Bạo Quân Độc Sủng

Chương 81: Xé rách quần áo nàng




Thẩm Chiêu bước nhanh tới, ngăn hắn lại, giọng cẩn trọng, ‘Vương gia, nên cân nhắc trước sau rồi mới làm, đừng có hành động theo cảm tính”
Sở Minh Hiên mắt toé lửa, như sáp thiêu cháy cả người ta vậy, “Ngươi đoạt nữ nhân của bổn vương, lại còn dám khuyên bổn vương suy nghĩ cho kỹ nữa sao?”
Tình hình hết sức nghiêm trọng, Diệp Vũ nói vội vã, “Nếu Vương gia muốn biết nguyên do thật sự, hãy buông ta ra trước”
Suy tư giây lát hắn buông nàng ra, đồng ý để Thẩm Chiêu an bài, vào trong phủ nói chuyện với nàng. Trong thư phòng cũng chỉ có hai người họ.
“Vũ Nhi….” Sở Minh Hiên hạ giọng kêu lên, giọng ngập tràn đau xót, “Mấy ngày nay, bổn vương và nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bổn vương cũng không nhìn nhầm, nàng thích bổn vương”
“Ta đúng là rất thích vương gia, nhưng chẳng qua đã là chuyện trước kia rồi” Diệp Vũ nói thẳng vào vấn đề, đầu óc xoay nhanh, nghĩ sao để hắn sớm rút lui.
“Là chuyện sớm trước kia sao?”
“Ba tháng, ta bỏ hết sự tự tôn của một cô gái rụt rè, biểu hiện tâm ý với Vương gia. Nhưng Vương gia vì sự an nguy của hai phủ, nhẫn tâm cự tuyệt ta” Nàng nói chậm rãi, coi như tình ý thật lòng. “Ngày ấy, ta khóc chạy một mạch về phủ tướng quân, ngay sau đó bị công chúa An Dương thiết kế hãm hại, lại bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, lưu lạc thanh lâu. Chính là đêm đó, ta đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều, quyết định thay đổi bản thân, lại lần nữa làm người, không muốn ỷ lại bất cứ kẻ nào, nhất là nam nhân”
“Điều này bản vương cũng đã rõ…”
“Ta thề, người làm tổn thương ta, ta nhất định sẽ hoàn trả gấp bội!” Nàng nghiến răng nói, ‘Vương gia làm tổn thương ta sâu như vậy, ta muốn làm Vương gia phải nếm thử nỗi đau gấp bội!”
Sở Minh Hiên hoảng sợ, trố mắt nhìn nàng. Diệp Vũ cười lạnh, “Sau đó chuyện phát sinh giữa ta và Vương gia, đều chỉ là diễn trò, chẳng chút thật tình, thật lòng !”
Hắn lại khiếp sợ tới hỏng mất, “Không đúng…Không đúng! Nàng lừa bổn vương…”
Nàng tức giận mắt phụt lửa lạnh lẽo, “Ta thề, sẽ không rơi giọt lệ nào với kẻ đã làm tổn thương ta quá mức! Tất cả mọi chuyện ta làm đều chri vì báo thù, khiến Vương gia nếm thử nỗi đau thương tổn”
Chân hắn như nhũn ra, lùi lại sau hai bước, lảo đảo suýt ngã. Không, không phải thế…. Nàng sao có thể làm vậy với mình chứ? Nàng biết mình là vì sự an nguy của mọi người tỏng phủ tướng quân mà… Nhưng giọng nàng lại hàm chứ hận như thế, tất cả đau đớn, không phải là giả…. Vì sao lại thế chứ?
Từng lời từng chữ nàng nói cứ như mũi tên nhọn đâm sâu vào thân hắn. Cứ như vạn mũi tên xuyên tim vậy, hắn không thể chấp nhận nổi…
Tâm địa kiên cường của nàng, lấy giọng chán ghét nói, “Mỗi lần ở cùng một chỗ với Vương gia, mỗi lần cùng thân mật với Vương gia, ta chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng”
“Bốp” Một tiếng động vang to lên. Dưới ngọn lửa giận bao trùm, Sở Minh Hiên tát cho nàng một cái. Hai má đau xót, nhưng còn chẳng đau bằng trong lòng. Không hiểu sao thấy hắn bi phẫn, đau thương như thế, lòng Diệp Vũ lại nhói đau.
