Nhưng cánh cửa kia vẫn mãi không mở ra. Nước mắt hoà lẫn nước mưa, hỗn loạn, mờ mịt.
TRên người không chỗ nào khô, không chỗ nào thấy ấm áp, chỉ có trái tim càng ngày càng toả ra lạnh lẽo, khiến nàng run rẩy không ngừng.
A Tử
cũng bị ướt mưa, khuyên bảo nàng mãi mà không được. Ước chừng qua nửa
nén hương, Diệp Vũ không chống đỡ nổi ngã xuống, A Tử và Dư quản gia mới đỡ nàng lên kiệu về biệt quán.
Chân nàng bị thương vừa khỏi
chút, hôm nay dầm mưa lâu vậy, đổ bệnh. A Tử mời thầy thuốc đến, sắc
thuốc cho nàng uống, trông nàng.
Diệp Vũ nằm trên giường, không
rõ đang ở đâu, chỉ cảm thấy thật không thoải mái, nước mưa lạnh băng như xối xả trên đầu, trên người, chân tay lạnh, trái tim lạnh… ăn nói khép
nép cầu xin hắn tha thứ, hắn không thèm để ý thăm hỏi, nhẫn tâm để nàng
bị dầm mưa lâu như thế…
Thẩm Chiêu, ngươi thật nhẫn tâm nham hiểm! Ngươi thật tuyệt tình làm sao!
Tay chân lạnh như băng, làm cách nào cũng không thấy ấm áp, nàng đau lòng,
oán hận, rất đau đầu, ngực rầu rĩ, giống như bị một tảng đá đè nặng, thở không nổi…. Mưa vẫn rơi, tiếng mưa rơi cứ vang lên bên tai không ngừng… Nàng hình như thấy một chút bóng đen, hình như ló mặt ra, một luồng ấm
áp ập tới, áp sát nàng, bao bọc lấy nàng, xua tan đi chút lạnh băng…
Chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt trước mắt này dần hiện rõ, tuấn lãng cứng cáp, mày kiếm như đao phong, đôi mắt thâm trầm như biển cả.
Sở Minh Phong!
Nàng kinh hãi, đây không phải là ôn tuyền biệt quán sao? Sao hắn lại ở chỗ
này thế? Trời đã hết mưa, bên ngoài đêm tối như mực, trong phòng chỉ có
một ngọn đèn sáng duy nhất. Diệp Vũ lảng tráng, cảm thấy chân tay vô
lực, tuy đầu không đau, nhưng cũng không thấy thoải mái tý nào.
Sở Minh Phong ngồi ở đầu giường, ôm nàng vào lòng, “Còn lạnh nữa không?”
Nàng trả lời chẳng có sức lực gì, “Không lạnh, buông ra…”
Tối nay mưa lớn thế, sao hắn còn ra cung chứ? Vì sao hắn lại tới ôn tuyền biệt
quán của Thẩm gia chứ? Hắn cải trang đến, ngang nhiên tiến vào tẩm phòng của nàng, có không ít người hầu, thị vệ đều thấy cả, có thể lọt đến
tai Thẩm Chiêu không đây? Nhưng còn có gì quan trọng nữa đâu? Thẩm Chiêu đã biết nàng là người của Sở Minh Phong từ lâu rồi…
“Sao lại ngốc thế chứ?” Giọng hắn đầy trách móc, khẽ nâng cằm lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mông lung của nàng.
“Cái gì cơ?”
“Dầm mưa lâu vậy, nàng không muốn sống nữa sao?”
Diệp Vũ bỗng tỉnh ngộ, hắn biết nàng ăn nói khép nép cầu xin Thẩm Chiêu tha
thứ cho mình, vì thế mới ra cung thăm mình sao? Sở Minh Phong mắt sâu
thẳm, “Ở đây dưỡng thương không tốt sao?”
Trong lòng nàng chấn
động, nói chậm rãi, “Dĩ nhiên ở ôn tuyền biệt quán là tốt rồi, nhưng ở
trong phủ hữu tướng vẫn tốt nhất” Mắt hắn khẽ nheo lại, “Bởi trong phủ
hữu tướng có người trong lòng của nàng sao?”
Nàng lặng lẽ nói,
“Ta cũng chưa nói gì” “Nàng tốt nhất nên nhớ kỹ cho, nàng đã là người
của trẫm” Ngón tay hắn bóp hai má nàng. “Tim của ta, chỉ thuộc về chính
mình” nàng chẳng còn sức mà tranh nói nữa, giọng mềm nhẹ, “ai cũng không ép nổi”
Cô gái mảnh mai như thế, giọng điệu cũng nói một là một hai là hai.
Sở Minh Phong tức giận nhìn nàng chằm chằm, giọng tăng cao, “TRẫm mặc kệ
tim nàng thuộc về ai, từ nay về sau cả người và tim nàng đều chỉ thuộc
về mình trẫm! Trong đầu, trong lòng nàng cũng chỉ có thể nghĩ về trẫm,
không được hướng về người khác!”
