Bạo Quân Độc Sủng

Chương 82: Cắn cắn, hôn…




Nhìn nhìn nàng bỗng dưng thấy có chút phiền chán, điq ua, túm mạnh hắn, hắn thế mà ngã xuống đất, nhắm hai mắt lại, chẳng có phản ứng gì. Nàng chấn động, vội vàng ngồi xổm xuống, gọi hai tiếng, hắn vẫn không có phản ứng gì, chắc là say rồi ngủ.
Hai đại hán hợp sức lôi hắn lên giường, sau đó lui ra ngoài, đóng cưả lại, trong phòng chỉ còn lại hai người. Nàng ngồi ở mép giường, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn ngủ thật sự không yên, cứ nhúc nhích tới lui, do uống quá nhiều rượu, cất tiếng ngáy ầm ầm. So với mấy ngày trước, hắn đã tiều tuỵ đi rất nhiều, cằm mọc râu tua tủa, khí sắc không ổn.
Một Tấn vương phong lưu tiêu sái, tuấn mỹ khuynh thành, bị nàng “đùa bỡn” mà thành như vậy, đây là lỗi của nàng. Nhưng nàng cũng bị ép buộc.
Không biết tới bao giờ vết thương trong lòng hắn mới có thể khép lại, đóng vẩy đây? Khi nào mới có thể quên đau xót? Khi nào mới có thể quên được nàng?
Bỗng Sở Minh Hiên nắm lấy tay nàng, kích động kêu lên “Vũ Nhi”, ngũ quan vặn vẹo, cứ như đang bị tra tấn tới mức thống khổ.
Diệp Vũ nói hai câu trấn an, cảm xúc hắn dần bình tĩnh lại, nàng đang định rút tay ra, hắn lại dùng sức tóm lại, nàng ngã nhào vào trên người hắn… Hắn rất muốn biết cô gái trước mắt này có phải là Vũ Nhi ngày nhớ đêm mong không, dùng lực xoay người, đặt nàng dưới thân, mắt đỏ ngầu híp lại, chậm rãi cúi đầu…
Tim đập bình bịch, nàng trốn tránh, song lại chẳng thể nào đẩy ngã được hắn. Hắn nổi điên lên hôn nàng, mũi nàng, má nàng, cằm, vành tai, cổ, xương quai xanh của nàng, lời lẽ nóng bỏng ẩm ướt, trơn trượt, mùi rượu nồng nặc phà trên người nàng. Thanh đao ngắn đen cọ trên da thịt nàng đau tới mức nàng kêu lên nho nhỏ.
Nàng không biết là hắn say thật hay giả, sống chết đẩy hắn, lại kích thích ‘dục vọng” hắn bốc lên; hắn thô bạo xé rách quần áp nàng, tàn nhẫn chẳng kém gì Sở Minh Phong, cắn cắn bộ ngực của nàng, hôn mạnh…
Nàng rút một tay ra, tóm lấy lỗ tai hắn, véo mạnh. Hắn bị đau, ngẩng đầu lên, gần như tỉnh táo chút, cứ lẳng lặng nhìn nàng, lại như không nhận ra nàng.
“Vũ Nhi, thật sự là nàng” Nhìn khá lâu, Sở Minh Hiên kích động ôm chặt lấy mặt nàng, “Nói cho bổn vương biết, nàng là của bổn vương….Nàng vĩnh viễn là của bổn vương….”
“Ta đã là của người khác rồi, xin Vương gia nhớ kỹ cho”
Diệp Vũ đẩy hắn ra, ngồi dậy, định xuống giường, lại bị hắn ôm chặt vào lòng. Hắn ôm chặt lấy nàng, nói năng lộn xộn, “Nếu trong lòng nàng không có bổn vương, sẽ không đến… Người trong lòng nàng là bổn vương…. Nàng không lừa được bổn vương đâu…”
Nàng nói lạnh lùng, ‘Vương gia đừng hiểu lầm, ta chỉ không muốn Lăng Vô Hương và Phán Phán bị ngài quật đầy vết thương đâu”
Hắn đau đớn nói, “Nàng nói dối!”
