Bạo Quân Độc Sủng

Chương 85: Hắn cứng, nàng tóm vật trong túi




Tâm thần chấn động, sau này Diệp Vũ đi thẳng xuống, hắn chẳng nói lời nào, ôm lấy nàng, đi thẳng vào đại điện, đi vào tẩm điện, đặt nàng lên long tháp.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, bình thản, cũng không vì ôm nàng mà phải thở hổn hển như trâu, có thể thấy võ nghệ của hắn rất cao.
Nàng vừa giận vừa sợ, nghĩ xem hắn định làm thế nào nữa… Có kết quả hôm nay, muốn tự trách mình, sao chẳng có việc gì mà lại tìm đến hoàng cung chứ!
“Trẫm muốn nhìn vết thương trên chân người xem sao” Hắn ngôồ xổm xuống, vén quần nàng lên.
“Không được xem!” Nàng thô lỗ đẩy tay hắn ra, giọng cao vút.
“Không xem cũng thế!” Hắn ngồi xuống cạnh nàng, coi như chẳng có gì hỏi, “Còn đau không/”
“Ta muốn về phủ Hữu tướng!” Nàng bật thốt lên.
“Trước kia ngươi rất sợ trẫm, từ lúc trẫm sủng hạnh người thì ngươi chẳng sợ trẫm nữa” Giọng Sở Minh Phong gần như hơi cười.
“Ta hận không thể chém ngươi thành trăm ngàn mảnh!” Diệp Vũ nghiến tăng nói, mắt trợn trừng nhìn hắn, “Ngươi có thể sẽ giết ta!”
“Trẫm cũng chẳng phân biệt gì, chẳng phải ngươi biết rõ hay sao?’ Khoé môi hắn cười mờ ám, bỗng mắt hắn sầm xuống, “Không ai giống ngươi lại cất giọng nanh ác với trẫm vậy, hơn nữa lại là phụ nữ!”
Nàng cười khẩy, ‘Vậy ngươi cứ bắt ta đi, chẳng phải tự làm tự chịu sao?”
Hắn tóm chặt vai nàng, kéo thân thể nàng sát mình, hai mặt gần như dính sát vào nhau, có thể cảm giác được hơi thở của nhau.
Tim nàng đập bình bịch, “Bệ hạ đừng quên, là bệ hạ đã ban ta cho Thẩm đại nhân, ta đã là Nhị phu nhân của Thẩm đại nhân”
Sở Minh Phong cười tà tứ, lạnh lẽo, “Thì tính sao? Ngươi vẫn là nữ nhân của trẫm”
Diệp Vũ cười kiều mỵ, “Người đời đã cho ta là Nhị phu nhân của Thẩm đại nhân, trên thực tế, ta từ lâu đã là…’
“Thẩm Chiêu chẳng có gan động vào nữ nhân của trẫm!” Con ngươi đen của hắn híp lại, mắt đầy hung ác, “Đêm thọ yến mẫu hậu đó, trẫm định để người ở lại làm bạn với mẫu hậu, ngơi cho là Thẩm Chiêu không đoán được tâm tư của trẫm sao?”
“Ngài ấy đoán được ư?” Nàng khiếp sợ mãi, chẳng trách mà Thẩm Chiêu lại lấy lễ đối đãi với mình vậy.
Hắn lạnh lùng châm biếm, “Trừ phi hắn không muốn sống nữa, mới dám động tới nữ nhân của trẫm!”
Nàng cả giận bảo, ‘Ngươi đem mọi người đùa bỡn vỗ tay cho sướng, sớm hay muộn có một ngày ngươi sẽ bị mọi người xa lánh”
Khoé mắt Sở Minh Phong cười khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương, “Dù vậy, ngươi vẫn là nữ nhân của trẫm!”
Lời vừa dứt, hắn liền thổi nhẹ lên môi nàng, cứ như muốn đem đoá hoa nhanh mồm nhanh miệng bóng mọng đỏ tươi nuốt vào bụng vậy. Diệp Vũ giãy thế nào cũng tránh không thoát gọng kìm giam cầm cứng như thép ấy.