Diệp Vũ cười thê lương, “Tự ta còn khống chế không được, bệ hạ có thể sao?”
Thật ra, nàng cũng biết không nên nói vậy chọc giận hắn, nhưng Thẩm Chiêu
nhẫn tâm khiến nàng bị tổn thương như vậy, nàng còn đang bệnh, chẳng có
lòng nào mà cùng hoàng đế tâm địa ác độc này vui vẻ… Không sao, dù hắn
có nghĩ thế nào cũng không sao hết… Con ngươi đen của hắn híp lại hung
ác nham hiểm, đâm thẳng vào tận mắt nàng.
Nàng lấy sức yếu ớt đẩy hắn, hắn buông nàng ra, ngăn áo lót của nàng… Nàng chân tay mềm nhũn,
chẳng ngăn được sự thô bạo của hắn, đã bị hắn nhanh chóng cởi sạch…Thân
hình nóng như lửa dâng trào, áp sát nàng, nàng nói hoảng hốt, ‘Ta đang
bị nhiễm lạnh, xin bệ hạ tránh xa không sẽ bị…”
“Chỉ là cảm lạnh
thôi, trẫm sợ gì chứ?” Sở MInh Phong cười phì, giữ chặt tay nàng, lời lẽ cứ trơn trượt trên thân thể nàng mang theo ngọn lửa nóng bỏng.
Binh đi thần tốc, chẳng thấy bóng đao bóng kiếm, mà đã có cảm giác máu tanh
sa trường. Hắn vuốt ve chà sát, thành công đoạt đất, đem khối thân thể
mềm mại này nắm trọn trong tay, bẻ gãy tuyến phòng thủ thành công chiếm
chỗ hiểm yếu nhất.
Nàng vốn đã yếu, sao ngăn được thế tấn công
mạnh mẽ như vậy chứ? Nàng sớm đã chẳng còn sức lực, nản lòng thoái chí,
chẳng có chút phản kháng… Trong lúc choáng váng, nàng như thấy ngọn lửa
nóng cháy hừng hực, giống như ngửi được mùi long tiên hương và mùi khí
đàn ông, giống như cả người mình đều hoà tan trong đầm nước, như linh
hồn thoát xác, thờ ơ nhìn trận hoan ái nam nữ thực lực cách xa nhau này.
Cô gái ngày đêm mơ tưởng đang ở dưới thân, mặc cho hắn chà xát, hắn không
thể khắc chế nổi luồng nhiệt điên cuồng và đầy xúc động kia, bất giác
dùng lực mạnh, tạo dấu ấn đỏ tươi trên thân thể thơm hương mềm mại ấy…
Mấy ngày nay, hắn lúc nào cũng nhớ đến đoá hoa môi của nàng, thân thể
ngọc ngà ấm áp của nàng, nhớ tới vòng eo nhỏ nhắn mềm mại cuồng dã của
nàng, nhớ đến thân thể đầy đặn tinh tế của nàng, nghĩ tới mà đau thấu
xương cốt… Nụ cười ấm áp đẹp đẽ, thiên kiều bá mị của nàng cứ quanh quẩn mãi trong đầu hắn không xoá đi được… Mà giờ đây, nàng đang ‘ngoan
ngoãn” hầu hạ, hắn rốt cuộc không kiềm chế được ngọn lửa nóng đang cháy
bỏng trong cơ thể nữa.
Phần dưới sưng đau tới mức sắp nổ tung rồi, Sở Minh Phong nhanh chóng tách hai chân nàng ra, nhanh chóng đi thẳng vào.
Dị vật tiến vào cơ thể, chân tay Diệp Vũ cứng ngắc lại, nhưng cảm giác đột ngột đầy ắp ấy cũng không kích được “ý chí chiến đấu” của nàng, nàng
nhắm mắt lại, đơn giản không thèm để ý tới màn ghê tởm ấy.
Phản
ứng của nàng, hắn thấy cả, cũng chẳng thèm để tâm, tức giận bốc lên cao, sử dụng lực va chạm mạnh hơn, vuốt ve mạnh mẽ ngọn đồi của nàng.
Trong màn che chướng rủ màu hồng lay dộng, trên giường phát ra tiếng lêu “kẽo kẹt”, thấy hai thân thể cuốn chặt lấy nhau, màu da đồng cường tráng
mạnh mẽ, cũng màu da trắng nõn mềm mại như ngọc, đen trắng cùng giao
nhau, hỗ trợ lẫn nhau.
Ở phần dưới hơi đau, nàng cắn môi chịu
đựng sự va chạm tàn nhẫn của hắn, không để tiếng rên rỉ bay ra từ miệng, nhưng hắn đong đưa rất mạnh, khiến nàng dù cố nén, nhưng vẫn thỉnh
thoảng có tiếng rên rỉ nhỏ vụn bay ra…Hắn thấy mày nàng cau lại, vẫn
không muốn mở mắt, lửa giận càng tăng cao, cuốn chặt thân thể nàng hơn,
đẩy nàng nằm úp lại, dùng cánh tay cố định eo nàng, lại chậm rãi ra vào…
Diệp Vũ chịu khuất phục, thân mình đong đưa lên trước, nhưng đỉnh đầu là
vách tường, còn biết trốn đâu nữa? Loại tư thế này thật khó mà chấp nhận nổi. Sở Minh Phong nằm trên người nàng, một tay chống, một tay vuốt ve
phần dưới của nàng, len nhanh vào.