Hắn tức giận nổ bùng, khuôn mặt tuấn tú vốn trước đây trầm tĩnh bình thản, giờ nổi giận vặn vẹo đau xót.
“Cuối cùng ta đã báo được thù lớn, khiến cho Vương gia đau đớn gấp vạn lần” Nàng nói lạnh lẽo, “Từ nay về sau, ta và Vương gia chẳng ai nợ ai, lại chẳng liên quan gì nhau”
“Nàng biết rõ bổn vương cự tuyệt nàng là có nguyên nhân mà…” Hắn bi thương kêu lên, như tiếng sói tru trong đêm vậy.
“Vương gia có thể nói rõ với ta, cũng có thể ám chỉ cho ta, nhưng Vương gia lại không. Nếu Vương gia thật sự nghĩ vì hai phủ, vì sao sau đó lại liều lĩnh muốn rơ cùng một chỗ với ta chứ? Đây chẳng phải là mâu thuẫn quá sao?”
“Đó là bởi vì… Bổn vương nghĩ đến, cả đời này cũng chẳng còn cách nào cùng giương cánh bay với nàng, lòng bổn vương đau như dao cắt… Nàng có biết không? Lòng đau như dao cắt đó…”
Ánh mắt Sở Minh Hiên như nhuộm máu đỏ, đỏ tới doạ người, nỗi đau chồng chất tầng tầng lớp lớp. Đúng vậy, lòng đau như dao cắt. Hiện giờ, lòng Diệp Vũ đau như dao cắt, đau đớn chịu không nổi. Hoá ra, cố ý tổn thường một người lại đau đớn khó chịu tới vậy.
Tuy không thích hắn, nhưng dù gì nàng cũng ở chung cùng hắn đã lâu, làm tổn thương hắn vậy, nàng thấy thẹn trong lòng.
Nhanh, trận này diễn cũng đã gần xong, nàng nói lạnh giọng, “BẤt luận thế nào, ta cũng đã không còn thích Vương gia nữa, cuộc đời này tuyệt không muốn liên quan gì tới Vương gia, vẫn xin Vương gia đừng có dây dưa lằng nhằng thêm”
Sở Minh Hiên nhìn nàng chằm chằm, nhìn nàng chằm chằm, cứ như muốn đâm thủng giữa trán nàng ra thành một lỗ vậy. Nàng cũng nhìn hắn, cũng nhanh không chịu nổi ánh mắt hắn như thế. Mặt hắn đen tối, nhìn rõ đau đớn trong mắt, nước mắt loé lên.
“Độc nhất là lòng phụ nữ, giờ Bản vương đã được lĩnh giáo rồi”
Tiếng nói của hắn ngập tràn cảm xúc phức tạp, phẫn hận, bi thống, lòng đã chết… Nói xong hắn xoay nhanh người, mở giật cửa ra rời đi.
Bóng hắn biến mất trước tầm mắt nàng, Diệp Vũ kiệt sức chịu đựng nước mắt, bỗng tuôn trào ầm ầm. Cũng chẳng phải cố tình làm tổn thương hắn, mà là nếu không nói vậy hắn sẽ dừng tay hay sao?
Sở Minh Phong đem nàng ban thưởng cho Thẩm Chiêu, muốn Tấn vương hận Thẩm Chiêu, hận nàng, hận mọi người, muốn ly gián Tấn Vương và Thẩm Chiêu, muốn Tấn vương biến thành kẻ cô đơn, chẳng nơi dung thân.
Nàng đã sớm muốn thoát khỏi Tấn vương rồi, đã suy nghĩ từ lâu, đây là cơ hội ngàn năm có một, sao không nắm chắc lấy chứ?
Tuy nàng gây thương tổn quá sâu, quá lớn với hắn, nhưng lấy tính tình càn quấy của hắn, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Bởi vậy nàng chỉ đành lấy hạ sách này ra mà thôi. Nàng không ý thức được bản thân mình sao lại thương tâm khổ sở đến thế, vì sao tim đau như dao cắt, chỉ cảm thấy mình đang đùa giỡn tình cảm của hắn, nợ hắn nhiều lắm.