Toàn thân đau nhức, chua chát, lệ tuôn trào, nàng cũng không rõ vì sao.
Sở Minh Hiên buông nàng ra, thấy nàng khóc, lại vui sướng và đau lòng. “Nàng khóc, là vì nàng thích bổn vương…. Thẩm Chiêu là người khiêm tốn, bổn vương nói với hắn muốn nàng, chắc chắn hắn…”
“Ta đã là người của Thẩm đại nhân, Vương gia không ngại sao?” Diệp Vũ hận bản thân mình mềm lòng, hận bản thân mình sao lại khóc trước mặt hắn.
“Không ngại….” Hắn phun ra mấy từ này, cũng không rõ, có thể thấy được hắn rất để ý.
“Vương gia đừng lừa mình dối người nữa”. Nàng lau nước mắt đi ”Cho dù Vương gia không ngại, ta cũng sẽ không muốn thành một nữ hầu hai chồng. Vừa mới vào phủ Hữu tướng, giờ lại nhập phủ Tấn vương, Vương gia định biến ta trở thành trò cười cho cả thành Kim Lăng hay sao?”
Hắn chẳng biết phản ứng gì nữa, cũng không biết làm sao mới có thể có được nàng.
Nàng xuống giường, đi tới trước cửa bảo, ‘Vẫn là câu nói kia, ta và Vương gia chẳng có liên quan gì, hy vọng Vương gia đừng làm chuyện vô vị nữa, tự rước lấy nhục. Còn nữa, Vương gia đêm ngày uống rượu, hành vi phóng đãng, đã truyền khắp đại triều. Nếu cứ tiếp tục vậy, chỉ biết tổn hại đến thanh danh của Vương gia, vẫn xin Vương gia nên tự trọng cho”
Sở Minh Hiên nhìn nàng đi mất, một hàng lệ chảy dọc xuống má, đau lòng mãi không thôi. TRả giá nhiều vậy, sao không chiếm được chứ?
***
Hai ngày qua, Tôn thái hậu truyền Diệp Vũ tiến cung. Tuy không muốn tiến cung, nhưng nàng có thể cự tuyệt được sao? Chỉ có thể khẩn cầu ông trời, đừng để nàng thấy kẻ kia.
Theo lời nói, nàng biết, đêm đó Sở Minh Phong sủng hạnh nàng, trong lòng Tôn thái hậu biết rất rõ.
Có lẽ, từ lúc hắn muốn nàng ở lại trong cung, Tôn thái hậu đã đoán được ý đồ của con mình.
“Vũ Nhi, do ngươi và ai gia hữu duyên, ai gia hy vọng ngươi gả cho một phu quân tốt, cả đời an ổn hạnh phúc” Tôn thái hậu giọng điệu thương cảm, giống như người bị Sở Minh Phong chiếm đoạt là bà vậy.
“Thẩm đại nhân là người khiêm tốn, thần nữ có thể trở thành thị thiếp của ngài ấy, đã phúc lắm rồi ạ”
“Thẩm đại nhân đối xử với ngươi có được không?”
“Tốt lắm ạ” Nàng còn biết nói gì đây?
Tôn thái hậu cười an ủi, “Thẩm Chiêu và Thẩm phu nhân thành thân đã hơn mười năm, tương kính như tân, nói vậy hắn cũng sẽ không bạc đãi ngươi đâu”
Diệp Vũ cười cười. Có lẽ Tôn thái hậu chắc định muốn bồi thường cho nàng, muốn thưởng đồ quý giá cho nàng, nàng nói dịu dàng cự tuyệt.
Bỗng Tôn thái hậu nhớ tới điệu nhảy ở thọ yến ngày đó, bảo điệu nhảy này đã truyền trong cung, truyền tới các cung nữ, có không ít cung nữ đã rảnh rỗi tới học nhảy. Bà càng nói càng hưng phấn, muốn Diệp Vũ dạy bà vài động tác. Diệp Vũ lo lắng cho cái lưng của bà, hoặc là chân, vội vã nhảy vài động tác cho bà xem.
