Nàng kinh ngạc, “Xin
chỉ giáo cho” Tuy sớm nhìn ra được Tôn thái hậu cố tiìn kéo dài hôn sự
của Tấn vương và nàng, nhưng nàng không dám chắc, mà Thẩm Chiêu thì lại
cực kỳ thông mình nhanh trí, hiểu lòng người, thường thường có thể nhìn
ra chân tướng bên trong, bởi vậy nàng muốn biết đáp án từ miệng hắn.
Mắt Thẩm Chiêu chớp tránh né, “Diệp cô nương có thể nghĩ ra, thái hậu với
tiền triều hậu cung, người trong hay ngoài cung đều không phải rõ như
lòng bàn tay sao?”
Diệp Vũ chậm rãi gật đầu, “Tuy thái hậu hiền
lành hoà ái, tính tình sảng khoái, nhưng thái hậu có thể từ một vũ kỹ
nho nhỏ ở Nghê Thường các trở thành sủng phi của tiên hoàng, lại trở
thành thái hậu, nhất định có chỗ hơn người”
“Diệp cô nương nhìn
người rất độc đáo” Hắn cười tán thành, “Chuyện xảy ra giữa Bệ hạ, Tấn
vương và cô, giữa cô và công chúa An Dương ân ân oán oán, thái hậu nắm
rất rõ. Nếu thái hậu gả gấp cô cho Tấn vương, làm vậy, Thái hậu công đạo thế nào với bệ hạ đây?”
“Ý ngài là, thái hậu định dùng một cán cân cân bằng giữa hai đứa con ruột sao? Thái hậu cũng sẽ không cho ta gả cho Tấn vương?”
“Đây là cô nói đó, ta cũng chưa nói gì cả?” Hắn nhàn nhã uống trà, uống sạch chẳng còn gì. Như thế xem ra, Tôn thái hậu mới thật sự không thể cho tứ hôn.
Diệp Vũ lại yên tâm, song lại cảm thấy kỳ lạ, nếu hắn đoán
được Tôn thái hậu không thể tứ hôn, vậy vì sao hắn lại còn khuyên mình
gả cho Tấn vương chứ? Hắn nghĩ như vậy là hợp tác bọn họ sao?
Nàng vừa châm trà vừa hỏi, “Đại nhân, ở lầu Tiêu Tương đã lâu có nghe người
ta nhắc đến một quyển thần binh lợi khí, hình như gọi là… a, đúng, gọi
là “Thần binh phổ”. Sở quốc thật sự có quyển sách này sao?
Nghe vậy, Thẩm Chiêu vẫn thần sắc ung dung không thay đổi, bình tĩnh, thong dong.
“Sao lại nhắc tới quyển sách này?” Hắn hỏi tuỳ ý.
“Người khách này nói, trong lúc vô tình ta nghe được, hơi tò mò, nên hỏi đại
nhân chút” Nàng nói thầm, hắn thật đúng là tâm tư kín đáo. Nàng hỏi tò
mò, “Cuốn “Thần Binh phổ” này rất lợi hại sao? NHưng kẻ đó nói, có không ít người đang tìm quyển sách này đó”
“Lầu Tiêu Tương thế mà có kẻ dám can đảm nhắc tới quyển sách này” Giọng hắn nhẹ nhàng như cơn gió xuân thổi tới chậm rãi.
Diệp Vũ nghi hoặc, những lời này hắn có ý là cuốn “Thần Binh phổ” không thể tuỳ tiện đề cập đến, rất ít có người nhắc tới.
Chuyện này là sao? Nàng hỏi, “Vì sao không thể nhắc bừa tới cuốn “Thần binh
phổ” này chứ? Có phải quyển sách giấu cái bí mật động trời gì không?”
Thẩm Chiêu cười bảo, “Cô là một cô gái mà lại tò mò như thế với thần binh lợi khí, chẳng hay là muốn làm nữ tướng quân ư?”
Nàng cười cười, không hỏi thêm nữa, bởi hắn là một kẻ cẩn trọng, sẽ không để lộ ra gì nhiều.
