Nàng bảo, “Ta đang tìm một nam tử tới hát, hay là để huynh đi”
Hắn xua tay liên tục, “Ta không thể được…..ta muốn đánh đàn….”
Nàng có ý trêu hắn, “Huynh có thể vừa đánh đàn vừa hát được mà”
Hắn lại cự tuyệt lần nữa, chết cũng không đồng ý, nàng cũng không muốn ép hắn.
Một nha hoàn tới bẩm báo có người ở đại đường tìm Diệp Vũ, nàng vội vã rời đi.
Hoá ra là Tấn vương phái người tới mời nàng. bảo có chuyện quan trọng cần
thương lượng. Vì thế nàng lại ngồi lên kiệu tới phủ Tấn vương.
*****
Không phải đi phủ Tấn vương mà là tới biệt uyển Vân Thâm.
Dọc đường đi, Diệp Vũ lại nghĩ, Tấn vương nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, vậy có chuyện quan trọng gì chứ?
Biệt uyển ở gần vùng ngoại ô, phong cảnh thanh nhã, đi vào đã nhìn thấy toà
núi giả hình thù kỳ lạ. Đi thẳng tới, lại thấy cây cối xanh tươi, hoa nở rự rỡ, cầu kiều nhỏ nước chảy xen lẫn đình đài lầu các làm cho cảnh đẹp trở nên nhu hoà hơn, đẹp vô cùng.
Đi qua hành lang dài, qua cửa
tròn, xuyên qua vườn hoa đỏ rực, tiến vào một mảnh sân xum xuê hao trái, người hầu dẫn nàng tới một cảnh thanh nhã, yên tĩnh hơn, đi tới đình
Hướng Phong.
Tường trắng dài, hồ Bích Thuỷ yên tĩnh, từng bước là cảnh, khắp nơi như hoạ, giống như đi vào tiên cảnh vậy. Trong vườn hoa
có trồng các loại hoa cỏ quý hiếm, mùi hương thơm nức mũi. Tấn vương
đứng giữa đình, đang thưởng thức mấy đoá hoa hải đường nở đỏ rực. Có một đoá hoa giữa đám hoa hải đường nhẹ nhàng lay động trong gió, cùng thi
nhau khoe sắc, chiếm hết gió xuân. Mùi hoa nồng đượm nhẹ nhàng lượn lờ
chóp mũi, lãng đãng trong không khí, dường như con người cũng biến thành một đoá Hải đường kiều diễm luôn vậy.
Người hầu rời đi, nàng
bước vào trong đình, Tấn vương chậm rãi xoay người, khuôn mặt trắng nõn
nở rộ nụ cười tươi, “Diệp cô nương tới rồi”
“Bái kiến Vương gia” Diệp Vũ thực hiện đúng nghi lễ.
“Ngồi đi” Hắn vén áo bào ngồi xuống, trường bào trắng lay động như đám mây
giữa bầu trời xanh, “Diệp cô nương sợ là việc quý nhân rồi”
“Vương gia đừng cười, chỉ nói bâng quơ thôi” Nàng mỉm cười đáp.
“Vương gia truyền tiểu nữ tử tới không biết là có chuyện quan trọng gì không ạ?”
“Dĩ nhiên là chuyện quan trọng rồi” Hắn mỉm cười, lời hắn nói, cũng như
tính tình của hắn, thong dong không kìm được, “Đúng lúc Hải đường vừa
nở, bổn vương nhớ rõ nàng thích nhất là Hải đường, mới saingười tới mời
nàng tới biệt uyển ngắm hoa”
Chỉ e dụng ý của hắn không đơn giản
như vậy, nàng thầm nghĩ cười nói, “Tâm ý vương gia, tiểu nữ nữ xin ghi
nhớ. Hải đường dù kiều diễm nhưng đã là cuối xuân, chỉ e đem hoa ra thì
cũng chẳng đáng gì. Nhưng lúc đó tiểu nữ tử thích nhất là Hải Đường, mà
lúc này tiểu nữ tử lại thích nhất là Hàn Mai”
Hơn nửa tháng
trước, ở phủ Tấn vương, hắn cự tuyệt Diệp đại tiểu thư, hôm nay mời nàng tới ngắm hoa, điều này chẳng phải rất châm chọc sao?
Sở Minh
Hiên cười lơ đãng, bảo, “Hàn Mai Lăng Hàn nở rộp, băng thanh ngọc khiết, ngông nghênh Tranh TRanh, bổn vương lúc nào cũng thích. Diệp cô nương
nói đã là cuối xuân, lấy hoa ra đúng là như thế. Bổn vương có ý tích
hoa, bảo vệ hoa, Diệp cô nương nghĩ sao?”
Ý lời này nói ra chính là: Hắn muốn bảo vệ nàng, có thể yểm trợ nàng rời Yên Hoa Chi.
Diệp Vũ nghe sao không hiểu chứ?
Nàng hỏi ung dung, “Vương gia tích hoa, bảo vệ hoa thế nào?”
“Bổn vương nghe nói, hơn nửa tháng trước, công chúa An Dương thiết kế nói
xấu nàng, đuổi hai mẹ con ra khỏi phủ tướng quân, tới nỗi các ngơi lưu
lạc thanh lâu” Hắn nhấp ngụm trà, cất cao giọng, “Nếu nàng không chê,
trong phủ bổn cương còn thiếu một người biên đạo múa tài nghệ trác tuyệt như nàng, hôm nay có thể nhập phủ luôn”