Hơi thở hai người ồ ồ, lần lượt đổi chỗ cho nhau không rõ là của ai.
Hắn cuồng tứ gây xích mích, hôn sâu, nàng thất thủ chẳng chỗ tiến lùi, đánh mất vùng lãnh thổ, bị vây hãm trong sức công phạt của hắn… Hắn như dùng hết sức chà đạp nàng vậy, khiến nàng rất đau, đau tới mức tim nàng như rung lên… Hắn bá đạo phong toả hơi thở khiến nàng chẳng thở nổi, nhưng cố giãy dụa để liều mạng thở…
Rốt cuộc hắn buông nàng ra, nàng thở hồng hộc, kịch liệt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn lại xâm nhập lần nữa, môi nóng ẩm ướt khẽ cắn nhẹ thuỳ tai nàng.
Dù có đánh hắn, đấm hắn, hắn cũng không dừng tay, bởi vậy, nàng chỉ đành dùng tới tuyệt chiêu-sử dụng chiêu chí mạng nắm chặt gốc rễ hắn.
Hắn đã cứng lắm rồi, tuy cách lớp quần áo, nhưng nàng vẫn cảm giác được cây gậy của hắn nóng rực, thô ráp, xù xì.
“Chiêu này là thủ vật trong túi, quả thật cao minh!” Hắn chẳng hôn nàng nữa, trên gương mặt nổi lên tia cười lạnh nhạt, “Vũ Nhi đang nghĩ trẫm như vậy sao/”
“Ta phế ngươi đi!” Diệp Vũ mắt đầy hận ý.
“Vậy để trẫm xem bản lĩnh của ngươi nào!” Trong mắt hắn tràn ngập chút lệ khí, ngón cái và ngón trỏ của hắn kẹp chặt cổ tay nàng.
Nàng đau tới không thở nổi, cũng không cầu xin tha thứ, con ngươi nổi giận mở tròn.
Sở Minh Phong chậm rãi cười trêu tức, lại lạnh lẽo như vậy, “Làm khó ngươi rồi, chẳng bằng ngươi cởi áo cho trẫm?”
Cổ tay như bị chặt gãy vậy, xương cốt như bị hắn bóp nát, nàng chỉ đành buông tay. Hắn đem trật tay nàng ra sau lưng, cởi vạt áo nàng, tay phải nắn bóp quả đồi tròn mềm mại trước ngực nàng, hơi thở nóng rực phun lên mặt nàng. “Hôm nay, Vũ Nhi khiến trẫm được mở to mắt rồi”
“Đó là do ngươi hiểu ít quá” Nàng cố tình khiêu khích hắn, “Ta và Tấn Vương, Thẩm đại nhân cũng đã nếm qua các kiểu kỹ năng, bệ hạ có dịnh nếm thử chút không?”
“Vậy cũng tốt” Tay phải của hắn cứ vuốt ve xoa nắn nụ phấn hồng trong lòng bàn tay, cảm giác tuyệt diệu, và chấn động tâm hồn. “Nếu ngươi đã được nếm thử các kiểu kỹ năng, đêm đó cũng sẽ không lúng túng đến vậy”
“Buông ra!” Diệp Vũ giận nói.
Hắn dùng lực vuốt ve khiến thành đau đớn, có loại kích thích lẫn lộn bên trong, làm người ta thấy căm hận.
Nàng cái khó ló cái khôn, hỏi, “Bệ hạ vì sao để cho Tô hoàng hậu chết thảm vậy chứ?”
Sở MInh Phong ngẩn ra, giọng đầy lạnh lùng, “Nàng ta đáng chết!”
Nàng thành công dẫn dắt hắn rời sự chú ý đi, “Một đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, bệ hạ và nàng ta đã làm vợ chồng hơn mười năm, ít nhiều cũng có tình cảm. Bệ hạ khiến nàng ta chết thảm như thế, chẳng bằng cho nàng ta đại tang lớn, không sợ thần dân bảo bệ hạ là kẻ chẳng có tình cảm ư/”
Hắn hưng phấn hỏi, “Ngươi và trẫm cũng một đêm triền miên, vậy ngươi có bao nhiêu tình ý với trẫm đây?”