Quả nhiên, Tôn thái hậu đánh mất ý nghĩ học nhảy trong đầu, khen, “Vũ Nhi, ngươi là người múa giỏi nhất Đại Sở ta, ngươi là đứng thứ hai, chẳng ai dám nhận đứng thứ nhất đâu”
“Thái Hậu khen quá lời rồi ạ, thật ra tài múa còn khối người ạ”
“Nghê Thường các sáng tác múa, vũ kỹ nhảy đi nhảy lại cũng nhảy một điệu này, năm nào cũng xem nhìn đã chán, đã phiền rồi. Giả sử các nàng ấy chỉ bằng một nửa tài nghệ của ngươi thôi, ai gia còn xem được chút” tôn thái hậu nói oán hận, “Tiếc là ngươi là Nhị phu nhân của phủ Hữu tướng, vừa đi dạy múa ở lầu Tiêu Tương, chẳng bằng ai gia mời ngươi tới dạy cho những người đó ở Nghê Thường các”
“Thái Hậu muốn xem điệu múa khác, có thể tới lầu Tiêu Tương xem được mà” Diệp Vũ óc loé lên, bỗng nhảy ra ý nghĩ trong đầu, “Tài múa trong cung đều rất kỹ càng, do bởi chút nguyên nhân nhảy chẳng giống người thường nhảy, chẳng giống các điệu múa dân gian, sự nồng nhiệt không bị ngăn trở, mới mẻ độc đáo. Nô tì nghĩ, chẳng bằng tổ chức đại hội chọn múa, bất kỳ ai, múa cái gì cũng đều có thể tham gia, kẻ múa giỏi sẽ được chọn vào trong cung, như thế có thể làm phong phú màn múa trong cung ạ”
Nàng giờ đã là Nhị phu nhân của Thẩm Chiêu, dĩ nhiên không thể tự xưng là ‘thần nữ” được. Mắt Tôn thái hậu sáng lên, “Nhưng thật ra ý kiến rất hay, như thế ai gia có thể được thưởng thức đủ điệu múa, chẳng phải rất vui tai sao? Được, vậy thì tổ chức đại hội, do ngươi toàn quyền phụ trách”
Tiếp đó, các nàng thương lượng, trước tiên ra thông báo dán khắp cả nước, để cho các người tới khiêu vũ đến báo danh dự thi ở Kim Lăng. Tiếp đó, các nàng sẽ định ra vòng loại thi đấu là nửa tháng sau, trận chung kết là sau hai tháng nữa. Còn phần thời gian và địa điểm báo danh dự thi, sẽ do Nghe Thường các chịu trách nhiệm.
Ngày này các nàng nói càng kích động hẳn lên, mãi cho tới khi hoàng hôn buông xuống, Diệp Vũ mới vội vã rời cung. May mà không gặp Sở Minh Phong.
Vừa trở lại Tuỳ Tâm Uyển, có một bóng người vọt vào, cất cao giọng, “Nhị phu nhân”
Diệp Vũ kinh ngạc quay đầu lại, thấy một cô gái mặc bộ quần áo hoa, đi sau có một thị nữ và bốn thị vệ phủ hữu tướng.
Cô gái mặc rữ rỡ kia không đầu đuôi chạy tới phía nàng, chẳng để ý gì tới hình tượng đoan trang, cao quý uy nghi, nhìn kinh hoảng thất thốt, chẳng giống kẻ tự cao tự đãi, khinh bỉ người khác trước đây.
Tô Ngọc Yên!
Diệp Vũ kinh ngạc mãi, nàng ta xông thẳng vào phủ Hữu tướng tìm mình làm gì nhỉ? Chẳng lẽ định liều mạnh với mình ư?
“Nhị phu nhân….” Tô Ngọc Yên túm lấy tay nàng, thần sắc hoảng sợ, vội vã nói, “Nhị phu nhân, bản cung có chuyện nói cùng người…”
“Xin mời Hoàng hậu” Thấy bộ dạng ả ta như vậy, Diệp Vũ đoán không biết ả ta đã có chuyện gì xảy ra, vì thế bảo kẻ hầu hạ lui xuống.