***
Đã nhiều ngay qua, Diệp Vũ lúc nào cũng sốt cao nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Tuy đám ánh sáng kia nói nàng là linh hồn, làm cách nào mới có thể trở
về thế kỷ hai mươi mốt, lời nói chuẩn xác, nàng không thể tin được thế
giới này lại thật sự có quỷ thần, thần quái gì đó. Giấc mộng kia cổ quái chân thực, không phải giả, hồn nàng xuyên thủng thời không Sở quốc này, cũng không phải giả, như vậy, nàng chỉ có thể nhận mệnh, hoàn thành hai sứ mạng, tìm được uyên ương khấu, mới có thể trở lại thế kỷ hai mước
mốt được.
Nàng phải sống kiên cường, bất kể ở trong tình huống ác liệt tới đâu, bất luận gặp chuyện phức tạp thế nào, nàng cũng phải dũng cảm đối diện.
Trước mắt, sinh nhật Tôn thái hậu là lễ sinh nhật quan trọng nhất, thời gian gấp gáp, nàng phải gia tăng luyện vũ.
Vừa nghe xong ca khúc và biểu diễn của Diệp Vũ, Lâm Trí Viễn vô tay tán
thưởng nhiệt liệt, “Khúc ca này rất đẹp, cảm động lắm, làn điệu sầu
triền miên, ai oán dài lâu, ca từ bi thương tuyệt vọng khiến cho người
ta chìm đắm trong khhúc nhạc thương cảm, trong nặng nề, không tự kiềm
chế được”
Giọng hắn hưng phấn khen cao vút, cứ như cả đời hắn gặp được cô gái yêu nhất vậy, kích động không không kiềm chế nổi.
Nàng cười khẽ, “Ta định dùng khúc nhạc này nhảy một điệu múa, còn muốn tìm một giọng ca nữ đặc thù hát khúc này”
Ánh mắt hắn u buồn giãn ra sáng lạn như đoá hoa đào, “Cô yên tâm, ta nhất định sẽ tấu ra khúc nhạc cực êm tai nhất cho cô”
“Lâm đại ca, ngày hai mươi tám tháng sáu này là sinh nhật thái hậu, ta đồng ý với thái hậu, nhảy một điệu múa trợ hứng yến Thiên Thu” Nàng cười tủm
tỉm, lo lắng hắn từ chối, “Ta định lại mời huynh làm bạn nhảy cho ta”
“Khiêu vũ vì thái hậu ư? Ta sao được chứ? Diệp cô nương, cô tha cho ta đi” Lâm Trí Viễn từ chối thẳng, “Cô vẫn nên tìm Phùng Tề hoặc Lưu Chân có vẻ
thoả đáng hơn”
“Hai người cùng múa, tính nhiệm bạn nhảy mới là
mấu chốt, tuy tài múa của Phùng Tề và Lưu Chân cũng cẩn thận, nhưng ta
chỉ tín nhiệm huynh thôi”
Diệp Vũ tốn hết lời cầu xin hắn, cuối cùng hắn cũng đồng ý, nhưng khó mà giữ được nhảy đẹp.
Ngày ấy Sở Minh Hiên mời hắn đi phủ Tấn vương, tuy họ có ý do thoái thác
giống nhau, nhưng nàng lại cảm giác như không phải vậy, cũng nên hỏi cẩn thận một lần. Sắc mặt hắn cau lại, tâm tư đậm chút u buồn, “Cô không
tin Tấn vương hay vẫn không tin ta?”
Nàng mím môi, “Ta chỉ không muốn lý do vì ta mà liên luỵ đến huynh thôi”
Vẻ mặt Lâm Trí Viễn tràn ngập chua xót, “Tấn vương làm vậy cũng bởi rất để ý đến cô”
“Ngài ấy đến tột cùng đã làm gì rồi?”
