Sở Minh Phong muốn nàng quyến rũ người khác, lại có kẻ muốn nàng quyến rũ Sở Minh Phong, thật hoang đường.
Vì sao Thuỵ vương lại dùng mỹ nhân kế chứ? Có ý đồ, âm mưu gì?
Nàng không hiểu những kẻ trên tận cao đó, tay cầm quyền, vì sao bọn họ lại cứ tranh đấu gay gắt, tính kế nhau vậy chứ?
“Vương gia muốn tiểu nữ tử quyến rũ…bệ hạ ư?” Diệp Vũ thật sự khiếp sợ.
“Chỉ cần ngươi mê hoặc được bệ hạ, được bệ hạ để ý, ngươi còn được hưởng
vinh hoa phú quý vô vàn nữa” Ánh mắt ông ta như mãnh hổ hung ác, giọng
điệu trở nên khô khốc, lạnh lẽo,. “Ngươi nhớ cho kỹ, ngươi là người của
bổn vương, bổn vương bảo ngươi làm gì thì ngươi nhớ kỹ phải làm”
“Chỉ e là tiểu nữ tử có lòng mà chẳng còn sức, không mê hoặc nổi bệ hạ đâu” Nàng nói yếu ớt.
Nàng cũng chẳng muốn quyến rũ cái tên âm tình bất định Sở Vô Phong kia đâu, ở một chỗ với hắn ta, đúng như cùng sói cùng múa vậy, vào hậu cung sẽ khó mà ra, bị nhốt tại nhà giam đẹp đẽ đó, làm gì còn chuyện phú quý nữa.
Thuỵ vương nâng cằm nàng lên, nói lạnh băng, “Bổn vương bảo ngươi được, thì ngươi phải được!”
Nàng uất ức nói, ‘Tiểu nữ tử chỉ thầm muốn cùng mẫu thân sống bình an, bình thản, qua ngày, cầu vương gia thành toàn”
Tay ông ta xiết chặt làm nàng rất đau, mặt ông ta thay đổi rất nhanh, đen
sì, sự tàn nhẫn và vô tình được đúc kết sau nhiều năm tung hoàng trên sa trường… Nói mặt biến sắc thì biến sắc luôn, vẻ hiền hoà chỉ là giả dối.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ông ta co giật kịch liệt, cơn thịnh nộ phủ đầy
mặt ông ta. Đột nhiên ông ta vung tay một cái, tát mạnh lên má nàng. Lực rất mạnh, không thể tưởng nổi.
Diệp Vũ bị ông ta đánh một chưởng ngã bay xuống đất, khoé miệng máu tươi chảy ra, trên mặt in hằn dấu tay, nhìn kinh khủng.