Bạo Quân Độc Sủng

Chương 79: Thắt lưng đau đớn, tiến vào mạnh mẽ




Lúc tỉnh lại, Diệp Vũ trợn to hai mắt, khiếp sợ trừng nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, Sở Minh Phong. Nơi này là tẩm điện của thiên tử! Hắn sai người bắt nàng! Hắn định làm gì đây?
Nàng bò ngồi dậy lại phát hiện ra hai tay bị trói lại, hơn nữa trên người chỉ còn quần áo lót che thân, áo khoác ngoài đã bị cởi ra. Nàng tâm loạn như ma, nghĩ đến lần này có phải khác lần trước không, có phải chỉ thử thôi không.
Tẩm điện chỉ có một ngọn đèn cung đình duy nhất, bóng in rất to, có cảm giác mờ ảo, ái muội mê ly. Hắn cũng chỉ mặc bộ lót màu vàng tơ, tuy ngồi ở bên cạnh nàng, nàng lại cảm thấy hắn cực kỳ nguy hiểm, có lẽ còn trở mặt ngay sau đó.
Nàng cố sức bình tĩnh lại, trăm ngàn không thể loạn, muốn bình tĩnh, phải bình tĩnh… Nói không sai là hắn đã hù doạ được nàng.
“Ngươi theo mẫu hậu về điện Từ Ninh, hoàng đệ nhìn ngươi, sắc mặt nặng nề, cứ như đoán được ngươi sẽ xảy ra chuyện gì đó vậy” Sở Minh Pohng giọng lạnh băng.
“Vương gia chỉ lo buồn vô cớ thôi” Diệp Vũ cười khổ, giãy dụa ngồi dạy, “Bệ hạ có thể cởi bỏ dây thừng cho tiểu nữ tử trước được không?”
Hắn quay đầu nhìn nàng, bừng tỉnh như không nghe thấy lời nàng vậy, “Ngươi hiến điệu nhảy cho thái hậu, sau này cấm được nhảy nữa, chỉ được phép nhảy trước mặt trẫm thôi!”
Nàng ngạc nhiên, bật thốt lên, “Vì sao?” Tay hắn khẽ vuốt ve má nàng, “Bơở vì, từ giờ trở đi ngươi chính là sủng phi của trẫm”
Nàng nghẹn họng nhìn trân trân, tim đập thình thịch…Hắn quyết ý sủng hạnh mình rồi sao? “Xin bệ hạ cân nhắc…” Nàng nói lắp bắp, “Thẩm đại nhân vẫn chưa….”
“Trẫm tự khắc có chủ trương” Sở Minh Phong đột nhiên nhấc cánh tay lên, túm chặt lấy thân thể nàng, kéo vào ngực, “Cái tên nhạc công lầu Tiêu Tương kia thật đáng chết!”
“Huynh ấy chỉ là bạn nhảy, không có huynh ấy, tiểu nữ tử sao khiêu vũ được chứ?” Nàng hoảng sợ trong lòng.
Điều này với huynh đệ họ Sở sao lúc nào cũng thích ăn dấm chua vậy chứ? Nhưng thân là đế vương Sở Minh Phong còn thô bạo hơn cả Tấn vương nữa.
Nghĩ đến đây, nàng bất giác lo lắng cho Lâm Trí Viễn, Sở Minh Phong có thể đối phó huynh ấy không?
Diệp Vũ chặn lại nói, “Là do tiểu nữ tử bảo huynh ấy làm bạn nhảy, khẩn cầu bệ hạ đừng nên trách huynh ấy”
Hắn mang ngọn lửa trên tay vuốt ve vai nàng, rồi xuống xương quai xanh, chậm rãi trượt xuống, hơi thở ấm áp phun lên mặt nàng, “Khi hắn nắm tay ngươi, vỗ về eo ngươi, ôm người ngươi, cùng ngươi nhảy điệu múa ái muội triền miên, không biết đang nghĩ gì đây? Hay tim đập thật quá nhanh? Hay máu dâng cao lên tỏng cơ thể mãi không ngừng? Hay muốn vĩnh viễn ôm ngươi, không muốn buông ra?”