***
Phủ Hữu tướng không có thị thiếp, chỉ có Thẩm phu nhân, bởi vậy, Thẩm Chiêu cũng không có tẩm phòng riêng của mình, đã cùng ân ái với phu nhân mười năm như một. Diệp Vũ chuyển đến Tuỳ Tâm uyển, có hai nha hoàn được phân hầu hạ nàng.
Ngày này, có chút hơi muộn, nàng đi gặp Thẩm phu nhân.
Lúc trước nàng đã từng nghe nói, Thẩm phu nhân nhỏ hơn Thẩm Chiêu hai tuổi, đoan trang tú lệ, dịu dàng lương thiện, quản việc nhà cẩn thận, sắp xếp phủ hữu tướng gọn gàng ngăn nắp, cũng không để phu quân phải nhọc lòng với chuyện trong phủ.
Gặp rồi nàng mới cảm thấy người dịu dàng lương thiện chính là biểu tượng Thẩm phu nhân, khôn khéo có năng lực là bản chất thật.
Đối với Nhị phu nhân được ngự ban, dĩ nhiên Thẩm phu nhân khuôn mặt tươi cười đón chào, nói dễ nghe một chút là bảo sau này trong nhà chính là tỷ muội, cũng nên tỷ muội đồng tâm, một lòng một dạ hầu hạ đại nhân.
Nói chuyện phiếm vài câu, Thẩm phu nhân sai người mời nàng dùng bữa, nhưng nha hoàn kia lại nói, đại nhân không trở lại dùng bữa, nếu nàng muốn dùng bữa ở Tuỳ Tâm Uyển thì sẽ sai người mang đồ tới.
Lòng Diệp Vũ hiểu rõ, nếu nàng ấy đã nói vậy, chính là không muốn dùng cơm cùng một bàn với mình, cần gì phải cố ép chứ?
Tuy là tiểu thiếp, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là con gái của Diệp đại tướng quân, bước vào cửa nhà họ Thẩm, không có hôn lễ, kể cả nghi thức đơn giản chút cũng không có, cái gì cũng không có, giống như nàng chỉ đơn giản là một kẻ râu ria chuyển tới vậy. Nàng thấy hơi buồn.
Thẩm Chiêu không nói gì, dĩ nhiên Thẩm phu nhân cũng sẽ không làm gì. Nghĩ ngợi, thôi vẫn bỏ đi, cần gì phải tìm lấy phiền phức chứ.
Tuỳ Tâm Uyển nằm ở phía đông, thanh tĩnh, chỉ có mấy kẻ hầu và các loài hoa cỏ làm bạn, chẳng có ai đặt chân tới. Nàng kiên nhẫn đợi, hy vọng Thẩm Chiêu tới xem nàng, nhưng bất kể là ban ngày hay ban đêm, hắn đều không xuất hiện.
Hắn không đặt chân tới Tuỳ Tâm Uyển, nàng có thể đoán được ra nguyên nhân. Lấy sự thông minh tuyệt đỉnh của Hữu tướng, sao không đoán được tâm tư của Sở Hoàng chứ?
Có lẽ hắn không rõ lúc trước Sở Minh Phong lợi dụng nàng ly gián hắn và Tấn Vương, nhưng hắn nhất định đoán được ý Sở Minh Phong ban nàng cho hắn làm nhị phu nhân có dụng ý ra sao. Bởi thế, bất luận thế nào hắn cũng biết Sở Minh Phong đã sủng hạnh nàng, còn bảo nàng tiến vào ở trong phủ Hữu tướng, chỉ là bề ngoài, là Sở Minh Phong ứng phó thôi. Nhưng nàng cũng sẽ không để mình bị vây chặt trong Tuỳ Tâm Uyển.
Đêm nay, Diệp Vũ hỏi nha hoàn, Thẩm Chiêu vẫn chưa trở về. Nàng hạ quyết tâm, không cho nha hoàn đi theo, bảo sau khi ăn xong muốn đi dạo chung quanh chút.
