“Vương phủ thị thiếp mỹ nữ như mây, Vương gia muốn dập lửa, có thể tìm các nàng ấy….”
“Ai đốt lửa, người ấy phải phụ trách dập lửa” Sắc dục trên mặt Sở Minh Hiên càng ngày càng đậm, gần như rất khó chịu vậy.
“Hay là…”
Nàng còn chưa nói xong hắn đã nuốt sạch. Môi nóng cuốn nhau, hơi thở nóng
rực, hắn hôn nồng nàn, thâm trầm, thở càng ngày càng nặng.
Nàng
ra sức đẩy hắn, hắn lại để tay nàng lên đỉnh đầu, luồn vào quần áo trong của nàng, ngậm chặt đỉnh núi hồng trắng nõn cao vút của nàng, liếm,
hôn, đùa giỡn, vừa phải, nhưng cuồng dã hết mức…. Một tia đau đớn sắc
bén, tê dại lan toả khắp người, kích thích thân thể nàng, nàng không
muốn có cảm giác này nhưng thân thể không như ý phản ứng theo bản năng
ưỡn lên, khiến nàng không biết làm thế nào…
“Vũ Nhi, nàng là của
bổn vương….nàng muốn gì….bổn vương cũng đều có thể cho nàng….” Hắn biết
nàng kháng cự, cố ý thuyết phục nàng, “Ngoài bổn vương ra, ai cũng không được chạm vào nàng… từ đầu tới chân, kể cả một sợi tóc, chỉ có bổn
vương mới có được nàng….”
“Vương gia, đừng vậy… Ngài bình tĩnh chút đi….”
“Bổn vương nhớ nàng, muốn nàng…gần như phát điên lên rồi, nàng có biết
không…. Vũ Nhi, bổn vương chịu hết nổi rồi….Vì nàng, bổn vương có thể
buông hết mọi thứ…”
Hắn vén vạt áo nàng lên, Diệp Vũ cái khó ló
cái khôn, bảo, “Nếu Vương gia muốn lấy ta, phải đem kiệu tám người khênh ta tiến vào vương phủ, giải tán hết mọi thị thiếp, mỹ cơ, phế Tấn vương phi, bẩm tấu bệ hạ, phong ta làm Tấn vương phi”
Sở Minh Hiên
cứng đờ, ngây người một lát rồi hắn buông tay nàng ra, đứng lặng một
bên. Nàng nhảy xuống án thư, mặc áo trong, đang định thoát đi, cổ tay
lại bị hắn nắm chặt.
“Điều nàng muốn trước mắt bổn vương không
thể cho nàng được” Hắn nắm hai vai nàng, nói nghiêm túc, “Một ngày nào
đó, bổn vương sẽ cho nàng, nàng là vương phi của bổn vương, nữ nhân duy
nhất”
“Vậy xin mỏi mắt mong chờ”
Diệp Vũ bị thần sắc
nghiêm túc của hắn doạ sợ, không cách nào khác đành trả lời cho qua. Hắn thật làm thế sao, hay hắn vẫn thật lòng với nàng, muốn tặng nàng điều
tốt nhất.
****
Diệp Vũ ở lại Tấn vương phủ một đêm. Sau khi trở lại lầu Tiêu Tương, nàng bắt đầu dạy Lăng Vô Hương và Phán Phán điệu múa mới.
Các nàng là các cô nương đứng đầu bảng có thể chạm bỏng tay ở thành Kim
Lăng, không bán thân, chỉ biểu diễn; cứ việc như thế, các nàng ấy kiếm
tiền đã tuôn trào như nước. Thật ra nguyên nhân là do các nàng kiên
quyết không bán thân, mới khiến cho giá trị con người các nàng ấy tăng
gấp trăm lần.
Vì chút màn ca múa này, các nàng mới có vận đỏ, trở thành người con gái đáng giá nhất với nam nhân giàu có, quyền thế thành Kim Lăng, bởi vậy các nàng rất biết ơn với Diệp Vũ, nhận định nàng là
phúc tinh là ân nhân với các nàng ấy. Nhất là Lăng Vô Hương, quả thật đã coi nàng như Bồ Tát sống, nói gì nghe nấy.
Đối với yêu cầu
nghiêm khắc của nàng, các nàng ấy chưa bao giờ nói một từ “không”, chưa
bao giờ than mệt câu nào, vẫn vùi đầu khổ luyện.
Màn ca múa mới
này, đã sớm làm khá tốt, sớm nên dạy cho nhóm các nàng ấy, chẳng qua là
hai ba ngày này xảy ra chuyện nên mới chậm trễ chút.
Đây là màn
múa mới đầy mị hoặc, các nàng ấy kinh ngạc mãi, lại cảm thấy múa rất mệt nên thề nhất định ra sức khổ luyện. Với khúc múa mới, Lâm Trí Viễn lại
đầy ngạc nhiên thật sự.