Tiếp xúc như vậy, khiến nàng hồi hộp khẩn trương, toàn thân căng thẳng. Nàng giải thích, “Lúc khiêu vũ một lòng thầm nghĩ nhảy thế nào cho đẹp, căn bản chẳng còn nghĩ được cái khác…”
“Trẫm không tin” Sở Minh Phong cắt ngang, tay dừng lại ở trên mày cau lại của nàng, vuốt nhẹ phẳng, “Nam nhân trên đời này đều cùng một tính, dù có như trẫm là một nam nhân lý trí vậy, cũng bị ngươi trêu chọc chịu không nổi nữa là”
“Bệ hạ đừng như vậy mà…” Diệp Vũ vừa ứng phó với hắn vừa nhanh chóng nghĩ ra đường thoát.
“Trẫm luôn tự xưng là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn” Ánh mắt hắn lúc này toả ra thứ ánh sáng như ngọc long lanh khiến cho cả người trở nên mềm mại cao quý, “chỉ có ngươi, đã đập vỡ định lực của trẫm, khiến cho trẫm muốn dừng mà không được”
Nàng co rúm người lại, hắn nói nhỏ bên tai nàng, hơi thở nóng hổi lượn lờ bên tai, “tối nay cả đầu trẫm lúc nào cũng chỉ có ngươi…”
Nàng nói vội vã, ‘Bệ hạ không muốn ly gián giữa Tấn vương và Thẩm đại nhân sao?” Bỗng áo lót bay xuống, bị hắn chặn ngang. Cả nửa người nàng đã chẳng còn gì che đậy, cảnh xuân lộ ra, hai ngọn đồi tuyết trắng kia, mềm mại, đầy đặn và lẳng lặng đứng thẳng ở đó, lặng lẽ dụ hoặc hắn. Toi rồi!
Diệp Vũ lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên trong đầu toát ra một cách tránh thoát tuyệt diệu. Do hai tay bị trói chặt, nàng chẳng còn sức phản kháng, bị hắn đặt trên long tháp, hai tay còn bị hắn kéo lên trên đỉnh đầu.
“Bệ hạ….” Nàng kêu lên sợ hãi. “Giờ chẳng còn ai tới cứu ngươi nữa đâu!” Sở Minh Phong cất giọng quái đản, “Hoàng đệ sẽ không, và Thẩm Chiêu cũng vậy. Bởi thế ngươi đừng có mà mơ”
Nàng hoảng sợ thở gấp. Hắn nói đúng, Tấn vương và Thẩm Chiêu có tính cũng không bằng tâm tư của hắn. Hắn muốn nàng làm bạn ở trong cung với Tôn thái hậu, chỉ là cái cớ, một cái cớ khiến người ta không thể ngờ được lại có kết cục không ngờ. Nếu vậy nàng chỉ còn có thể tự cứu lấy thôi. NHưng hắn đã quyết tâm sủng hạnh nàng, nàng tay trói gà không chặt biết tự cứu thế nào đây?
Lời lẽ nóng bỏng của Sở Minh Phong cứ trơn trượt trên thân thể mềm mại ôn nhu của nàng, nàng không tự chủ được phát run lên, không giãy dụa. Vì sao không thể nghĩ được cách nào tránh thoát chứ?
Hắn ngậm chặt nụ hoa hồng, hôn liếm, day nhẹ hạt đậu, đều đặn, coi vậy cũng có thể thoả mãn được dục vọng của hắn.
Nếu nói Diệp Vũ áy náy với Tấn vương, với Sở Minh Phong lạnh lẽo, cứng rắn, cũng chỉ có sợ hãi kính trọng ở tận xa.
Một nam tử khiến nàng sợ, đang xâm phạm nàng, nàng kinh hoảng tột độ, lục phủ ngũ tạng cứ xoắn lại thành một cục, chân tay bị trói chặt lại.
“Nếu bệ hạ cố tình sủng hạnh tiểu nữ tử, như vậy thì….” Cách duy nhất trước mắt là lấy nhu thắng cương, nàng mềm mại đáng yêu nói, ‘Tiểu nữ tử nguyện ý trở thành người của bệ hạ, vẫn xin bệ hạ cởi bỏ dây trói tay của tiểu nữ tử, để cho tiểu nữ tử được hầu hạ bệ hạ tốt hơn”
“Ngươi cho là trẫm không biết tâm tư của ngươi sao?” Sở Minh Phong hai tay vuốt ve bộ ngực của nàng, ra sức mà chà đạp, “Ngươi vốn không muốn thị tẩm!”
