Vừa rồi, hắn nói thao thao bất tuyệt về tin đồn thú vị ở thành Kim Lăng, hiện giờ lại có vẻ im lặng thật sự.
Hôm nay Diệp đại tiểu thư có cảm xúc si mê lưu luyến với Tấn vương, không
biết có bao nhiêu điều trào ra, nàng ngăn chặn lần lượt, mỗi một lần
càng độc hơn, mãi mới khống chế được.
Gió lạnh thổi tới, nàng lại hắt xì hơi một cái.
Sở Minh Hiên bất giác phân trần xoay người, ôm nàng vào lòng, dùng áo bào
bọc lấy nàng, còn đặt đầu nàng vào ngực. Tim nàng đập mạnh, đập rất
mạnh, đập bình bịch như sắp nhảy ra khỏi ngực.
Tình hình kiểu này, Sở Minh Phong rất hài lòng.
Thật ra, nàng biết Tấn vương và Hữu tướng đều là người tốt, hơn nữa Thẩm
Chiêu rất giống Hạ Phong, nàng gần như không muốn quyến rũ họ, dùng tình nhi nữ ly gián họ. Nhưng Sở Minh Phong lại là hoàng đế có quyền sát
sinh lớn trong tay, nếu nàng không làm theo, hắn sẽ không bỏ qua cho mẫu thân và đệ đệ nàng.
Ở cổ đại, hoàng đế là trời, là công lý, chính nghĩa, cũng là luật pháp, nàng đối nghịc với trời chỉ có con đường chết.
Sở Minh Phong và Kim công tử đều bức nàng làm việc, đơn giản là nhìn trúng thân phận và tài nghệ đặc thù của nàng, hai người này đều rất đáng
ghét.
Cuộn tròn nằm trong lòng Sở Minh Hiên, tuy không lạnh, thời gian quá lâu lại không thoải mái, chân tay tê mỏi, Diệp Vũ động mấy cái lại nghe giọng hắn khàn khàn, “Đừng lộn xộn”
Ôm một lò lửa, đương nhiên là tốt, nhưng chẳng lẽ cứ vậy mà ngồi cả đêm sao?
Tay nàng lén rời xuống, xoa bóp đùi ê ẩm, nhưng mà nàng lại sờ phải cái gì nhỉ?
“Còn nhúc nhích nữa?” Sở MInh Hiên thở hổn hển.
“Ta…”
Ánh sáng chợt loá, trong nháy mắt nàng hiểu ra, hắn cứng lên!
Tấn vương này tự dưng…ôm thôi mà đã cứng lên rồi?!
“Ta không lạnh….Vương gia đừng mà…”
Nàng nói lắp bắp, má đỏ hồng, tựa như đoá hoa hồng đỏ rực vậy.
Hắn bị nàng giãy dụa đằng trước, càng ôm chặt hơn, dời đầu qua hôn lên đôi môi thơm của nàng.
Diệp Vũ ngây người, định đẩy hắn ra, nhưng lại không được, tuy nàng hận chết bản thân, hận mình quá khốn nạn.
Sở Minh Hiên hôn rất sâu, môi nàng thật ngọt, mùi vị của nàng thật mê
người, khiến hắn khống chế không nổi, càng muốn hôn sâu hơn cướp đoạt
đẹp đẽ, mùi hương của nàng… Hắn cuốn chặt chiếc lưỡi thơm tho của nàng,
nuốt hết mật dịch vào…Hơi thở càng ngày càng nặng nề, dồn dập, ồ ồ, thời gian gắn bó càng thêm ẩm ướt nóng bỏng, lửa lớn trong người hắn càng
ngày càng bốc cao…
Nàng không đáp lại, cũng không kháng cự, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trong lòng rốt cuộc thấy bất đắc dĩ, bi thương, gặp Sở Hoàng, Tấn vương, Kim
công tử và Hữu tướng, không phải bị ép buộc thì cũng bị thứ cứng rắn kia chọc tới, chỉ có Thẩm Chiêu là nàng tự nguyện.
Vì sao lại bị ép buộc như vậy chứ? Khi nào thì nàng mới được tự mình làm chuyện chính mình chứ?
Hắn khoá chặt nàng ngồi trên đùi hắn, chặn lời nàng lại, lưỡi trườn xuống cổ, vai, xương quai xanh, trằn trọc…
Nàng thấy hắn mắt híp lại nhiễm đỏ tình dục, khuôn mặt trắng nõn cau chặt,
cũng ngập tràn tình dục. Nàng đơn giản nhắm mắt không nhìn hắn, bản thân chật vật…
Ở dưới càng ngày càng sưng to, làm sao đây?