Lấy thân phận địa vị của họ, đều có thể chống được Thuỵ vương, chỉ là nếu
Thuỵ vương giấu Tuấn Thành ở một chỗ bí mật, cứ khăng khăng là không bắt người thì sao đây? Họ có thể làm hại nó không? Còn nữa, Thuỵ vương ở
trong triều, có uy lớn trong quân, đến cả Sở Minh Phong cũng phải nể ông ta, sao có thể vì chuyện của nàng mà tranh chấp với Thuỵ vương chứ?
Thành phủ Thuỵ vương rất sâu, quyết tâm muốn lợi dụng nàng, tất nhiên sẽ
không từ bỏ ý đồ; cho dù nàng có tìm được người giúp, vậy lần sau nữa
rồi tiếp nữa thì sao? Song song với việc tìm người giúp, chẳng bằng tự
mình giải quyết vẫn tốt hơn.
Đơn giản là chỉ nhảy một điệu múa
thôi mà, mê hoặc Sở Minh Phong, lại có gì khó chứ? Sáng sớm hôm sau,
Diệp Vũ đi vào phủ Thuỵ vương.
Thuỵ vương đang ở trước đình luyện võ, mặc áo đuôi ngắn, tay cầm một đao chuôi khắc đầu mãnh hổ, hô phong
hoán vũ. Trong mắt ông ta chuyển động khiến người ta sợ hãi, mỗi một
chiêu trầm ổn mạnh mẽ, đao phong như lốc xoáy kéo dài mãi.
Nàng
đứng nhìn một bên, nghĩ lựa lời để nói. Tuy chiêu thức và lực đạo của
ông ta nặng ngàn cân, cũng vẫn không đủ nhanh, thông minh, nếu ông ta
cùng đối trận với Tấn vương, chỉ e sẽ sớm chết dưới kiếm Tấn vương rồi.
Nhưng với một võ tướng tung hoành sa trường mà nói, võ nghệ của ông ta
đã tới mức thượng thừa.
Bỗng đao xuất kỳ bất ý bức tới đâm thẳng
vào ngực nàng. Như chỉ mành treo chuông, nàng không tránh, vẫn đứng im.
Mạng một đường, ánh đao loé lên dừng cách nàng ba tấc, đao vẫn rung lên
bần bật.
“Thật can đảm!” Thuỵ vương trầm giọng nói, thu đao lại,
“Núi băng thái sơn trước mặt mà không đổi sắc, quả nhiên là hổ phụ sinh
khuyển nữ”
“Vương gia quá khen” Diệp Vũ nói thản nhiên.
Ông ta đi vào trong đình, đặt bảo đao trên bàn đá, tiếp đó rót trà vào
chén. Nàng hỏi, “Xin hỏi Vương gia, tiểu đệ đệ Diệp Tuấn Thành của tiểu
nữ ở đâu? Không thiếu tay chân đó chứ?”
Ông ta ngồi xuống, trong
mắt nổi lên lạnh băng, “Ngươi đã tới từ sáng sớm rồi, đệ đệ ngươi dĩ
nhiên là không thiếu tay chân nào cả. Nếu ngươi tới chậm, bổn vương cũng không dám chắc”
Diệp Vũ cắn răng, “Vương gia chiến công hiển
hách, đức cao vọng trọng, gia phụ lại vốn là thuộc hạ cũ của Vương gia,
Vương gia làm vậy, chẳng biết là quá tàn nhẫn hay sao?”
Ánh mắt
Thuỵ vương dần tối xầm, tay phải chậm rãi nắm chặt, tiếng xương cốt kêu
răng rắc, “Bổn vương muốn, cho tới tận giờ không bao giờ là không chiếm
được! Nếu ngươi sớm đồng ý với bổn vương, cũng không phải nếm khổ nhiều
vậy, cũng sẽ không liên luỵ tới đệ đệ của người. Bổn vương chỉ có thể
nói đây là ngươi gieo gió gặt bão”
“Tiểu nữ tử có thể làm chuyện này, nhưng Vương gia phải thả người ra ngay lập tức”
“Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi làm việc vì bổn vương, bổn vương cũng sẽ không làm khó dễ người nhà ngươi”
Ông ta giơ cánh tay lên, ngón tay khẽ động. Nàng âm thầm cân nhắc, động tác này của ông ta chắc là bảo cho kẻ dưới đi thả người ra rồi.
Thuỵ Vương vừa đánh phủ đầu đã như phong cách của võ tướng; đó là kẻ có
nhiều kinh nghiệm sa trường, sống trong máu tanh, cường ngạnh không nói
câu thứ hai, khiến người ta liên tưởng tới hai quân chém giết nhau máu
chảy và tàn khốc, sống chết chẳng là gì.
Ông ta nói, “Một lúc nữa, đệ đệ ngươi sẽ trở lại phủ tướng quân, không thiếu một sợi tóc”
Diệp Vũ nói cảm tạ, lại nghe ông ta nói, “Sáu ngày sau, bổn vương thiết yến
trong phủ khoản đãi bệ hạ và các văn võ đại thần, ngươi và lầu Tiêu
tương tới tiếp ứng. Bổn vương muốn ngươi nhảy một điệu múa, phải là điệu câu hồn đoạt phách, khiến cho bệ hạ mê mẩn ngươi, một gậy chọc trúng!”