Nàng trợn tròn mắt nhìn, “Bệ hạ sủng hạnh tiểu nữ tử, tiểu nữ tử cũng sẽ không làm việc cho bệ hạ nữa!”
Cái miệng hắn khẽ mỉm cười lãnh khốc, nhất quyết phải làm, “Trẫm chỉ cần ngươi làm sủng phi của trẫm thôi!”
Đêm khuya tịch mịch, điện Trừng Tâm lâm vào vực sâu đen tối.
Đèn cung đình trong tẩm điện càng mờ tối hơn, khiến cho cảnh trên long tháp ngày càng kiều diễm hơn. Sự tuyệt vọng ngày càng lan tràn, Diệp Vũ cố sức buộc mình phải bình tĩnh, “Bệ hạ chiếm đoạt ngang nhiên, Tấn vương… Sẽ rất hận bệ hạ”
Sở MInh Phong như nghe được một lý do vớ vẩn, “Trẫm không cần, hắn muốn hận thì cứ hận cho đủ đi!” Mày kiếm hắn nhướng lên, như đôi kiếm lợi hại mạnh mẽ, ánh sáng lướt qua, chỉ có máu tươi phọt lên, “Như ngươi một cô gái thiên kiều bá mị như vầy, câu hồn đoạt phách, là cô gái duy nhất trên đời, trẫm sao lại chắp tay tặng cho kẻ khác chứ? Nhất là hoàng đệ, trẫm sao có thể cho hắn ôm mẽ nhân về chứ?”
Nàng nghĩ bi ai, tối nay, hắn sẽ không dừng tay, cho dù là trắng trợn xông thẳng cướp đoạt, hắn cũng sẽ cho mình được hưởng lợi toàn cục. Còn cách nào khác nữa sao?
Bàn tay hắn ngăn nhẹ hia tay nàng, khiến cho nàng không nhúc nhích được, nàng chỉ đành mặc hắn làm gì thì làm… Hắn hôn trở nên nóng bỏng dồn dập hơn, hôn lên mỗi tấc da thịt nàng… Đây là thân hình nhảy ra điệu nhảy câu hồn đoạt phách, đây là thân thể đầy hoả dục trêu chọc nam nhân bốc lửa, đây là cô gái mà đêm nào sắp ngủ cũng hiện lên trong đầu, đây là cô gái mà hắn ngày đêm mong nhớ, khó kìm giữ nổi…
Chỉ một cái nhăn mày cười của nàng, mỗi một cử chỉ hành động của nàng, đều khiến hắn lâm vào miên man vô định.
Hắn không cho phép một cô gái quấy nhiễu hắn, nhưng nàng – cô gái hắn muốn lợi dụng lại chiếm trọn lòng hắn, khiến hắn sống chẳng chút nào yên ổn.
Hắn là hoàng đế Đại Sở, ngồi ôm giang sơn, được hưởng tất cả. Chỉ là một cô gái, hắn cũng không tin nàng có bao năng lực có thể ảnh hưởng tới mình! Chỉ cần chiếm được nàng, sẽ không còn lại nhớ thương nàng nữa!
Vì thế hắn quyết định, sau khi thu dọn xong đám Thuỵ vương, sẽ thu thập nàng. Hiện giờ nàng đang ở ngay dưới thân hắn, lẳng lặng, hẳn là đang nghĩ cách đào thoát. Hắn sẽ khiến cho nàng nghĩ “thật tuyệt”, cởi sạch quần áo lẫn nhau, trần trụi hoàn toàn. Thân thể mềm mại, da thịt nõn nà, cánh tay mảnh khảnh, ngực đầy đặn, vòng eo tuyệt đẹp, đùi trắng nõn, mỗi tấc da thịt đều mê người đều là sắc đẹp tội lỗi sa đoạ, nhưng hắn lại trầm mê thật sâu.