“Tấn vương cảnh cáo ta, cấm không được mơ tưởng tới cô, cũng đừng mượn cơ
hội tiếp cận cô, nếu không ngài ấy không biết sẽ làm ra chuyện hại trời
hại đất thế nào nữa” Hắn cười, “Diệp cô nương, ta vốn không định để
chuyện này này trong lòng, cô cũng đừng có để ý làm gì”
Nàng hiểu ra, Tấn vương làm vậy cũng vì sốt ruột cho mình. Cặp mắt hắn kia sáu
phần u buồn, bốn phần xuất khí, lại trở lại bình thản, “Cô cũng đừng tìm Tấn vương nói, nếu cô đi thật, chỉ biết ta lại càng gặp phiền toái
nhiều hơn thôi”
Diệp Vũ cười thản nhiên. Tiếp đó, nàng dạy hắn
động tác cơ bản của vũ đạo. Điều khiến nàng kinh ngạc là, động tác đơn
giản hắn chỉ cần học một lần, cũng nhảy giống y chang, còn động tác phức tạp chút thì hắn nhảy vài lần cũng ổn. Kết luận một câu, hắn học được
rất nhanh, có thiên phú siêu đẳng về vũ đạo, Nàng bất giác thấy hoài
nghi, hắn có lẽ đã sớm biết nhảy điệu Rumba, có lẽ, hắn cũng từ thế kỷ
hia mươi mốt xuyên tới.
Với điệu nhảy Rumba của nàng, Lâm TRí
Viễn vừa vui vừa sợ, bảo nàng mỗi lần biên đạo múa đều vô cùng độc đáo,
khiến cho người ta có một loại rung động trời đất. Hắn còn nói múa dôi
lần này với điệu nhảy lần trước ở phủ Thuỵ vương đều kinh hãi thế tục,
không sầu triền miên lại khiến cho nổ tung.
Hắn còn lo điệu nhảy này sẽ gây ra nhiều phiền toái, nàng bảo hắn đừng có lo.
Thật ra nàng cũng lo dù sao là điệu nhảy Rumba, với người cổ đại mà nói, thật sự có chút rung động.
***
Mấy ngày nay, Lâm Trí Viễn bận tối mắt tối mũi, ban ngày cùng luyện nhảy
với Diệp Vũ, ban đêm phổ nhạc, nhưng có thể thấy hắn rất thích.
Diệp Vũ nói với Lãnh Tiêu Tương, ở yến Thiên Thu của Thái hậu có bố trí màn
vũ mới, cả nửa tháng nên luyện múa cho nhuần nhuyễn.
Lãnh Tiêu
Tương hiểu được tình cảnh của nàng, không có dị nghị gì. Tấn vương thì
không được gần mỹ nhân, bị nghẹn uất thật sự, nói bỏ luyện một ngày cũng không quan trọng, ép nàng bồi cùng mình.
Nàng chẳng còn cách nào khác, đành bảo cứ cách năm ngày sẽ bồi cùng hắn hai canh giờ, hơn nữa là ban đêm. Hắn đành chấp nhận.
Có một lần, hắn dẫn nàng tiến cung yết kiến Tôn thái hậu, nàng vui vẻ đồng ý. tôn thái hậu hỏi han tình hình, nàng bảo nàng luyện tập cũng gần
được. nàng tìm cớ, xin Tôn thái hậu ân chuẩn cho nàng được đọc sách ở
Tàng thư các, Tôn thái hậu chẳng hoài nghi gì, ân chuẩn.
Tiếc là, tìm mất một canh giờ cũng tìm không được cuốn “Thần binh Phổ”
Diệp Vũ tìm cách báo cáo kết quả với công tử Kim, sau khi hắn trầm tư một
lúc lâu mới bảo, nếu cuốn “Thần Binh phổ” giấu ở trong cung, có ba nơi
là có thể nhất, một là ngực thư phòng, hai là Tàng Thư các và tẩm điện
của Thiên tử. Như vậy, mục tiêu kế tiếp là tẩm điện của thiên tử. Nếu có cơ hội cũng nên tìm chút ở thư phòng của phủ Hữu tướng.
Thuỵ
vương có tìm nàng một lần. Một đêm nàng về phủ thì đã khuya, thiến hề đã ngủ. Tiến vào tẩm phòng nàng liền thấy Thuỵ vương ngồi trong phòng, bên cạnh có hai hộ vệ.
Nàng bảo, nàng muốn hiến vũ trong tiệc Thiên
Thu của thái hậu, điệu nhảy này có thể làm cho bệ hạ và Tấn vương điên
đảo thần hồn.
Thuỵ vương dặn dò nàng phải nhảy cho đẹp, lúc này
nhất định phải khiến cho huynh đệ trở mặt thành thù, cốt nhục tương tàn. Nếu nàng dám can đảm đùa giỡn, nhất định sẽ để cho mẹ con các nàng sống không bằng chết.