“Nam Nhi thiên hạ thật bạc tình, quả đúng thế” Nàng nói trào phúng.
“TRẫm cũng không phủ nhận là bạc tình” Hắn mắt lạnh te, ‘Trong mắt trẫm, nữ nhân cũng chỉ là một cái xác, một khối thịt trắng nõn mà thôi”
Chỉ là trong lòng phụ nữ không chỉ là một cái xác, một khối thịt trắng nõn. Nhưng hắn chưa bao giờ phải nghĩ nhiều, trước mắt hắn chỉ có hai chữ “sủng hạnh” mà thôi.
Diệp Vũ hỏi thẳng, ‘Bệ hạ vì sao lại thả một con rắn độc cắn chết Tô hoàng hậu chứ?”
Sở Minh Phong thần sắc u ám, ‘Ả ta dùng mãng xà doạ ngươi, trẫm liền dùng rắn độc cắn ả, chỉ là chết thì có sao?”
“Có người nói, bệ hạ làm vậy là vì một cô gái” Nàng cố ý nói ba phải xem trúng cái nào.
“Đúng vậy không?” Sắc mặt hắn khẽ biến, như bị chọc trúng tâm sự vậy, mắt né tránh.
“Bệ hạ khi nào thì sắc phong Văn quý phi làm hậu đây?” Nàng thừa thắng xông lên truy kích, nhanh chóng nhặt quần áo mặc vào.
“Ngươi sao lại quan tâm thế, hay là ngươi định làm hoàng hậu của trẫm?” Ba hồn bảy vía của hắn đã trở lại, túm chặt lấy thân thể nàng.
“Ta chắc chẳng muốn cùng nhiều phụ nữ chung một đàn ông như thế, hơn nữa, phi tần hậu cung ngươi người nào cũng thủ đoạn ác độc, ta đấu không lại, không đến hai ngày thì đã hương tiêu ngọc vẫn rồi”
Hắn xả quần áo nàng xuống, cười tà nói, “Tục ngữ nói, thiếp chằng bằng trộm. NHị phu nhân Hữu tướng tư thông cùng trẫm, trẫm thật vui mừng quá”
Trong lòng Diệp Vũ bốc hoả song cũng chẳng nề hà gì.
Tay hắn xoa xoẹt nhẹ sau lưng trơn bóng của nàng, trời nóng như vậy, nàng lại có cảm giác như lạnh vậy.
Tay Sở Minh Phong vuốt ve đồi ngực nàng, lời lẽ trên bờ vai, trên xương quai xanh rồi trượt xuống, nàng vẫn đứng im, lưng thẳng cứng, bỗng bụng nóng lên, có loại tê dại kỳ dị lan dần từ cột sống xuống. Nhất định phải ngăn lại!
Giọng Diệp Vũ âm u lạnh nhạt, “Bệ hạ muốn cho chân tay ta từ nay về sau bị phế đi sao/’
Hắn cắn khẽ lên thuỳ tai nàng, nói thầm, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, đừng lộn xộn, trẫm cam đoan chân của nàng sẽ hoàn hảo chẳng tổn hao gì”
Nàng cắn răng nói, “Ta tình nguyện từ nay về sau trở thành một phế nhân!” Hắn nhìn nàng chằm chằm, mày kiếm nhướng lên cao, sắc mặt trầm tĩnh chẳng thấy vui giận gì.
**
Ngày này, Sở Minh Phong chung quy cũng hạ thủ lưu tình, sai người đưa nàng ra cung. Cỗ kiệu ra cửa cung, lòng Diệp Vũ mới chùng xuống.
Qua hai ngày, Thẩm phu nhân sai người tới nói, đêm nay mời nàng đi qua cùng dùng bữa với đại nhân.
Nàng nói nàng sẽ đến đúng giờ, cũng đoán không ra Thẩm phu nhân có ý gì, chẳng lẽ là ý của Thẩm Chiêu?
Thời điểm muộn chút, nàng trang điểm tý phấn, thay đổi quần áo màu vàng nhạt, quần lụa mỏng, tươi mát thanh nhã, giống như đoá hoa dại vùng ngoại ô. Thu dọn xong, người hầu nâng kiệu đưa nàng đi vào phòng ăn, Thẩm phu nhân đã ở trong đó, đang chỉ huy đám nha hoàn bày đồ ăn, bát đũa.
