Ánh nến hồng sáng ngời rọi vào mắt hắn chẳng có chút thay đổi nào, khiến
cho thần sắc hắn càng toát ra bí hiểm. Nàng thầm nghĩ lần này ra cung
gặp nàng nhất định hắn muốn hỏi tiến triển thế nào rồi.
“Đã nhiều ngày ngươi cũng bận việc thật” Hắn hất áo choàng lên ngồi xuống, giọng châm chọc.
“Tiểu nữ tử biết nên làm thế nào mà, cũng vẫn kém bệ hạ bận trăm công nghìn việc” Diệp Vũ đáp thản nhiên.
“Ai cho ngươi to gan lớn mật thế hả, dám can đảm bố trí màn múa câu hồn
đoạt phách, đồi phong bại tục như thế chứ?” Sở Minh Phong từng mắt nhìn
nàng, ánh mắt âm trầm, tối đen.
“Xin bệ hạ minh giám, tuy điệu
nhảy này có vẻ khác người, nhưng vũ đạo cũng là một nghệ thuật, không
thể dùng ánh mắt thế tục ra đánh giá. Thêm nữa, từ sau khi dân phong Đại Sở ta mở ra, ca múa ở lầu Tiêu Tương cũng phong phú trở thành cuộc sống về đêm của thành Kim Lăng… a, không phải, là giải trí tiêu khiển, vì
thành Kim Lăng cung cấp một loại giải trí tiêu khiển không giống bình
thường”
“Giải trí tiêu khiển ư?” Hắn hơi ảo não, sao nghe mà chẳng hiểu nàng nói gì thế.
“Ban đêm dân chúng không làm gì, tới lầu Tiêu Tương xem biểu diễn ca múa,
thả lỏng thể xác và tinh thần, đây gọi là giải trí tiêu khiển đó ạ”
Hắn giấu đi sự xấu hổ ảo não, khá hưng trí xem xét nàng, ‘Nói vậy ngươi
sáng tác ra màn múa này còn muốn các nàng ấy được tốt, trẫm đánh cuộc
muốn nhìn ngươi lúc khiêu vũ có bộ dạng gì nữa, có giống các nàng ấy câu hồn đoạt phách, mê hoặc lòng người không đây?”
Diệp Vũ nói lạnh
nhạt, “Nếu bệ hạ muốn thưởng thức ca múa, có thể ra lệnh cho các nàng ấy hiến vũ vì bệ hạ. Nhưng bệ hạ quan tâm nhất hẳn phải là Tấn vương và
Hữu tướng chứ”
Một ý nghĩ chợt loé trong đầu: nếu đem chuyện Thuỵ vương bức nàng khiêu vũ để mê hoặc hắn mà nói cho hắn biết, hắn sẽ có
phản ứng gì đây? Hoặc có hậu quả gì đây? Hắn có thể giúp nàng hay không? Hay vẫn không nên mạo hiểm.
Sở Minh Phong nâng ly trà lên uống, “Nói chút nghe coi”
Nàng nói tóm tắt, “Tấn vương đã mắc câu, Thẩm đại nhân bên này còn cần phải
cố gắng hơn, chuyện kế tiếp nên làm thế nào, xin bệ hạ ra chỉ thị”
Hắn lại khéo chuyển đề tài, “Thuỵ vương cũng có hứng với ngươi đó”
Nàng nói thầm, thế gian còn có chuyện gì mà hắn không biết nữa không?
“Thuỵ vương bắt Thành Nhi đi, bức tiểu nữ tử làm một chuyện cho ông ta” Cho
dù hắn không biết tình hình cụ thể thế nào, nàng cũng muốn nói một chút
chuyện thật ra, nếu không hắn sẽ không tin.
“Ông ta muốn ngươi
làm gì?” Giọng điệu của hắn lạnh nhạt lạnh lẽo, trên mặt không nhìn ra
cảm xúc gì, càng khiến cho người ta khó đoán được tâm tư hắn.
“Thuỵ vương muốn thiết yến trong phủ, muốn mọi người lầu Tiêu Tương tới phủ biểu diễn, còn muốn tiểu nữ tử nhảy một điệu múa”
Lông mày Sở Minh Phong hơi động, chắc là đang nghĩ tới dụng ý này của Thuỵ
vương. Diệp Vũ nghĩ hắn đoán được chiêu mỹ nhân kế này của Thuỵ Vương là nhằm vào hắn sao?
Đôi mắt hắn khép lại, loé sáng, “Nói vậy trong triều có không ít đại thần đang muốn nhìn ngươi lên nhảy một điệu xem
có khiến người ta dục hoả dốt người không, ý Thuỵ vương này là muốn lấy
lòng những kẻ này”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, hắn hẳn còn không đoàn được ý đồ chân chính của Thuỵ vương.
“Tấn vương và Thẩm Chiêu cùng liên thủ cứu ngươi, trẫm được mở to mắt rồi
đó” Hắn mỉm cười, cũng là cái cười châm chọc, “Cho dù ông trời có sụp
xuống, mặt Thẩm Chiêu cũng không đổi sắc, lúc nào cũng thong dong ôn
hoà. Không ngờ được hắn lại vì ngươi mà dám tranh với Thuỵ vương, thậm
chí còn giả truyền ý chỉ thái hậu, xông vào phủ Thuỵ vương. Tấn vương
thấy Thẩm Chiêu ôm ngươi quần áo chệch choạc từ dưới nước ấm lên, sắc
mặt âm trầm; sáng hôm sau, hắn lại đem ngươi từ biệt uyển về phủ Tấn
vương, ôm ngươi đi một mạch về, có thể nói là bêu riếu cực điểm. Hoàng
đệ này của trẫm phong lưu đa tình, duyệt mỹ vô số, chưa bao giờ có tâm
tư gì với một cô gái, không ngờ lại để bụng với ngươi như vậy”