Chưa từng có cảm giác say mê như thế, chưa bao giờ có cô gái nào có thân hình yêu nữ, với hắn mà nói, phụ nữ chỉ là nhu cầu để phát tiết và nối dõi tông đường. Nhưng khối ngọc thể này lại tràn ngập ma lực thần kỳ, dụ hoặc khiến hắn điên cuồng hôn nàng, chiếc cổ tao nhã, thuỳ tai khéo léo, xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực no đủ, cái bụng bằng phẳng, hắn đều yêu, yêu tới phát cuồng…
Diệp Vũ tập trung tinh thần mà nghĩ, nhất định có cách…. Nhất định có….Nhất định sẽ nghĩ ra….
Nhưng nghĩ lâu vậy mà cũng chẳng thể nghĩ ra nổi. Lấy cái chết để ép? Chỉ e hắn không ăn mềm cũng không ăn cứng.
Chẳng bằng…
“Trở thành sủng phi bệ hạ, tiểu nữ tử chẳng có dị nghị gì” Nàng nói lãnh ngạo, “Nhưng tiểu nữ tử từng thề, thề không làm thiếp. Tiểu nữ tử không làm sủng phi, chỉ làm hoàng hậu, bệ hạ cho được không?”
“Trẫm định cho, thì nhất định cho được ngay” Đôi mắt Sở Minh Phong hăng hái hiện lên chút tán thưởng.
“Vậy bệ hạ có muốn cho không?”
“Trẫm muốn….sủng hạnh ngươi ngay lập tức!”
Hắn dùng chân tách hai chân nàng ra, rất muốn hoà hợp làm một với nàng ngay lập tức. Diệp Vũ kinh hãi, tim đập nhanh hơn – nàng cảm giác rất rõ được phần cứng rắn của hắn đang để ở trước mình.
Của hắn đã cứng ngắc tới mức không đỡ nổi, mắt hắn lâm dần vào trầm tối, nhìn chằm chằm cánh môi hồng của nàng, rồi đột nhiên hôn mạnh xuống.
Phiến môi mềm của nàng có hương vị thật ngọt ngào, khiến cho hắn sung sướng mãi, nàng thế mà lại hé môi nghênh đón hắn… Lời lẽ dây dưa, ngươi tới ta đi, hơi thở càng ngày càng dồn dập nặng nề…
Nụ hôn nồng nhiệt, khiến cho máu hắn xông ào lên như sóng triều mạnh mẽ đập vào gáy hắn, hắn cảm giác cả người mình sắp nổ tung. Bỗng đầu lưỡi đau đớn kịch liệt. Một mùi máu tươi tanh nồng tràn ngập… Nàng dám cắn hắn!
Sở MInh Phong giận tím mặt, trừng mắt lên trong mắt loé lên lệ khí.
“Bệ hạ nghĩ đén Tấn Vương ngồi trong lòng mà vẫn không làm loạn sao?” Diệp Vũ cất giọng cười châm chọc, “Tiểu nữ tử và Tấn vương sớm đã thành vợ chồng thật sự, bệ hạ chẳng qua chỉ bắt chước kẻ khác, đi chiếc giày hỏng thôi”
“Ngươi làm gì thiếu tự trọng thế?” Mặt hắn tối tăm ba phần, lửa dục đang xen lửa giận, “Ngay cả thế, trẫm cũng sẽ không bỏ qua ngươi!”
“Bệ hạ….”
Hắn nhanh chóng tách hai chân nàng ra, nhắm thẳng vào chỗ u huyệt thần bí kia, thắt lưng đẩy mạnh, tiến vào mạnh mẽ!
Cả huyệt tối chật hẹp bóp chặt lấy hắn, khiến hắn không tự chủ được run rẩy. Cùng lúc đó, Diệp Vũ kêu lên một tiếng, toàn thân cứng đờ, không dám động.
Loại đau đớn xé rách này, giống y lần trước, đau tới thiên địa đen tối, cả người như bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Sở Minh Phong biết rõ thân thể nàng còn khô chưa chuẩn bị được tốt, lại không khống chế được ngọn lửa nóng bỏng kia, tiến vào khẩn cấp đã chọc thẳng tới chỗ sâu nhất.