Thẩm phu nhân ăn mặc cũng rất thanh lịch, quần áo màu xanh lam, trên búi tóc cắm một cây trâm ngọc màu tím, trông lịch sự tao nhã đoan trang. Thấy Diệp Vũ tới, nàng ta vội vã lại chào hỏi, nhìn rất thân thiện.
Diệp Vũ ngồi một bên, lặng yên nhìn nàng ta bận rộn, nghĩ đến bữa tối nay biết đâu có thể biến thành Hồng Môn Yến.
Sau khi mọi việc xong, Thẩm phu nhân đi tới cười nói, “Chúng ta là người một nhà, hẳn là nên ngồi ăn một bữa với nhau. Đại nhân cũng sắp tới rồi, đợi lát nữa là thể ăn cơm được”
Nha hoàn A Lục bên cạnh nàng ta nói, “Nhị phu nhân, có nói cũng còn hơn không, từ lúc Nhị phu nhân vào cửa đến nay, vẫn còn chưa kính trà cho phu nhân đâu ạ”
“Lắm miệng!” Thẩm phu nhân nhẹ giọng trách mắng.
“Để muội muội không biết cấp bậc lễ nghĩa, vẫn xin phu nhân thứ lỗi cho” Diệp Vũ sai A tử rót ly trà nóng bưng lên.
“Tỷ muội nhà mình, đừng khách sáo” Thẩm phu nhân cười tủm tỉm nói, “Việc vặt của phủ hữu tướng quân chúng ta có hàng trăm hàng ngàn, ta biết việc gì cần việc gì không, muội vào cửa chẳng được mấy ngày thì đã nằm dưỡng thương trên giường, để tỷ tỷ cũng chưa đi thăm muội được tý nào, là ta sai. Người bên cạnh không nhắc, muội muội đừng có trách”
“Tỷ tỷ phải lo cho toàn bộ phủ hữu tướng, sao còn có lo cho những việc khác được chứ?” Diệp Vũ cười khẽ, tiếp nhận ly trà A Tử đưa tới, “Là do muội muội không hiểu chuyện, muội muội kính tỷ tỷ một ly”
“Ta đây cũng sẽ không khách sáo nữa” Thẩm phu nhân cười tiếp nhận ly trà.
Bỗng không hiểu sao, ly trà mời kia cứ vậy mà đổ xuống trên tay nàng ta, tiếng nàng ta kêu lên sợ hãi, A Lục cũng kinh hoảng kêu lên, kéo Thẩm phu nhân sang một bên, hung ác quát lớn với Diệp Vũ, “Nhị phu nhân, ngài sao dám đem nước trà nóng đổ vào tay phu nhân chứ? Ngài làm thế là ý gì vậy hả?”
Diệp Vũ nghẹn họng nhìn trân trân, đầu óc hơi chua chát, trong chốc lát chẳng nói được lời nào. Có một người đứng ở cửa, gần như thấy được toàn cảnh phát sinh vừa rồi. Thẩm phu nhân đau tới mức thở nặng, mày cau chặt lại, A Lục cáo trạng đầu tiên, “Đại nhân, tiểu nhân lấy hạ phạm thượng, đã nhắc nhở Nhị phu nhân hẳn nên kính trà với phu nhân. Nhị phu nhân chẳng nói gì, đã kính trà với phu nhân, ai ngờ Nhị phu nhân dụng tâm kín đáo, đem ly trà nóng làm đổ trên tay Phu nhân. Đại nhân xem, tay phu nhân bị đỏ, bị phỏng rồi này”
A tử chẳng cam lòng yếu thế nói, ‘Đại nhân, không phải thế. Nhị phu nhân rất thành tâm thành ý kính trà với đại phu nhân, chỉ là đi đứng bất lợi, không may làm đổ ly trà, Nhị phu nhân không phải cố ý đâu ạ”
Diệp Vũ tỉnh táo lại, chẳng lẽ đây chính là trận Hồng Môn Yên chân chính?
Thẩm Chiêu đi đến, sắc mặt nặng nề, giấu cả vui buồn.
