Nàng dĩ nhiên đã nghĩ đến, nhưng nàng vẫn cảm thấy không muốn gần gũi với vũ nam. Tuy nàng dạy họ khiêu vũ, ngày nào cũng đều ở cùng một chỗ, nhưng
chỉ là không thể hoà mình với họ được. Thật ra nàng cảm thấy chơi với
Lâm Trí Viễn rất thân, tâm linh khá tương thông, thật gần gũi. Bởi vậy
nàng mới cần hắn làm bạn nhảy.
Lâm Trí Viễn tài đánh đàn là nhất, cổ họng cũng rất tốt, ca hát khá hay, không ngờ múa cũng có thiên phú,
người này về mặt ca múa thật đúng là thiên tài. Còn có một chút quan
trọng, dung mạo của hắn, dáng người cứng nhắc ấy rất phù hợp với yêu
cầu, khuôn mặt đó vừa có chút u buồn xuất khí, anh tuấn, lại có thân
hình cao gầy, quá tuyệt vời.
Nàng phồng má trợn mắt, nhõng nhẽo
quấn hắn cả ngày, hắn chịu không nổi màn “quấn quít si mê” ấy mà cuối
cùng cũng đồng ý với nàng.
Hai ngày sau, hắn đồng ý với yêu cầu của nàng, không có nhạc đệm, cùng nhảy với nàng một lần.
Nhảy một điệu đầy đủ, hắn ngây người, cứng đơ, cứ yên lặng theo dõi nàng, mãi không hoàn hồn.
“Sao vậy?” Diệp Vũ chộp vai hắn hỏi. “Sao lại nhảy điệu thế chứ?” Hắn thật
không hiểu, “Nàng chẳng phải nói là không bán thân cũng không biểu diễn
hay sao?”
“Ta kiên trì cho tới tận bây giờ vẫn là không bán thân
và không biểu diễn, nhưng mà con người sống ở trên đời này có lúc cũng
bị bất đắc dĩ, không muốn làm cũng buộc phải làm” Nàng cười buồn bã.
“Có người ép cô?” Mắt hắn sáng lên, rồi lông mi cong dài lại xụp xuống. “Là Thuỵ vương ư?”
“Chẳng phải chỉ nhảy một điệu múa thôi sao? Không làm khó được ta, ta không
sao” Nàng cười thong dong, nói là đi xem Lăng Vô Hương với Phán Phán
luyện múa.
****
Lăng Vô Hương và Phán Phán múa mới lại
khiến cho cả lầu Tiêu tương bùng nổ, làm cả thành Kim Lăng thanh niên
già trẻ đều điên cuồng vì các nàng.
Điệu nhảy này có tên là “Thanh xà và Bạch xà”, linh cảm được dẫn từ bộ phim “Thanh xà”
Cả đại đường đông nghìn nghịt người, chỉ có trên vũ đài treo hai ngọn đèn
lồng đỏ, một trắng một xanh toả ra ánh sáng hồng và trắng.
Hai
nam tử di chuyển một bình phong lớn ra giữa vũ đài, mọi ánh mắt đều tập
trung vào hai bên cánh gà, dưới đất có hai cô gái nằm hình chữ “S”. Lúc
này nhạc vang lên, là khúc nhạc của bộ phim “Thanh xà” phối nhạc với “Tư tình” có chút phong tình, có chút ái muội.
Lăng Vô Hương và Phán Phán chậm rãi chuyển động đứng lên, một bên uốn éo như xà múa, một bên uốn éo thân hình.
Khúc nhạc dạo vừa xong, hai cô gái đứng ở bên trái vũ đài cất giọng ngâm nga” A… A….A…”
Lăng Vô Hương mặc quần áo múa màu trắng bó sát, Phán Phán mặc bộ bó sát màu
xanh, cả làn tóc đen chỉ trang sức đơn giản, thả xuống sau lưng, tăng
thêm vẻ thần bí và mùi vị con gái.
Bốn nam tử xuất hiện trên vũ
đài, bên trái rơi xuống hai dải lụa xanh mỏng, dập dờn đong đưa, màn lụa như sóng dập dờn lên xuống bồng bềnh, ý như một thanh xà, một bạch xà
đi đi lại lại trên Bích Hồ.
Các nàng lúc nằm lúc quỳ, rong chơi
trong hồ, uốn éo đong đưa, hai cánh tay trắng nõn đưa lên, rồi miết lại, rồi uốn éo mà múa, lắc lắc chiếc eo mảnh khảnh, đôi mắt mê hoặc người,
hai tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn cười quyến rũ hoặc trong veo hoặc
lạnh lùng biểu hiện dụ dỗ, sống động như hai mỹ nữ xà thật vậy.
Trong sóng xanh dập dờn, hai con rắn như ẩn như hiện, mê hoặc lòng người.