Theo tiếng thét chói tai của nàng, hắn tạm thời cũng chiếm được thoả mãn.
Nàng từ trong kinh hoàng bình tĩnh trở lại, hai tay bị trói ra sức đánh hắn, cào vào mặt hắn, dường như liều mạng cùng hắn, giống như kẻ điên vậy.
Vốn định dùng TẤn vương chọc giện hắn, khiến hắn cảm thấy mất mặt vì dâm nữ của hoàng đệ, sau đó dừng tay, tha cho mình, không ngờ hắn quyết tâm xông thẳng, mặc kệ còn trong sạch hay không. Ác ma này, thế mà lại dám ngang nhiên chọc thẳng cướp đoạt!
Nàng bất chấp tất cả, phản kháng kịch liệt, kêu la thê lương, “Cút…. Cút ra…. Cút ra đi…”
Sở Minh Phong túm chặt tay nàng, cố định lấy thân hình vặn vẹo của nàng, liên tục luật động ra vào.
Lệ nóng trào ra từ khoé mắt, Diệp Vũ định hất hắn đi nhưng lực bất tòng tâm… Chuyện đã thành sự thật…
Thẩm Chiêu, huynh không gì không biết, có đoán được tâm tư tối nay của bệ hạ không? Nước mắt tuôn trào như suối, ướt đẫm đệm.
CẢ trước và sau đều là mồ hôi, nhưng hắn chưa từng có cảm giác hoan ái vui vẻ nhẹ nhàng thoải mái đến vậy. Hắn một lần lại một lần va chạm thành công, thành công chiếm đất, nhấm nháp tư vị tối ngọt như mật trên thế gian.
Cuối cùng cũng chinh phục được nàng, rốt cuộc cũng chiếm được nàng. Loại cảm giác thoả mãn này, cũng thoả mãn giống y như khi tiêu diệt được bè nhóm của Thuỵ vương vậy, khiến cho hắn vô cùng thống khoái.
Diệp Vũ không phản kháng, cũng không biết đau, chỉ cảm thấy nước sữa giữa nam nữ hoà vào nhau như thế thật ghê tởm, như vậy khiến người ta thấy tuyệt vọng. Bởi vậy, nàng cứ như chết vậy, mắt nhắm lại, không nhìn hắn. Đêm càng tối đen thâm trầm như mực.
Cả tẩm điện hiện ra bóng càng mờ ảo, màn trướng màu vàng nhẹ nhàng bay lên. Sửa lại thân hình xốc vác trên thân hình cô gái, tiết tấu và độ mạnh yếu cũng khống chế được khá tốt.
Từng tiếng vang nhỏ vang lên, mùi tình dục nồng đậm, thân hình va chạm vào nhau, xuân sắc, nóng bỏng.
Màn hương diễm giao hoan này khiến người ta mặt đỏ tim đập. Thân thể Nam nữ trần truồng cùng đan xen một chỗ với nhau, màu dan của nam sậm, cùng màu da của nữ trắng như ngọc, lại đầy mồ hôi.
Nước mắt cứ trào ra từng đợt, Diệp Vũ mặt đỏ bừng tràn ngập nước mắt và mồ hôi, tóc mai nhiễm ướt, nhìn hết sức thống khổ đáng thương.
Sở Minh Phong thả chậm tốc độ, cúi đầu hôn môi nàng, nàng lại nhanh chóng ngoảnh đầu.
Hành động như thế chọc hắn giận. Hắn lại tăng thêm sức, mạnh mẽ, thô bạo, giống như chọc cho nàng phải nát ra vậy.
Sắc như đao, ác như thương, đem toàn bộ thân thể nàng chiếm trọn, thân không đau, lại đau lòng, lợi khí của hắn cắt lên thân thể nàng, từng mảnh từng mảnh bị cắt, huyết nhục mơ hồ, máu tươi đầm đìa.
Diệp Vũ tuyệt vọng lạnh băng chịu đựng, đợi khổ hình chấm dứt, cứ như đợi cả một thế kỷ dài vậy…
Hắn cảm giác mình nổ thật mạnh, ôm chặt lấy nàng, càng lúc càng tiến nhanh, mạnh, ác, lên tận đỉnh cao.
