Bạo Quân Độc Sủng

Chương 33: Hôn nhuỵ hoa, cánh môi mềm




Phía dưới chữ ký vẽ một thanh chuỷ thủ, ý tứ sắc bén, như vậy cho thấy, Sở Minh Phong phái người đưa bức thư hàm này tới.
Hắn muốn nàng sau nửa canh giờ nữa tới sông Tần Hoài làm gì nhỉ?
Tuy trong lòng hơi nghi hoặc nhưng nàng vẫn đi, hơn nữa vẫn cho rằng phải đi.
Điều này không rõ sông Tần Hoài thời đại này và sông Tần Hoài ở Nam Kinh có giống nhau không, rặng liễu rủ đôi bờ, nở hoa, màu sắc xanh mướt, sóng nước nhộn nhạo, lấp lánh muôn màu; quán xá bên bờ sông sáng rực, một chiếc thuyền hoa xa hoa, tao nhã lịch sự hoặc đi hoặc ngừng bên bờ, hoặc chạy chậm rãi, cả sông TẦn Hoài nhộn nhịp thật sự.
Trời tháng tư nắng nhiễm vàng tình diễm, soi xuống mặt sông lấp lánh ánh vàng, như chọc mắt người ta vậy. Giữa sóng nước nhấp nhô, lăn tăn, lấp lánh, cả một mảnh rực rỡ muôn màu.
Sở Hạ Phong hơi lo, Diệp Vũ đứng ở trước mũi thuyền hoa, nhìn ra phía xa xa.
“Vũ Nhi”
Âm thanh này có chút quen thuộc, hẳn là Sở Minh Hiên rồi. Nàng chậm rãi quay người, cúi người làm lễ, “Bái kiến vương gia”
Hắn vội vã đỡ nàng lên, “Đây đang ở bên ngoài, không cần giữ lễ tiết”
Nàng hiểu, hoá ra, Sở Hoàng muốn nàng đến sông Tần Hoài là để tạo mọi điều kiện cho nàng nắm chắc cơ hội.
“Nàng là người nhiều việc, cũng có lúc nhàn hạ đi ngắm cảnh sao?” Sở Minh Hiên hỏi, cười tươi rực rỡ.
“Vương gia cũng là người nhiều việc, sao lại cũng nhàn nhã đi du ngoạn ngắm cảnh chứ?” Nàng cố ý lặp lại lời hắn.
Trong mắt hắn mỉm cười như xuyên thẳng tim, “Tới thuyền bổn vương uống trà thấy thế nào?”
Diệp Vũ đi theo hắn bước sang một chiếc thuyền hoa, trong khoang thuyền được bố trí chẳng khác con thuyền của Thẩm Chiêu kia lắm, xem ra hai nam tử tuấn mỹ yêu nghiệt này đều là những kẻ phong nhã.
Thuyền hoa chậm rãi chạy, hắn ngâm trà vào chén sứ xanh xong đưa cho nàng, “Nếm thử xem trà bích loa xuân này thế nào”
Nàng nhấp một ngụm, khen, “Đây quả đúng là bích loa xuân tốt nhất”
“Hoá ra vũ Nhi cũng biết rõ trà. Bổn vương muốn vẽ một bức cho nàng, chẳng biết có được không?”
“Được”
Dọn xong bàn nhỏ, trải rộng giấy tuyên thành, mài xong mực, Sở Minh Hiên bảo nàng ngồi trước cửa sổ, nhí ra bên ngoài sau đó bắt đầu vẽ.
Hôm nay nàng cố tình mặc bộ quần áo lụa màu xanh biếc, vấn tóc xinh đẹp, thoạt trông nhìn rất thanh tú và quyến rũ.
Vừa rồi hắn đứng bên bờ, thấy nàng đứng ở đầu thuyền, tóc mai bay lên, váy cũng bay lên, dáng người thon thả, mùi lan thơm dịu khiến tim người ta đập thình thịch, lại càng làm cho hắn khó quên được là nàng thông minh hơn người, tính tình lãnh ngạo của nàng, và sự tự lập kiên cường của nàng nữa.
Nếu được chọn, nàng trước đây, nàng hiện tại, hắn lại càng thích nàng hiện tại hơn.
Trong lòng như có mỗi nụ cười cái cau mày của nàng, chỉ một đường lia, hắn hạ bút như thàn, trên tờ giấy dần dần hiện ra một cô gái như tiên nữ.
Chiếc cần cổ cao tao nhã kia, đôi vai thon mềm tinh xảo như ngọc kia, tóc đen như mực, mặt cười kiều mỵ, mi cong đen láy, môi như cánh sen nở; ánh mắt nàng nhìn ra xa như thơ như hoạ, thần sắc nàng đạm mạc bình thản, trắng như tuyết, mềm mại như nước, chẳng giống người thường chút nào.
Diệp Vũ không thấy trong tranh vẽ mình, bởi khoang thuyền rất im lặng, ngồi mãi nàng thấy buồn ngủ đã ngủ.
Sở Minh Hiền ngồi cạnh bên nàng, nhìn nàng si ngốc. dung nhan yên bình như có một loại ma lực, dụ dỗ hắn cúi đầu xuống, hôn lên nhuỵ hoa, cánh môi mềm kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.