếp cảm thấy đại hoàng tử biết lễ nghĩa, cơ trí trầm ổn, bất luận là tính tình haylà ý nghĩ, đều rất giống chàng, là một nhân tài có thể chọn làm thái tử”
“Ta vẫn còn chưa băng hà đó, sớm vậy đã nghĩ chọn người nối nghiệp cho ta rồi hử?” Sắc mặt hắn xầm xuống.
“Thiếp đây chẳng phải phòng ngừa chu đáo đó thôi” Diệp Vũ cười giảo hoạt, “Tuy chàng đang chính trực ở giữa tuổi thanh xuân phong độ, nhưng có số ít thần tử cứ lấy cớ là thiếp không có con, khuyên chàng nạp thêm phi tần. Nếu như thiếp nhận nuôi đại hoàng tử, có thể chặn miệng họ lại đó”
Sở Minh Phong không nói, như đang suy nghĩ. Nàng thấy hắn dao động, lại khuyên tiếp, “Minh Phong, tuy chàng không thích mẹ đẻ của nó, nhưng chàng cũng đừng có đối xử như vậy với một đứa bé chứ. Đứa bé là vô tội, chàng đã sinh ra nó, thì nên để nó lại trong cung, sẽ gánh vác trách nhiệm dưỡng dục nó”
Hắn xoa bóp mặt nàng, “Chỉ cần nàng thích, ta đều tùy nàng”
Vì thế vũ nhi thu nhận nuôi Sở lăng Thiên chẳng phải là chuyện xấu mà ngược lại có thể chặn được miệng của triều thần, còn có thể khiến nàng có chỗ ký thác.
Diệp Vũ cười sung sướng, “Minh Phong, cám ơn chàng” Ba ngày sau, Sở Minh phong hạ chiếu, phong đại hoàng tử Sở Lăng Thiên là Duệ Vương, ban thưởng tư điện Cư Duệ.
***
Cùng người mình yêu nắm tay bên nhau, ngày nào cũnggặp mặt, hàng đêm làm bạn, nhu tình mật ý, hạnh phúc lớn nhất cùng lắm thì chỉ có thế mà thôi.
Không thể mang thai cũng đau nhưng cũng chậm rãi khép lại, Diệp Vũ dần mở lòng, đem hết tâm tư đặt lên Duệ Vương, thẩm tra danh sư, kiểm tra bài học của nó, lại còn mời mạc Thất dạy nó võ nghệ, cười ngựa bắn cung, ngày nào cũng giám sát việc học của nó.
Còn một việc khiến lòng nàng lo sợ nữa.
Lúc trước đám ánh sáng trong mộng kia có nói, nàng sau khi hoàn thành hai nhiệm vụ thần tháng thì có thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt rồi. Hiện giờ nàng và Sở Minh Phong đã ở cùng nhau, không có phân tranh, không có tổn hại, thống khổ, quá yên tĩnh, quá hạnh phúc, vậy có phải là nàng đã hoàn thành hai nhiệm vụ kia rồi chăng? Có phải nàng sẽ không còn ở một chỗ nữa, mà bất cứ lúc nào linh hồn cũng có thể xuất ra bay trở về thế kỷ hai mươi mốt không nhỉ?
NHưng đám ánh sáng trắng kia cũng nói, phải tìm được một đôi uyên ương khấu, mới có thể mở ra cánh cửa thời không, mới có thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt được. Vậy uyên ương khấu đang ở đâu?
Nếu ông trời thực sự để cho nàng tìm được uyên ương khấu rồi, nàng sẽ được quay trở về sao? Nàng bỏ được Sở Minh Phong rời đi sao?
Nghĩ đến thế giới vốn thuộc về mình kia, liền phải rời khỏi hắn, cũng không còn gặp được hắn nữa, lòng nàng rất đau, rất đau.
Nàng nên lựa chọn thế nào đây? Rốt cục, có một đêm nàng nằm mộng gặp được đám ánh sáng trắng kia.
Nói thật là đám ánh sáng kia đã biến thành một đứa bé, một bé trai mập mạp nho nhỏ, cả người trần truồng, còn vây quanh một đám ánh sáng màu vàng chói mắt, quanh quẩn lưu động trên người nó nữa.
Bé trai nói nàng đã hoàn thành hai nhiệm vụ thần thánh, nàng kinh ngạc mãi, hỏi hai nhiệm vụ kia đến tột cùng là gì.
Hóa ra, nhiệm vụ thứ nhất là hóa giải sự thô bạo của Sở Minh Phong, khiến hắn không lạm sát kẻ vô tội nữa, trong lòng nhân hậu. Nhiệm vụ thứ hai là Sở quốc, Tần quốc, Ngụy quốc thế như ba chân vạc, tiềm tàng họa chiến tranh, mà từ nay về sau, bởi vì nàng là hoàng hậu Sở quốc, Ngụy hoàng cũng sẽ không mang quân nam phạt. Như thế, thiên hạ thái bình, ít nhất duy trì được ba bốn mươi năm yên ổn, ba nước quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Cuối cùng Diệp Vũ cũng hiểu. Bé trai hỏi nàng có muốn trở lại thế kẻ hai mươi mốt không, nàng bảo vẫn chưa tìm được uyên ương khấu.