Không biết vì sao nàng cũng cảm giác được cái loại vui thích kỳ diệu này. Theo luật động của hắn, cái loại vui sướng ấy càng ngày càng cảm thấy mãnh liệt, kích thích nàng, cũng khiến cho thân thể nàng như muốn chết, khiến cho nàng thở càng ngày càng nặng hơn, khiến nàng không tự chủ được co rút nhanh hơn, run rẩy. Đột nhiên Sở Minh Phong im bặt ngừng động, phóng ra toàn bộ trong cơ thể nàng.
Còn nàng cảm giác được từng cái dập đều của hắn, cũng cảm nhận được loại này sung sướng tới tận xương cốt, toàn thân run rẩy, cả mũi chân cũng co rút rất nhanh. Đây là cao trào sao?
**
TRên long tháp vẫn ngập tràn mùi vị tình dục, thân hình to lớn khôi ngô kia đầy mồ hôi to như hạt đậu, thoạt nhìn là một khối thân thể nam tử hoàn mỹ cứng rắng, có vô hạn dụ hoặc.
Diệp Vũ thật sự muốn hất nhanh hắn xuống giường, nhưng lại đánh không lại hắn. Sở Minh Phong đã điều chỉnh tốt hơi thở, hôn nhẹ nàng, vai nàng, cổ nàng, xương quai xanh đầy lưu luyến. Nàng dùng hai tay nâng đầu hắn lên, cất giọng mắng ác liệt, “Cút!”
Hắn mỉm cười, “Nhìn nàng tức giận, cứ như cọp cái vậy đó”
“Nếu ta là cọp cái đã sớm lột da ngươi rồi!” Nàng giận tới mức quên tự xưng là “tiểu nữ tử” hoặc là nói đã không cần nữa.
“Hết cách rồi, trẫm khiến cho người lấy hết da. Trước mắt trẫm cũng chẳng phải là trần truồng giống y chan vậy sao?” Tâm tình hắn đang sung sướng tương tự.
“Buông ra!” Nàng rống lên, “Mới vừa rồi ngươi cũng thường được nếm tư vị tình dục kia, rất tuyệt diệu có đúng không?”
“Hỗn láo! Hạ lưu! Vô sỉ!” Diệp Vũ thật sự muốn mắng mười tám đời tổ tông của hắn. Sở Minh Phong cũng không tức giận, chỉ là mặt cứng lại, “Ngươi đã là nữ nhân của trẫm”
Nàng nghiến răng trèo trẹo nói, “Ta chỉ coi như bị một con mèo cắn một miếng thôi!”
Lần này hắn bị lời nàng chọc giận, phần cực nóng còn lại trong cơ thể nàng bất chợt bùng cháy phấn chấn lên, lại giong buồm ra khơi, thẳng tới đảo Hoàng Long, dễ dàng chiếm đoạt.
Diệp Vũ tức giận, lại chỉ đành yên lặng thừa nhận sự lăng nhục và thương tổn lần hai, tuyệt vọng lan tràn, bao trùm nàng…
Có lẽ do quá mệt mỏi, nàng đã rất mệt, mệt chết đi được, thấy kẻ luật động trên người càng ngày càng mờ dần, càng ngày càng trôi xa… Đợi lúc hắn phát hiện ra, nàng đã ngủ mất rồi. Vì thế hắn ôm nàng, bình yên đi vào giấc ngủ.
Ngủ một mạch tới nửa đêm. nàng bừng tỉnh lại, có thể là do không quen bị người khác ôm. Nhớ tới không lâu hắn làm nhục nàng, nàng ngập tràn lửa giận, thật sự muốn bóp chết hắn.
Ý nghĩ này trong đầu một khi toát ra, đã không thể áp chế nổi. Nàng theo dõi hắn, hận ý trong lòng càng mạnh, ánh mắt càng ngày càng lạnh…. Đúng bóp chết hắn, mặc kệ có hậu quả gì, chỉ cần hắn chết rồi, thì thù lớn đã báo xong…
Nàng không hề do dự, đẩy nhẹ tay hắn ra, ngồi xuống, bóp chặt cổ họng hắn, cố sức! Cố hết sức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.