Tính Tình Tô Ngọc Yên thay đổi đột ngột, lấy giọng hèn mọn nói, “Bản cung hai lần hại ngươi, là bản cung sai,,, là bản cung hồ đồ, bị ma quỷ ám ảnh…. Bản cung biết ngươi hận chết bản cung, ngươi định trả thù bản cung thế nào, bản cung cũng không oán hận nửa câu….”
Diệp Vũ muốn biết đến tột cùng ả ta đã có chuyện gì xảy ra, vì thế hỏi thị nữ kia. Thị nữ kia không phải là thị nữ ác độc lúc trước, nói trong triều có mấy đại thần liên kết bẩm tấu, liệt kê bảy tội trạng của Tô hoàng hậu và Tô đại nhân, do chứng cớ vô cùng xác thực, đêm qua Tô đại nhân bị tống ngục, phủ Tả tướng bị niêm phong, hôm nay lâm triều, bệ hạ đã xem xét ra quyết định chu di tam tộc, ngày mai xử trảm.
Hoá ra là có chuyện như vậy. Tô Thiên Sơn đổ, thân là con gái họ Tô, Tô Ngọc Yên còn có thể ngồi yên ổn chính giữa trong cung sao? Và hôm nay mục đích ả ta đến là gì?
“Kiếp sau làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi, bản cung nguyện ý…. Chỉ cần ngươi giúp nói vài câu hay cho nhà họ Tô, bản cung để ngươi tuỳ ý xử trí…” Tô Ngọc Yên túm tay nàng, bất giác dùng sức lớn, khiến tay nàng rất đau.
“Hoàng hậu hẳn là nên đi cầu xin bệ hạ, thái hậu thì hơn, cũng không phải tới cầu xin ta” Diệp Vũ giọng lạnh lùng trong trẻo nói.
“Vô dụng thôi, bệ hạ, thái hậu cũng chẳng muốn gặp bản cung…. Bản cung nghĩ thầm muốn bảo vệ chút huyết mạch của Tô gia, không gì hơn…. Nhưng mà tất cả mọi người ai cũng muốn tránh bản cung…” Tô Ngọc Yên đã bị tai hoạ bất ngờ đả kích khiến loạn hết cả, hoang mang lo sợ, mất đi lý trí, “Bệ hạ chẳng thích nữ sắc, chưa từng bao giờ đối đãi phi tần thật lòng…. Bản cung đã nhìn ra, bệ hạ đối với ngươi khác hẳn… Bệ hạ đã bị ngươi hấp dẫn, thích ngươi, đây là sự thật, ngươi phải tin bản cung…. Van cầu ngươi… Bản cung van cầu ngươi, ngươi nói hai câu hay ở trước ngự thư phòng, để cho Tô gia được giữ lại chút huyết mạch….”
Diệp Vũ thật muốn cười điên cuồng, Sở Minh Phong đối mình khác hẳn ư? Bị chính mình hấp dẫn ư? Thích mình ư? Chẳng cái nào buồn cười tới cỡ này.
Nàng nói, “Hoàng hậu nói năng lộn xộn rồi, đã điên cả lên rồi, các ngươi đưa hoàng hậu hồi cung đi”
Tô Ngọc Yên sốt ruột kêu to, “Bản cung không trở về cung!” Đôi mắt ả ta mở to, đỏ rực chiếu thẳng vào mặt nàng, hơi dữ tợn, “Hay ngươi nói với Thẩm đại nhân, bảo Thẩm đại nhân nói hộ Tô gia hai câu với hoàng thượng… Bệ hạ là cực nể Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân nói gì, bệ hạ đều nghe hết… Bản cung van cầu ngươi, chỉ cần ngươi giúp, bản cung để ngươi tuỳ xử lý… Muốn chém muốn giết, tuỳ ngươi!”
Diệp Vũ thật tình thấy, nữ nhân này tâm thuật bất chính thật chẳng đáng tha thứ. Trong mắt ả ta, mạng người khác như cỏ rác, người nhà, người thân ả ta, không thể chết được, cũng không đáng chết. Người như thế sống trên đời chỉ có thể gây hoạ cho kẻ vô tội khác, là đáng chết nhất!
