Màn ca múa này đã làm cho mọi đàn ông trong thành Kim Lăng thích thú truy tìm, địa vị lầu
Tiêu Tương càng ngày càng được củng cố vững chắc.
Đây cũng có nghĩa là từ nay trở đi cũng sẽ bắt tay vào tập luyện màn múa mới.
Diệp Vũ đứng trên lầu hai thấy Lâm Trí Viễn nhìn về phía mình cười cười, giơ ngón tay cái lên, nàng đáp lại bằng cách giơ hai ngón cái, rồi sau đó
trở về phòng, hoàn thiện cấu tứ màn múa thứ tư. Nhưng vừa vào phòng đã
bị người ta bịt mũi miệng. Nàng giật mấy cái rồi lâm vào hôn mê.
***
Khi tỉnh lại, Diệp Vũ khiếp sợ phát hiện ra là vị nam tử che mặt kia trói
nàng lại. Cùng ở trong tẩm phòng lại không rõ là ở Quần Phương các hay
không.
Nàng ngồi xuống, bỗng thấy một bóng đen ập xuống, nàng
ngẩng đầu lên, thấy một nam tử đeo mặt nạ màu vàng xuất hiện trước mặt
như từ trên trời xuống, doạ nàng nhảy dựng lên. Hắn vì sao trói nàng
chứ?
Lần này nàng thấy rõ mũi hắn, mặt nạ vàng chỉ tới chóp mũi,
lộ ra miệng và cằm. Miệng hắn dầy, góc cạnh rõ ràng, cằm cứng như đá,
vuông thành góc cạnh nhìn rất rõ, biểu hiện ngang ngạnh.
Nàng đoán không nhầm thì nam tử che mặt này không phải là Sở Hoàng Sở Minh Phong.
HẮn lùi ra sau ngồi xuống, nàng không lên tiếng quyết lấy tịnh chế động.
“Mấy ngày không gặp, Diệp Vũ cô nương đẹp hơn rồi” Nhìn nàng một lát, rốt cuộc hắn cũng mở miệng.
“Cám ơn đã ca ngợi” Nàng nói lạnh lùng.
“Ta biết, nàng không muốn thấy ta”
Nàng không nói nghĩ thầm: Coi như ngươi thông minh.
Ánh mắt hắn tập trung trên mặt nàng, tay vẫn đang bưng ly trà, uống một ly, “Ngươi có thể gọi ta là Kim công tử”
Diệp Vũ cười lạnh, “Đeo mặt nạ vàng, dĩ nhiên là Kim công tử rồi, nhưng ta chẳng có hứng muốn biết”
Hắn chậm rãi mím môi mỉm cười tà khí, “Nhưng ngươi sẽ thấy hứng muốn biết ta ép ngươi tới đây có mục đích gì thôi”
Nàng chẳng thèm để ý nói, “Ngươi muốn nói, ta sẽ nghe kỹ đây”
“Lầu Tiêu Tương lần đầu tiên biểu diễn mà ca múa đêm đó, có ba khách quý tìm ngươi. Bọn họ là Sở Hoàng, Tấn vương và Hữu tướng, ta nói đúng chứ”
“Đúng thì sao?” Nàng hơi chút kinh ngạc.
“Họ ngồi ở ghế lô xem múa, Sở Hoàng và ngươi ngồi một mình với ngươi” Kim
công tử phỏng đoán nói, “Sở Hoàng hẳn là chưa sủng hạnh ngươi đi”
“Chẳng lẽ ngươi rình coi sao?”
“theo ta được biết, Sở Hoàng cũng chẳng thích sắc đẹp, hậu cung chỉ có tám hậu phi. Hắn muốn ngươi làm việc, có phải thế không?”
Nàng không đáp, với bản lĩnh của hắn nàng lại khiếp sợ bội phục.
Hắn lại nói tiếp, “Vài ngày sau, Tấn vương lại mời ngươi tới biệt uyển, cố ý giúp người rời khỏi Yên Hoa Chi, nhưng ngươi lại khéo từ chối”
Diệp Vũ càng kinh ngạc hơn, chẳng lẽ hắn vẫn theo dõi mình sao?
Kim công tử lại nói, “Hôm nay hữu tướng gặp ngươi ở sông Tần Hoài, nói chuyện trên thuyền hoa rất lâu”
Nàng thế mà chẳng phát hiện ra có người theo dõi, giận dữ hỏi, “Ngươi theo dõi ta?”
Đôi mắt sâu không đáy của hắn như có thể cắn nuốt người, “Ngươi làm gì, đi
đâu, ta đều biết rõ cả. Để cho ta đoán xem nhé, Sở Hoàng hẳn là bảo
ngươi xen giữa Tấn vương và Hữu tướng, gây hiềm khích giữa hai người họ”