“Sở Minh Phong tặng cho ngươi một đôi uyên ương khấu kia thì có thể mở ra cánh cửa thời không rồi”
“Trước đó ngươi nói là không phải đó sao?”
“Đó là bởi lúc ấy uyên ương khấu vẫn chưa trải qua tai kiếp. Uyên ương khấu bị lửa thiêu qua, sẽ có linh tính, có thể mở ra cánh cửa thời không được”
“Vậy câu thơ kia là chuyện gì vậy/’
“Ta lừa ngươi đó” Bé trai cười hì hì.
Diệp Vũ chán nản oán hận trừng nó. Bé trai kia nhảy dựng lên, “nếu ngươi muốn về, ta sẽ nói cho ngươi cách về thế kỷ hai mươi mốt”
Nàng nghĩ ngợi, kiên quyết lắc đầu. Bởi vì người nàng yêu, ở Sở quốc. Nó buồn rầu nhíu mày, “Ngươi ở trong này, cả đời không con, nếu ngươi trở về, y học thế kỷ hai mươi mốt phát triển, kiểm tra phụ khoa, biết đâu còn có cơ hội có con đó”
Nàng giận nói, ‘Là các ngươi cố ý chơi ta, các ngươi phải bồi thường con cho ta!”
“Cũng không phải là không được, nhưng mà…” Bé trai uể oải nói, “Ta cũng không muốn làm con của ngươi đâu”
“Ngươi làm con ta sao?” Diệp Vũ kinh ngạc.
“Đúng vậy, sư phụ ta nói cấp trện đã quyết định vậy, để cho ta chui vào bụng ngươi…” Nó dùng tay che mắt, khóc inh ỏi lên, ‘Người ta thèm vào làm con của ngươi, người ta còn muốn làm thần tiên tự do tự tại…”
“Đừng mà…”
Nàngbừng tỉnh mạnh mẽ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hóa ra chỉ là một ác mộng. Nhưng đó là một ác mộng gì, nàng nghĩ mãi cũng nghĩ không ra.
****
Thời gian trôi qua mau, ngày trôi qua bình thản, hạnh phúc, ngọt ngào, yên tĩnh cứ như mỗi ngày. Có đôi khi Diệp Vũ cảm thấy một ngày này cứ trôi thật nhanh, có lúc lại thấy rất chậm. CẢm giác này có phải rất kỳ lạ không?
Sáng nào nàng cũng mặc long bào cho hắn, nhìn theo hắn đi lên triều sớm, tới hoàng hôn, nàng đứng trong ánh tịch dương ở cửa điện đợi hắn về cùng nhau ăn cơm, đêm nào hắn cũng ôm nàng chìm vào giấc ngủ, ân ái triền miên, mười năm ngày nào cũng thế.
Đúng thật hắn đã làm được mười năm ngày nào cũng như nhau.
Mười năm này đến, hắn không nạp phi tần, bên người lúc nào cũng chỉ có mình nàng là vợ. Theo như lời người Sở quốc nói là, “Đế HẬu tình cảm thâm sâu” đó sao?
Thần tử giúp hắn khuyên nạp thêm phi tần kia, hắn không phải không để ý tới, chỉ là thêm trách cứ chứ không hề phạt nặng.
Ngoảnh đi ngoảnh lại thần tử ấy cũng không nhắc lại nữa, may mà đã có người thừa kế đế vị rồi – Thái tử Sở Lăng Thiên.
Năm Duệ vương mười tám tuổi ấy, Diệp Vũ đề nghị Sở minh Phong sắc phong cho nó là thái tử.
Sở Lăng Thiên thiên phú cực cao, cũng rất tiến bộ, văn võ đều học hành chăm chỉ; bởi vậy, chỉ ngắn ngủn trong vài năm, hắn đã học hết tất cả những thứ mà người khác phải học trong mười năm. Sở Minh Phong thấy con trai mình chăm chỉ hiếu học như vậy, tính tình, can đảm, ý nghĩ và phong cách cực giống mình thì dần thích hắn.
Trước khi sắc lập hắn làm thái tử, Sở Minh Phong cố ý kiểm tra hắn, thấy biểu hiện của hắn cực kỳ xuất sắc, bất luận là văn võ hay thơ từ, là cười ngựa hay võ nghệ, đều nổi tiếng, còn lợi hại hơn cả mình lúc mười tám tuổi nữa.
Như thế hắn mới không do dự sắc lập Sở Lăng Thiên làm thái tử. Lại không ngờ rằng, sau mười năm ở bên Vũ Nhi, trời xanh rốt cục cũng ban thưởng cho họ một niềm vui sướng bất ngờ.