“Dẫn hoàng hậu ra ngoài!” Diệp Vũ hạ lệnh. Bốn thị vệ kia đi tới kéo Tô Ngọc Yên rời đi. Ả ta kêu lên thê lương, “Nhị phu nhân, bản cung van xin ngươi… Buông bản cung ra…Nhị phu nhân…. Nhị phu nhân…”
Diệp Vũ xoay người trở về phòng, tiếng kêu sắc nhọn kia càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng cũng tan mất.
Hai lần đó, Tô Ngọc Yên đánh vào mặt nàng, dùng mãng xà doạ nàng, nàng thề phải báo thù. Nhưng nàng không phải là kẻ cố ý làm tổn thương người khác, hơn nữa vội vã luyện vũ, chuyện báo thù coi như xong.
Đau khổ và thương tổn cũng không còn thấy nữa, sao có thể giúp ả ta được chứ? Còn nữa, cho dù nàng có lòng giúp ả ta, cũng chẳng có chỗ dựa nào.
Đêm nay Diệp Vũ lại trở lại thư phòng, để tìm sách, cũng vì cố đợi Thẩm Chiêu.
Không tìm thấy quyển “Thần Binh Phổ”, Nàng cầm đèn soi đọc, nhìn ghé lên trên thư án.
Thẩm Chiêu mãi tận khuya mới trở về, thấy nàng nằm úp sấp, định gọi nàng tỉnh lại song lại do dự. Nàng thở nhẹ nhàng chậm rãi, lông mi cong dài rợp xuống như cánh bướm khiến cho đôi mắt càng đẹp thêm, môi mềm mại đỏ như đoá hoa đào, sáng mọng. Hắn cứ lẳng lặng nhìn nàng, trong nháy mắt, lòng hắn cũng trở nên mềm mại hẳn, cũng rất bất đắc dĩ.
Nghĩ ngợi hắn cởi áo choàng khoác lên người nàng. Thật ra, lúc hắn đẩy cửa vào, Diệp Vũ cũng vốn đã tỉnh, chỉ giả vờ ngủ, muốn nhìn xem hắn đối xử với mình thế nào.
Hắn đem áo choàng khoác lên người mình, chỉ có thể nói, hắn rốt cuộc cũng có quan tâm mình.
“Đại nhân đã về” Nàng giả vờ như vừa tỉnh, đứng lên, dụi mắt.
“Đã trễ thế này rồi, trở về nghỉ đi” Giọng hắn lúc nào cũng ôn hoà.
“Hôm nay Tô Hoàng hậu tới tìm ta”
“Dư quản gia cũng đã nói với ta rồi. Tô Thiên Sơn sẽ bị khép tội xử trảm, không ai có thể giúp được”
“Vì sao ạ/”
Diệp Vũ không rõ vì sao Tô Thiên Sơn chỉ trong một đêm đã bị khép vào bảy tội trạng, không những bị xử trảm mà còn bị chu di tam tộc nữa.
Thẩm Chiêu nói chậm rãi, Tôn Thiên Sơn trải qua hai đời làm nguyên lão, năm đó bệ hạ lên ngôi, võ thì có Thuỵ vương hộ tống, văn thì có Tô Thiên Sơn ủng hộ, lúc này mới ổn định thế cục trong ngoài. Còn bệ hạ cho Tô gia vị trí tốt là, sắc phong Tô Ngọc Yên làm hoàng hậu. Mấy năm qua, Tô Thiên Sơn và Thuỵ vương có quan hệ cá nhân, văn võ kết hợp, lần này dùng thế lực ép bệ hạ; chỉ trong vòng gần hai năm, Thuỵ vương đánh mất binh quyền, nhàn rỗi ở trong kinh, Tô Thiên Sơn cảm thấy Thuỵ vương thất thế, bệ hạ lại nghi kỵ Thuỵ vương, mới dần gây bất hoà với Thuỵ vương.
Thuỵ vương kiêu ngạo ương ngạnh, Tô Thiên Sơn dựa theo khuôn phép cũ, không dám làm gì trước mặt bệ hạ, người Tô gia lại ỷ vào thân phận quốc trượng mà ỷ thế hiếp người, tác oai tác quái, ăn hối lộ, làm trái pháp luật khá nhiều. Bệ hạ kiêng kỵ Thuỵ vương có quân uy và quyền thế trong quân, kiêng kỵ Tô Thiên Sơn có uy vọng cao nhất trong lão thần, đã muốn từ bỏ hai người này từ lâu, trải qua nhiều năm, cuối cùng mới tiêu diệt được hai lão già này.