Ngày nào cũng luyện múa liên tục như vậy, rốt cuộc cũng đến ngày hai mươi thám tháng sáu.
Sở Minh Phong tổ chức yến Thiên Thu tại trước điện Duyên Khánh, giờ dậu yến bắt đầu.
Cả buổi trưa, Diệp Vũ, Lâm Trí Viễn cùng bốn nhạc sĩ tiến cung chuẩn bị,
khảo sát vũ đài, nàng còn thử nhảy trên vũ đài chút, cảm thấy khá được.
Nàng vốn lo lắng trên vũ đài sẽ bị hạn chế, may mà chưởgn sự phụ trách
dựng vũ đài dựa theo yêu cầu của nàng mà xử lý đặc thù.
Lúc này
chính là mùa nóng nhất trong năm, trời nóng như đổ lửa, ánh nắng gay
gắt, rọi xuống đình cứ như bị lửa nướng cháy vậy, khiến con người ta
nóng bức khó chịu; ánh nắng chiếu gay gắt xuống mặt đất, phản ra từng
tia chói mắt. CẢ bầu không khí chẳng có chút gió nào, toàn bộ quỳnh đình cứ như một chảo lửa nóng bức oi nồng, nghỉ một lát mà mồ hôi đã tuôn
đầm đìa.
May là tới gần giờ Dậu, gió lại nổi lên, quét đi cái cái oi bức gay gắt của ngày hè.
Diệp Vũ đã trang điểm hoá trang đẹp, mặc bộ múa vào, bên ngoài khoác tấm áo
choàng sáng mỏng, che khuất. Nàng đứng ở trước cửa sổ điện Duyên KHánh,
nhìn cách bố trí yến Thiên Thu.
Một quỳnh đình to như vậy được
giăng đèn kết hoa, màn lụa hồng bay lên, dải lụa đỏ rủ xuống, các bồn
hoa đủ loại màu sắc quý hiếm được đặt ở đó có thể thấy cả, đem tòan bộ
đình viện sang trọng hẳn lên, không khí vui vẻ. Cung nhân còn trải tấm
thảm lớn phô trương từ trên xuống, trên bàn bày đầy các loại chén ngọc,
vàng long lanh, sáng loá rực rỡ, chói mắt.
Khiến người ta thấy trước mắt sáng ngời là hành lang trước thềm điện, lộ ra dãy đèn cung đình hao sen chín cánh rực rỡ.
Lấy hoa sen tạo hình, lấy lụa trắng làm nổi bật, còn lấy Thiên Thu là chủ
đề chính, chín cánh hoa sen đẹp tinh xảo xa hoa cực lớn. Lúc bóng đêm
bao phủ cũng là lúc chúng phát huy tác dụng toả sáng, muôn màu rực rỡ.
Canh giờ đã tới, có chút triều thần và gia quyến đi vào quỳnh dình, nhìn khắp chung quanh.
Lâm Trí Viễn hơi hồi hộp, lo lắng sợ gây lỗi trên vũ đài, thở nặng, Diệp Vũ trấn an hắn, bảo lần trước hắn phối hợp rất được, lần này nhất định sẽ
thuận lợi. Hắn bảo lần trước là tự nàng phối hợp với hắn, không phải
nhảy, lần này thì khác, nàng động viên bảo, ‘Lâm đại ca, huynh coi như
đang luyện vũ với ta đi, dưới khá đài không có người, cứ vậy thì sẽ hết
áp lực thôi”
“Áp lực ư?” Hắn chẳng hiểu chút nào. “Ý ta là, hồi hộp đó” Nàng vội giải thích.
“Công chúa An Dương đến…” Bên ngoài có tiếng truyền thông báo của công công.
Người thiên điện đều khom mình hành lễ, Diệp Vũ và Lâm Trí Viễn cũng xoay
người hành lễ. Công chúa An Dương vội vã đi vào, theo sau là con gái
Diệp Mị cùng hai cung nữ, hai công công.