“Đại nhân, ta tin muội muội không phải cố ý” Thẩm phu nhân đau tới mức mặt trắng bệch, lại còn nói hộ Diệp Vũ.
“Đại nhân, ta không làm đổ trà nóng, là bất ngờ…” Diệp Vũ bình tĩnh giải thích.
“Tiểu nhân đã nhìn thấy rất rõ, là Nhị phu nhân cố ý” A Lục nói hợp lý hợp tình, “Nếu không cố ý, nước trà đó sao lại đổ trên tay phu nhân mà không phải trên tay Nhị phu nhân chứ?
“A Lục, câm mồm!” Thẩm phu nhân trách cứ nói.
Hắn nắm tay vợ cả lên, mặt mày toát ra lo lắng, “A Lục đi mời thầy thuốc tới. Nước trà cũng không nóng lắm, thoa thuốc ngoài da mấy ngày chắc sẽ không sao đâu”
Thẩm phu nhân nói ôn nhu, “Vâng, ta không đau. Đại nhân, nói vậy…. Muội muội cũng không phải cố ý, hôm nay là bữa đầu tiên người một nhà cùng nhau ăn, đừng vì chuyện này mà mất hứng”
Thẩm Chiêu đỡ nàng ta ngồi xuống, mắt chuyển về phía Diệp Vũ, trong mắt chẳng có chút ôn nhu hay lo lắng gì. Trong lòng nàng nhảy dựng lên, trực giác không ổn, “Đại nhân không tin ta sao?”
“Vì sao lại làm vậy” Hắn hỏi lạnh băng, mắt hiện lên chút tức giận.
“Ta không cố ý” Nàng lặp lại nói, cất cao giọng.
“Xin lỗi phu nhân” Giọng hắn cũng không nghiêm, cũng rất chân thật.
“Ta không sai, vì sao bảo ta nhận lỗi chứ?” Diệp Vũ hỏi uất ức, lòng sớm thấy kinh sợ, “Đại nhân dựa vào đâu mà bảo ta cố tình làm đổ nước trà, khiến phu nhân bị phỏng chứ?”
“Đại nhân, tiểu nhân nhìn thấy rất rõ, NHị phu nhân không phải cố ý” A Tử sốt ruột nói.
Mặt Thẩm Chiêu lạnh như băng, giọng càng lành hơn, “Diệp Vũ cố ý hại phu nhân, tâm thuật bất chính, không biết hối cải, ta rất thất vọng. Ngươi đã bất kính với phu nhân, còn có lòng làm hại, phủ hữu tướng rốt cuộc cũng không nhận nổi được ngươi, sáng mai, cho người tới biệt quán là xong”
Diệp Vũ chấn kinh, hai tay nắm thật chặt. Còn thẩm phu nhân, khuôn mặt yên tĩnh như nước.
**
Cả đêm, Diệp Vũ đã nghĩ rất nhiều, cũng không nghĩ ra vì sao lại biến thành vậy. Thẩm Chiêu thật tàn nhẫn làm sao!
Vốn tưởng rằng, hắn với mình không phải vô tâm, vô tình, lại ở chung một thời gian với nhau, biết đâu chứng cũng thấy được mặt tốt của nàng, lâu ngày sinh tình; nhưng hắn lại còn đối nàng như vậy! Chẳng phân biệt trắng đen rõ ràng, chẳng hỏi chân tướng sự thật, đã định tội nàng rồi!
Nếu hắn đã thấy chuyện vừa rồi, thì hẳn là biết nàng vô tội; nếu hắn không thấy chuyện vừa rồi, lại dễ định tội nàng vậy. Như vậy, duy chỉ có một giải thích duy nhất: hắn và Thẩm phu nhân có tình cảm rất sâu đậm, bởi vậy hắn mới bảo vệ vợ cả.
Thất vọng, thương tâm, phẫn nộ, trong lòng trăm đắng ngàn cay, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên khoé mắt.