Nàng hiểu ra, chỉ cần nhóm Thuỵ vương bị diệt, Tô Thiên Sơn chỉ như đại bàng gãy cánh giãy dụa, không có đường phản kháng.
Hắn còn nói, Bảy tội trạng của Tô Thiên Sơn, chỉ là do Tấn Vương với hắn liệt kê ra, chẳng qua lại giao cho đại thần khác bảo họ bẩm tấu mà thôi.
Nàng nghĩ tới ngày ấy ở ngự thư phòng, Sở Minh Phong công đạo cho bọn họ, chắc là chuyện này.
Đếm trước vừa diệt Thuỵ vương xong, ngày tiếp đã bắt đầu diệt Tô Thiên Sơn, có thể nói Sở Minh Phong nổi tiếng lừng lẫy.
“Nhóm Thuỵ vương bị giết, sung quân Quỳnh Châu, gia quyến Vân Châu, trên đường bị đạo tặc giết sạch” Mắt Thẩm Chiêu loé lên, sắc mặt nặng nề, khiến cho người ta có cảm giác bi ai.
“Giết sạch sao? Tổng cộng có tất cả bao nhiêu người?” Diệp Vũ khiếp sợ.
“Hơn sáu trăm người” Giọng hắn toát lên kiểu vô lực bất đắc dĩ, “Bề ngoài là giết sạch, trên thực tế là bệ hạ sai người đi giết người diệt khẩu”
“Bệ hạ làm vậy, là diệt cỏ tận gốc, bài trừ hậu hoạn” Nàng hoảng sợ, Vua một nước tâm ác độc lạnh khốc, từ xưa đã vậy, Sở Minh Phong làm rất được, tâm tư kín đáo, bày mưu tính kế, tâm địa ác độc lạnh lùng.
Nàng cố ý hỏi, “Bệ hạ lên ngôi mười năm, cả nhà bị tội không ít, đại nhân không biết bệ hạ là một hoàng đế giết người khát máu, tàn bạo bất nhân sao?”
Thẩm Chiêu không nói, chỉ nhìn ngọn nến đến xuất thần. Nhưng đây là câu trả lời tốt nhất: hắn cam chịu.
Trong đầu Diệp Vũ hiện lên ý nghĩ đáng sợ, “Cha ta tay cầm trọng binh, bệ hạ có lo cha ta tiếp theo sẽ trở thành Thuỵ vương, như vậy, bệ hạ có thể đối phó cha và Diệp gia như thế không?”
Trong mắt hắn bình lặng như mặt hồ, “Diệp đại tướng quân không phải Thuỵ vương, trước mắt xem ra, bệ hạ sẽ không đối phó cha và Diệp gia cô đâu”
Nàng bỗng thoáng thấy yên tâm, chợt nhớ ra một chuyện, vội hỏi, “Đại nhân cũng biết, bệ hạ cũng không tin ngài không?”
“Lòng quân khó dò, ta thật ra cũng đã nghĩ tới chút” Thẩm Chiêu tâm như gương sáng, “Bệ hạ đa nghi, cũng không dễ tin bất kỳ ai, lại càng không để văn võ trong triều kết bè phái đâu”
“Đại nhân hẳn cũng nhìn ra, bệ hạ lo Tấn vương có lòng khác” Nàng nhìn hắn không chớp mắt.
Hắn gật gật đầu, thần sắc chưa từng thay đổi, trong mắt loé lên chút tán thưởng khó phát hiện. Nàng không rõ lắm, “Tấn vương và bệ hạ là anh em ruột, sao bệ hạ còn nghi ngờ đệ đệ ruột chứ?”
Hắn không muốn đáp, chỉ bảo, “Đã khuya rồi, nên về phòng nghỉ đi”
Diệp Vũ không tha, “Chẳng lẽ ở giữa có bí mật không ai biết ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.