Hôm nay Tôn thái hậu
tròn năm mươi sáu tuổi, thân là con gái, cháu gái ngoại Dương công chúa
và Diệp Mi, dĩ nhiên tiến cung là để mừng thọ. Quần áo công chúa An
Dương hoa mỹ đỏ rực phức tạp, tóc vấn cao đầu cài đầy châm ngọc lấp
lánh, là công chúa Sở quốc đoan trang cao quý. Còn Diệp Mị đang tuổi
thanh xuân, đầu cũng cắm đầy châu ngọc, mặc quần áo đỏ thêu hoa rực rỡ,
mặt trát son phấn quá đậm, tuy có bốn phần quyến rũ nhưng lại có sáu
phần già dặn.
Diệp Vũ cảm giác bất ổn, không rõ hai mẹ con này tới đây làm gì nữa?
“Mẫu thân, con tiện nhân này thật sợ ở đây” Diệp Mị nhỏ giọng thì thào vừa
sợ vừa giận lườm nàng. “Nó ở lầu Tiêu Tương biểu diễn múa đồi phong bại
tục, làm khó cả đại đường, còn dám hiến vũ ở yến tiệc Thiên Thu của tổ
mẫu nữa chứ!”
“Bản công chúa sẽ không để cho một quả táo hỏng làm hỏng cả sọt, khiến mẫu hậu mất hứng đâu” Công chúa An Dương bình tĩnh
hơn con gái chút, khuôn mặt trang điểm nồng đậm trầm lạnh, “Người đâu,
đem kẻ tạp vụ đuổi ra khỏi cung!”
“Công chúa bớt giận” Lâm Trí
Viễn cung kính nói, “công chúa hẳn nên biết, thảo dân và Diệp cô nương
là vì thái hậu hiến vũ, là ý chỉ của thái hậu, đều không phải do nhóm
thảo dân tự ý, xin công chúa ….”
“Làm càn!” Công chúa An dương tức giận, mắt trợn lên, “Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?”
Diệp Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh bảo, ‘công chúa, ta nhát gan sợ
phiền phức, chẳng dám cãi ý chỉ của thái hậu. Nếu tối nay thái hậu không thấy màn múa của ta, nhất định sẽ mất hứng, biết đâu lại trách tội. Lúc đó, công chúa sẽ bẩm tấu thế nào với thái hậu đây ạ?”
Công chúa
An Dương cau mày, nhếch môi, nhướng mắt, “Bản công chúa bẩm tấu với mẫu
hậu thế nào, còn cần ngươi lo sao. Ngươi cho là bản công chúa không biết ngươi đang nghĩ gì hả? Ngươi cho là bản công chúa sẽ cho ngươi cơ hội
sao?”
Diệp Vũ biết, bà ta nhất định nghĩ tới tưởng mình nhân cơ
hội này cáo trạng, hoặc là kể oan tình với Tôn thái hậu, cầu xin sự
thương hại của Tôn thái hậu, rồi cùng mẫu thân trở về phủ tướng quân.
Diệp mị âm trầm nói, “Mẫu thân, đừng nhiều lời với nó, lập tức đuổi nó ra cung đi!”
“Ta phụng chỉ thái hậu hiến vũ, nếu không có khẩu dụ của thái hậu, ta tuyệt đối sẽ không rời đi!” Diệp Vũ nói giọng nhu hoà, giọng điệu cũng nói
một mà không nói hai. “công chúa muốn ta ra cung, nên đi xin ý chỉ của
thái hậu”
“Bản công chúa cũng không tin không trị được ngươi!” Công chúa An Dương nói cứng, “BẮt lấy nó!”
Hai cung nữ lập tức tiến lên túm lấy Diệp Vũ, Diệp Vũ không phản kháng, đầu óc chạy nhanh, nghĩ cách ứng đối.
Công chúa An Dương đi tới, nhổ một cây trâm từ trên búi tóc, tới gần má Diệp Vũ, “Bản công chúa sẽ huỷ mặt của ngươi, xem ngươi còn hiến vũ ra sao,
mê hoặc nam nhân thế nào nữa?”
Thật là nữ nhân ác độc! Diệp Vũ kinh hồn táng đởm, làm sao đây? Làm sao đây?
Ở trong cung, công chúa An Dương thân phận tôn quý, mọi cung nhân đều nghe bà ta, Diệp biết làm thế nào tự bảo mình đây?