Điệu này mới nhảy một phần ba đã khơi mào tâm tư toàn bộ khách xem, muốn ngừng mà không được. Khoác da tuyệt mỹ bên ngoài, nhìn yêu diễm như
người rắn vậy.
“Tiết tấu “Tư Tình” vang lên rồi tiếp đó là “Nhân sinh như thế”. Tiếng nhạc lúc nhanh lúc chậm, giọng nữ vang lên ngâm nga,
Nhân sinh như thế, Phù Sinh như vậy.
Duyên sinh duyên tử, ai ngờ, ai ngờ?
Tình chung tình thủy, tình chân tình si.
Nơi nào? Nơi nào? Tình chi tới!
Aha… Aha… Aha… Aha…
Hai bóng xà lùi dần ra sau vũ đài, Lăng Vô Hương và Phán Phán quay cuồng
trên mặt đất, bắt chước dáng đi của xà bò về trước, lúc thì tách ra, lúc thì cuốn vào nhau, lúc thì cúi đầu nghe theo, lúc thì lén cười quyến
rũ, lúc thì thò chiếc lưỡi thơm tho ra bắt “ruồi bọ, muỗi…”
Có
thể nói các nàng rất thu hút người xem, mỹ nữ xinh đẹp bò sát, cũng bên
ngoài khoác túi da rắn tuyệt đẹp, yêu diễm, thật huyền ảo, thật giả khó
phân.
Nam nhân không có đủ định lực để gỡ, miệng đã khát lưỡi đã khô, càng nuốt nước bọt không ngừng, yết hầu lên xuống.
Các nàng chậm rãi đứng lên, lại giống như chân đứng không vững, nhúc nhích
mông, uốn éo vòng eo, cả người vặn vẹo…. Các nàng bắt chước dáng đi của
con người, cả eo và mông cùng uốn uốn éo éo, mềm mại tới cực điểm, như
không có xương vậy, cũng lại phong tình vạn chủng, yêu mị vô cùng,. mềm
như gió cuốn liễu rủ, mê hoặc con người khiến người ta không thể kháng
cự nổi.
Lúc thì múa mềm mại, lúc thì cuốn vào đàm luận. lúc thì
cắn vành tai, lúc thì vặn vẹo, lú thì ôm nhau ái muội…. Đây là hai mỹ
nhân, hai con rắn đồng tính, khiến khách xem bị kích thích tột cùng,
kích tình bốc lên, vô hạn mê hoặc.
Diệp Vũ đứng ở trên lầu mỉm
cười, các nàng ấy nhảy rất khá, chỉ trong vòng bốn năm ngày ngắn ngủn mà đã có thành quả như thế, thật sự rất tuyệt.
Cả đám đàn ông nhìn
không chớp mắt, mồm há hốc, người cứng đờ. Có lẽ, cả người họ như ngọn
núi lửa cần được dập vậy, nhìn như bị gió thổi, thật ra lửa đã bốc lên
hừng hực.
Tiếp đó khúc nhạc thay đổi, công cụ làm làn sóng nước cũng thay đổi thành phong tình kiểu khác, tiết tấu nhanh mạnh hơn.
Giọng nữ bắt đầu ngâm nga, Lăng Vô Hương và Phán Phán cũng múa bắn ra kích tình bốn phía.
Xoay eo, ưỡn ngực, hai vai lắc lắc, hai tay cũng lắc lư, cả chân cũng nhảy
ra những bước câu hồn, vốn là mỹ nhân lại có dáng rắn, nhìn tổng thế đầy cuồng hoan như thế, từng điệu múa càng bốc lửa lên cao.
Cả đám
đàn ông đều đứng hết lên, mắt nhìn chằm chằm mãi vào hai thân rắn mỹ nữ. Các nàng múa thật yêu diễm, đẩy cảm xúc đàn ông dâng cao, ngập toàn
trường. Cuối cùng khúc nhạc ngừng, các nàng múa đã xong, ra chào và biến mất sau vũ đài.
Cả đám đàn ông như tỉnh mộng đột ngột vỗ tay ầm
ầm, hét lên chói tai, rống to, cả đại đường như chảo dầu sôi dâng trào,
đã không khống chế nổi. Lãnh Tiêu Tương bị hơn mười vị nam nhân vây
chặt, ép sát chân tường, ngân phiếu bay đầy trời, từng túi tiền bay múa
trên không trung, tiếng hét lên cao vống….
Diệp Vũ trở lại tẩm phòng, đang định sáng tác ra màn múa mới, thì có tiếng gõ cửa. Là người của Sở Minh Phong.
Nàng đi lên phòng riêng ở lầu 3, Sở Minh Phong đi thẳng tới, chẳng có gió mà áo choàng cũng bay phất sang hai bên.
Hắn mặc bên trong màu áo gấm tím, bên ngoài khoác áo choàng sáng, cho dù
không phải long bào thì toàn thân cũng lộ ra khí phách vương giả. Hắn đi vào phòng riêng, nàng cũng đi theo vào, cửa phòng tự động đóng lại.