Ra khỏi Tuỳ Tâm Uyển, nàng đi vào thư phòng. Gian phòng thanh nhã này có phong cách cổ xưa, đây không phải là lần đầu đến thư phòng, nhưng phải nắm chặt lấy thời gian.
Châm nến, nàng kiểm duyệt sách trên giá. Tuy nàng cảm thấy quyển “Thần Binh Phổ” không có khả năng lớn giấu ở chỗ này, nhưng vẫn nên tìm xem, cũng có cớ báo cáo với công tử Kim.
Tìm hai canh giờ, ánh mắt hơi mỏi, nàng khẽ bóp bóp. Bỗng cửa phòng bị đẩy ra, nàng tinh thần chấn động, tim nhảy dựng lên, theo bản năng quay lại nhìn…
Thẩm Chiêu đứng ở cửa, quần áo trắng như bị nhiễm mực đen, khuôn mặt hắc ám, không thấy rõ thần sắc gì. Nàng cứ đờ, cái khó ló cái khôn, “Đại nhân làm ta sợ hết hồn”
“Đang tìm gì?” Hắn đi vào, giọng ôn hoà nghe không rõ cảm xúc gì.
“Canh giờ còn sớm, ta muốn tìm một quyển sách xem” Nàng xoay người, đứng ở bên thư án, “Không ngờ đại nhân lại có nhiều sách đến vậy, nhiều hoa cả mắt, đang do dự không biết nên lấy hai quyển gì về phòng đây ạ”
Hắn đi tới trước thư án, khuôn mặt tuấn tú nhiễm một màu hồng nhạt, “Hai ngày nay….ở thấy quen không/”
Diệp Vụ nói lạnh lùng trong trẻo, “Nhập gia tuỳ tục, không gì không quen cả. Xin hỏi đại nhân có thấy quen không ạ/”
“Nhập gia tuỳ tục” Hắn cũng nói thoái thác đáp lễ giống y chang nàng. “Đại nhân cơ trí, thế mà lại lặp lại lời của giới nữ tử ạ”
“Diệp cô nương thông minh, nhất định hiểu được ý của ta”
“Nếu bệ hạ nghe thấy câu “Diệp cô nương” này của đại nhân, không rõ sẽ nghĩ thế nào?’ Nàng cố ý chọn từ, dĩ nhiên là hiểu được ý của hắn: nếu Sở Minh Phong đã ban nàng cho hắn, hắn sẽ tuân chỉ nhận. Thẩm Chiêu cười khẽ, dựa vào thư án, không đáp lại.
Nàng cũng lấy tư thế y thế, đứng cạnh hắn, đang định mở miệng lại thấy hắn phiền muộn bảo, “Hai ngày nay, Vương gia ở trong phủ suốt đêm ngày uống rượu, say như chết, như điên cuồng vậy, thậm chí giận lây, đánh chửi người hầu kẻ hạ, chẳng ai khuyên được”
Tấn vương mượn rượu tiêu sầu, tinh thần sa sút, nàng có thể tưởng tượng ra. Nàng cười lạnh, ‘Đại nhân chắc không định khuyên ta đi khuyên bảo Vương gia đó chớ”
“Ta biết cô sẽ không đi”
“Cho dù ta có đi khuyên, cũng chẳng ích gì, mấu chốt là ngài ấy phải tự buông tay” Diệp Vũ hỏi thử, “Hiện giờ tình hình này, đại nhân sớm đã hiểu rõ trong lòng rồi chứ ạ”
“Bệ hạ đa nghi, kẻ bề tôi, chỉ có thể đành theo khuôn phép cũ” Thẩm Chiêu cười khổ.
Nàng nghĩ, hắn “theo khuôn phép cũ” thu mình lại vì Nhị phu nhân, thật sự không muốn kháng chỉ, hay là vẫn âm thầm bảo vệ Tấn Vương đây? Tâm tư Sở Minh Phong, hắn đến tột cùng đoán được bao nhiêu đây, có biết nàng đã là người của Sở Minh Phong rồi không?