Lời này nói nghe rất khí phách như bảo đao rơi xuống phát ra tiếng đanh gọn. Lão khinh ta nhảy sao?
“Tiểu nữ tử sẽ dốc hết toàn lực, nhưng thánh ý khó dò, nếu bệ hạ chẳng chút động lòng, tiểu nữ tử cũng hết cách”
“Vậy đó là ngươi múa không đủ câu hồn, chẳng đủ mê hoặc!”
“Nhưng mà….”
“Không nhưng nhị gì hết!” Thuỵ vương mắt toé lửa, giống như mãnh thú cắn người vậy, “Bổn vương lặp lại lần nữa, bổn vương muốn chọc một gậy trúng
luôn! Ngươi phải mê hoặc được bệ hạ. trở thành sủng phi! Bổn vương cảnh
cáo ngươi, nếu ngươi làm không được, vậy cho ngươi nhặt xác đệ đệ đi!”
Cho dù hận thấu xương, cho dù chẳng muốn chút nào, cho dù trong lòng thầm
mắng ông ta trăm vạn lần Diệp Vũ cũng đành phải đồng ý.
****
Thiến Hề nói Thành nhi đã trở lại phủ tướng quân, trên người không bị thương gì, tảng đá đè nặng trong lòng mới được gỡ xuống.
Theo lời Thành nhi nói, kẻ xấu này đem nhốt nó tại một gian phòng tối, không tra tấn nó. Bà hỏi con gái, những kẻ đó sao nguyện ý thả người, Diệp Vũ chỉ bảo đệ đệ không sao là tốt rồi, sau đó đi làm việc.
Lăng Vô
Hương và Phán Phán mới luyện tập màn múa mới rất thuận lợi, Diệp Vũ
không ngờ các nàng ấy lại nhảy rất chuẩn, kỹ thuật múa của các nàng ấy
càng ngày càng tốt, học mỗi lúc một nhanh. Nàng nghĩ đến buổi biểu diễn
ca múa ở phủ Thuỵ vương, tổng cộng có năm tiết mục, “Thanh Hoa từ”,
“Tiêu Tương vũ”, “Hồng Nhan”, “Táng anh Hùng” và màn nhảy trí mạng đầy
mê hoặc của nàng nữa.
Chỉ trong vòng sáu ngày ngắn ngủi, không
được luyện tập nhiều lắm, chẳng bằng nhảy “Kịch một vai” đi. Do dự cả
buổi tối, rốt cuộc nàng quyết định mình nên nhảy gì rồi. Cần phải tìm
được một vũ nam để nhảy, biết tìm ai tốt hơn đây?
Âm nhạc vũ đạo
dĩ nhiên là tìm Lâm TRí Viễn rồi. Hắn nghe xong hai ca khúc trữ tình mà
có tiết tấu mạnh là “Phát như tuyết” và một ca khúc cổ có tiết tấu khó,
lại thấy rất dễ nghe, tò mò hỏi xem hai ca khúc này muốn múa điệu gì.
Nàng nhanh trí hỏi hắn xem hắn có thể múa được không.
“Ta sao mà
múa được chứ?” Hắn bật cười, không nhìn ra dụng ý của nàng là gì, “Ta
chỉ biết đánh đàn cổ, đàn tranh và nhạc khí tỳ bà thôi”
“Huynh có biết đây là màn múa gì không? Hay là ta nhảy mấy cái, huynh nhảy theo nhé”
Hắn vẫn không phát giác ra, giục nàng nhảy cho hắn xem. Diệp Vũ nhảy hai
động tác đơn giản, hắn vừa học vừa bàn, nhưng lại bắt chước đúng động
tác. Hắn quả thật có thiên phú khiêu vũ!
“Lâm công tử, mấy ngày nữa đi cùng lầu Tiêu tương tới phủ Thuỵ vương biểu diễn ca múa, ta cũng muốn múa một điệu”
“Hả? Cô tự mình xuất hiện?” Lâm Trí Viễn vừa sợ lại vừa vui, loại khí chất u buồn bỗng biến mất năm phần.
“Đúng vậy, ta đã đồng ý với Thuỵ vương rồi”
“Vậy ta đây có thể nhìn no mắt rồi”
“Huynh có thể làm bạn nhảy của ta mà?”
“Bạn nhảy á?” Hắn kinh ngạc cau mày.
Nàng giải thích đơn giản, “Có một màn múa là cặp đôi, nam nữ phối hợp. Nhưng điệu nhảy này chỉ cần ta nhảy là được, huynh không cần nhảy, huynh chỉ
cần phối hợp chút với ta là được”
Hắn kinh ngạc nói lắp bắp. “Ta chưa từng nhảy bao giờ….Vốn không biết nhảy….”
Diệp Vũ nói mê hoặc, “Ta cần chính là một bạn nhảy không biết khiêu vũ, huynh là thích hợp nhất đó”
Hắn mếu máo, “Chúng ta lầu Tiêu tương có rất nhiều vũ nam có kỹ thuật múa
tốt, cô nên tìm lấy một người, cần gì cứ phải là ta chứ?”