Nàng kinh hoảng nói không nên lời, hắn đoán đúng – Sở Minh Phong bảo nàng
làm chuyện là: quyến rũ Tấn vương và hữu tướng, khiến họ yêu nàng. Vì
sao hắn lại biết nhiều như vậy chứ?
“Trước mắt, Tấn vương đã bị
ngươi hấp dẫn. Thẩm Chiêu cũng bắt đầu để ý tới ngươi” Kim công tử cười
cực kỳ khinh thường, “Chỉ cần ngươi thêm chút sức nữa, họ chính là thần
tử nằm dưới váy ngươi”
“Kim công tử lo cho chuyện của ta, chỉ e
là không phải tò mò rồi” Diệp Vũ không nghĩ ra nổi nam tử thần bí này
rốt cuộc có mục đích gì.
“Ta cần ngươi làm việc cho ta” Hắn đi tới đứng trước nàng, thân hình khoẻ mạnh khôi ngô vững chãi như núi.
“Chẳng ai ép ta nổi” Nàng ghét nhất là bị người hiếp bức.
“Với ngươi mà nói, đây là chuyện rất dễ, không tốn thời gian, hao tâm tốn sức lo lắng”
“Kim công tử muốn ta làm gì?”
“Ta muốn ngươi nghe lệnh ta!” Hắn đột nhiên nâng cằm nàng lên, lạnh ngạo, “Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó”
Nghe lệnh y, chẳng phải biến thành quân cờ của y rồi sao?
Diệp Vũ không sợ nói, “chẳng bằng ngươi giết ta đi”
Kim công tử túm lấy tóc đen của nàng, giật lại làm nàng ngửa đầu ra, đau kêu thành tiếng, “Đau quá….”
Hắn mạnh tay đập trán nàng vào tường, hung hăng đè mạnh đầu nàng, nói “ Ta sao mà giết ngươi được chứ?”
Tường cứng như vậy, đầu nàng rất đau rất đau, “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Sở Hoàng muốn ngươi làm gì, thì ngươi làm cái đó, làm việc cho tốt. Còn nữa, ta muốn ngươi tra một quyển sách, “Thần Binh Phổ”
“Thần Binh Phổ” là sách gì?”
“Ngươi không cần biết, quyển sách này không ở trong ngự thư phòng, có lẽ được
dấu chỗ bí mật trong cung điện, có lẽ là ở Tả tướng phủ, cũng có lẽ ở
phủ TẤn Vương, ta muốn ngươi tra ra nơi giấu sách”
“Ngươi tìm không ra, ta sao có thể tìm được chứ?”
“Ngươi và Sở Hoàng, Tấn vương, Hữu tướng có quan hệ không tầm thường, nếu
ngươi tìm không thấy thì có ai còn có thể tìm được nữa?” Kim công tử
buông nàng ra, ngồi ở mép giường, mắt sáng quắc như mắt sói, giảo hoạt
mà thô bạo.
Diệp Vũ uất ức nói, “Ta thật sự chẳng biết bắt đầu
tìm thế nào nữa, chẳng lẽ ta lại hỏi thẳng họ cho ta mượn “Thần binh
phổ” để xem sao?”
Hắn mất bình tĩnh nói, “Nếu ngươi đi Sở cung, phủ Tấn vương và phủ Hữu tướng, nên tới thư phòng tìm”
Nàng gật gật đầu, nghĩ hiện giờ đồng ý với hắn ta, đến lúc đó qua loa đại khái cho xong.
Hắn lại sai bảo, “Còn một việc, nếu Sở Hoàng triệu kiến ngươi, ngươi phải tìm hiểu xem hắn thích gì”
“Thích ư?”
“Yêu thích mọi thứ”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, như sợ hắn lắm vậy.
Kim công tử túm nàng tới trước ngực, túm lấy gáy nàng, nói ác độc, “Ngươi
trăm ngàn lần đừng có nghĩ qua loa mà xong chuyện! Chẳng dễ thế đâu, nếu dám can đảm phản bội ta, ngươi sống không bằng chết! Bởi vì vừa rồi lúc ngươi hôn mê, ta đã hạ một loại độc cực độc nhất trên đời này rồi”
Lòng Diệp Vũ chấn động, “Độc gì?”
“Bộ lạc Tây Nam có một cổ độc, gọi là tình độc. Chỉ cần trúng cổ độc, nếu
không có người giải độc, thì cả đời đừng mơ tưởng thoát thân nhé” Mắt
hắn sắc bén đâm thẳng vào mắt nàng, “Trúng tình độc, nửa tháng không
dùng nửa viên giải độc đặc chế, nhất định phải giao hoan với nam tử, nếu không sẽ khát khô cổ mà chết. Hai tháng không dùng thuốc giải, cho dù
ngươi có giao hoan với nam tử cũng sẽ bị độc mà chết.