Hắn cất giọng lạnh lùng, “Nếu cô thấy trong phủ không vấn đề gì, thì nên tiếp tục sáng tác múa ở lầu Tiêu Tương đi. Cánh giờ không còn sớm nữa, ta còn có công văn muốn xem, cô nên trở về phòng An Cầm đi”
Nàng lẳng lặng rời thư phòng, trong lòng buồn bã. Rốt cuộc có thể động tâm cùng nam tử dưới một mái nhà, sớm chiều ở chung, lại có tình hình phức tạp rắc rối đến thế này. Hắn vô tình với nàng, vậy nàng còn biết thế nào nữa đây?
**
Sáng hôm sau. Diệp Vũ hồi phủ vấn an mẫu thân, sau đó đi lầu Tiêu Tương bắt đầu dạy múa mới.
Nữ nhân bị bệ hạ ban làm tiểu thiếp cho Hữu tướng, tuy là hữu tướng là người đáng tin, nhưng tiểu thiếp tóm lại vẫn là cô gái chịu uất ức. Thiến Hề cảm thấy bản thân mình làm không tốt, thẹn với con gái, định an ủi nhưng lại không biết an uủ ra sao. Cuối cùng bà nói với con gái, giả sử phủ hữu tướng không được như ý thì cứ trở về là được.
Đã qua hơn ba tháng, lầu Tiêu Tương làm ăn phát đạt, Diệp Vũ cũng thu được khá nhiều tiền, có thể sống thoải mái cả đời.
Sau giờ nghỉ trưa, nàng ở trong phòng thiết kế y phục múa, một nha hoàn báo lại nói có Tấn Vương chọn Lăng vô hương và Phán Phán đên lô ghế khách quý khiêu vũ, từ ghế lô lại truyền ra tiếng kêu doạ người.
Do thân phận hắn tôn quý, Lãnh Tiêu Tương không dám đắc tội hắn, lại muốn cứu hai đoá hoa tiền của lầu Tiêu Tương ra, nên đành sai người tới xin ý kiến nàng. Do dự một lát, nàng vẫn đi.
Đứng ở bên ngoài hành lang, nàng nghe thấy tiếng thét thê lương, chói tai trong phòng truyền ra, trong lòng chấn động. Chẳng lẽ Tấn Vương đang quật các nàng ấy?
Hai đại hán ở cửa nhận ra Diệp Vũ, mở cửa cho nàng đi vào. Sở Minh Hiên vung roi ngựa lên, quất chung quanh, âm thanh vun vút nghe chừng hơi doạ người, đập nát khá nhiều đồ trong phòng, cả một đống hỗn độn. Còn Lăng Vô Hương và Phán Phán thì đứng né trong góc, tóc tai hỗn loạn, khuôn mặt tái xanh, lệ dâng trào, lạnh run.
Thấy Diệp Vũ tới, các nàng ấy đáng thương cầu xin, “Diệp cô nương, Vương gia say quá rồi… Cứu chúng tôi với…”
Hắn quay đầu, liếc nàng một cái, cười tà ác, ‘Ai cũng không cứu nổi được nhóm các ngươi…”
Một roi vút qua, chỉ sém chút nữa là trúng người Lăng Vô Hương, hắn cười điên cuồng, coi bộ dạng các nàng ấy tránh trong góc run rẩy mà thấy thoả mãn vô hạn.
Nàng biết, hắn đã bị tửu sắc khống chế- hắn đi lại nghiêng ngả, mặt đỏ hồng, đôi mắt đỏ ngầu xen lẫn tà khí và lệ khí, chẳng phải bộ dạng bình tĩnh thường có.
Có lẽ hắn vẫn còn chút tỉnh táo, thấy Diệp Vũ ngồi trước bàn, ném roi đi, kéo Phán Phán vứt lên giường, hôn nàng ta điên cuồng.
Phán Phán cất tiếng kêu sợ hãi, liều mạng giãy dụa nhưng Sở Minh Hiên giống như cố ý thân thiết cùng cô gái khác trước mặt Diệp Vũ vậy.
Diệp Vũ nhìn hắn ung dung ‘hành hung”, hắn đè nặng Phán Phán xuống, hôn lên mặt, má, cổ, xé rách quần áo nàng ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.