Nhưng nàng vẫn đợi hắn đến nhìn nàng, hy vọng có thể cứu vãn đường sống, nghĩ hắn sẽ thay đổi chủ ý. Nhưng hắn cũng chưa có tới, cho đến sáng ngày thứ hai nàng chuyển ra khỏi phủ hữu tướng, hắn cũng không xuất hiện… Thẩm Chiêu, huynh thế nhưng thật quá tuyệt tình!
Biệt quán suối nước nóng cũng chưa phải lần đầu đến, lần đó nàng bị đông cứ ở hầm băng phủ Thuỵ vương, Thẩm Chiêu đã cứu nàng, mang nàng đi biệt quán ôn tuyền, nàng còn ở lại đây cả một đêm. Mới có không lâu mà cảnh còn người mất.
Biệt quán cách xa phố xá sầm uất, an phận ở tận xa, rời xa nơi huyên nào ồn ào, vô cùng u tĩnh, dưỡng thương ở trong này quả thật đúng lắm. Trong biệt quán có trồng không ít kỳ hoa dị thảo, cây cối xanh um, nồng ấm khắp nơi, muôn hoa khoe sắc, khiến cho người ta thấy thích thú, nhàn nhã dạo chân bước dưới cây cối xum xuê vườn nhà, thật ra là chuyện cực kỳ xa xỉ.
Biệt quán không thiếu thị vệ và người hầu, song Diệp Vũ chỉ mang có A tử đi theo bên cạnh để hầu hạ nàng.
Thiến Hề nghe nói nàng chuyển đến biệt quán, vội vã tới thăm nàng, khuyên nhủ nàng thu bớt tính tình, đừng có mạnh mẽ quá; nói trong lòng có một cây đao, nhất thời nhẫn nhịn, thì cả mới an ổn.
Nàng chẳng buồn cãi, mẫu thân sao biết mình bị uất ức đâu chứ?
Đã nhiều ngày rồi, nàng vẫn nhớ lại tình hình ngày đó, Thẩm Chiêu có phải thấy việc đã xảy ra không? Nàng không tin, là người bình thường lúc nào cũng ôn nhuận xử xự khéo léo như thế, bỗng đột nhiên trở nên nghiêm khắc như vậy. Cho dù nàng cố ý làm Thẩm phu nhân bị bỏng tay, hắn cũng không đến mức phạt nàng đến ở biệt quán chứ. Hay là, có ẩn tình gì trong đó chăng?
Sau sáu bảy ngày, vết thương trên chân cũng đã khỏi tương đối, Diệp Vũ đi vào phủ Hữu tướng. Đây đúng lúc là thời gian dùng bữa tối, Thẩm Chiêu và Thẩm phu nhân đang dùng bữa, Dư quản gia đi ra bảo, đại nhân không muốn gặp nàng. Hai lần truyền tin, hắn chính là không muốn gặp nàng.
Không! Nàng không thể thua được! Ở tại biệt quán, chẳng biết tới bao giờ được trở về, nàng sao có thể sớm chiều ở chung với hắn, lâu ngày sinh tình chứ? Muốn nàng nhận lỗi, nàng biết, chỉ cầu có thể được trở lại phủ hữu tướng. Nhưng hắn chẳng thay đổi tâm ý, cự tuyệt nàng bên ngoài cửa. Hắn ý chí sắt đá như thế, nàng cũng muốn kiên trì mãi.
A tử đứng bồi cùng nàng ở bên ngoài, đợi mất khoảng một ly trà, khuyên nàng trở về biệt quán, hai ngày sau lại tới.
“Nhị phu nhân, trời mưa rồi, đi về trước đi” A Tử khuyên bảo nàng tận tình.
Vừa đúng lúc, trận gió to đã ào tới, bầu trời u ám, lúc này màn đêm đã bao phủ, mưa to tầm tã.
Cũng như ông trời già có vẻ đồng tình với nàng vậy, rơi xuống trận mưa giúp nàng một tay.
Diệp Vũ vẫn không nhúc nhích, hạt mưa lớn rớt trên người nàng, hơi đau; chỉ lát sau, hạt mưa tụ thành dòng nước, chảy ào ào trên người nàng, cả người ướt đẫm. Nàng kiên trì, đánh cuộc xem hắn có sắc đá tới mức nào, đánh cuộc xem hắn có chút tình nào với mình không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.