Nhưng nàng vốn rất yếu, sao mà chịu nổi sự ép buộc vậy chứ? Chẳng bao lâu nàng nằm xoài lên giường,
như chết vậy. Tóc đen hỗn độn, chiếc lưng trần bóng loáng, hắn vén tóc
đen ra, hôn lên vai nàng, lưng nàng, xương sống, ôn nhu như gió xuân,
kéo dài như mưa phùn. Do ra mồ hôi, nàng tỉnh hơn lúc nãy, song chân tay mềm nhìn không đứng dậy nổi. Nàng có cảm giác, chiếc lưỡi ẩm ướt ấm
nóng cứ trượt dọc theo xương sống của nàng đi xuống, hôn đến phần eo,
loại cảm súc ngưa ngứa ấy khiến cho người ta có cảm giác kích thích kỳ
lạ, nói không rõ.
Hắn lật thân thể nàng lại, thấy nàng nhắm chặt
hai mắt, mắt mê ly, sắc mặt đỏ hồng, mảnh mai mà vô tội, nét mặt thanh
mị, thần sắc thống khổ, hắn tâm thần thoả mãn, không tự chủ được hôn
nàng, dây dưa với lưỡi nàng, ôn nhu mà triền miên, hy vọng được nàng đáp lại. Tiếc là không có. Nàng vẫn nằm im, cứ như một cái xác không hồn
vậy.
Hắn không đợi được nữa, nhấc chân nàng lên, cùng hoà hợp một thể, va chạm cuồng dã, cứ như muốn huỷ cả thân thẻ, xương cốt nàng vậy…
Như thuỷ triều lên xuống, Sở Minh Phong bứt ra rời đi, nàng xoay người, quay lưng lại hắn, mất hết can đảm.
Có lần đầu, sẽ có lần hai. Nàng không ngờ được là, hắn mặc kệ nàng đang
bệnh, cứ mạnh mẽ muốn nàng, trên đời sao lại có loại đàn ông máu lạnh vô tình, chẳng hề biết thương hương tiếc ngọc như vậy chứ. Nhưng cho dù
nàng không bệnh không đau, cũng chẳng ngăn được hắn lại.
Sở Minh
Phong ôm nàng vào lòng, hai mắt nhắm lại, như chiếm được sự thoả mãn lớn vô cùng. Bóng đêm càng tịch mịch, chỉ có ánh nến mới chứng kiến được
cảnh phát sinh vừa rồi.
**
Lúc tỉnh lại thì mặt trời đã
lên cao, ác ma chiếm đoạt thân xác nàng kia đã biến mất. Diệp Vũ hỏi A
Tử tối qua đi ngủ giờ nào, A Tử nói vẫn trông nàng, bảo là có thể do mệt quá mới ngủ mất, sáng sớm nay phát hiện ra mình ngủ trong phòng, mới
biết tối qua đã trở về phòng.
Nói vậy, A Tử cũng không biết tối
qua xảy ra chuyện gì, càng không biết ở ôn tuyền biệt quán lại có một vị khách không mời mà đến.
Như vậy kẻ hầu và thị vệ có biết không?
Nàng không sao biết được, định hỏi thì lại chẳng biết mở miệng ra sao. A Tử mời thầy thuốc đến khám lại, do hôm qua mắc mưa, không những bị cảm
lạnh, vết thương trên chân cũng bị lại, thầy thuốc bảo nàng cần phải
điều dưỡng mấy ngày nữa.
Diệp Vũ nghe lời thấy thuốc, ở trên
giường ba ngày, không ra cửa, chứng cảm lạnh và chân đau cuối cùng cũng
ổn. Đêm lo ác ma kia đột nhiên giá lâm, bởi vậy, đêm nào cũng chợt lo
lắng bừng tỉnh giấc.
Không muốn gặp lại ác ma đó nữa, không muốn
có khúc mắc gì với hắn nữa, không muốn trên người có dấu ấn của hắn nữa… Nhưng bất kể có chà xát thế nào, nàng vẫn cảm thấy trên người còn mùi
vị của hắn; bất luận có cố thế nào, khuất nhục ra sao, không muốn nhớ
tới thì lại đột nhiên toát ra, tra tấn nàng, nhắc nhở nàng, nàng đã là
nữ nhân của hắn.
Biết làm thế nào ác ma kia mới bỏ qua cho nàng đây? Hay nàng phải bảo vệ mình thế nào để không bị hắn bắt nạt nữa?
Cứ nghĩ đến tình thế xảy ra, nàng tâm phiền ý loạn, lửa giận đốt tim. Thẩm Chiêu vứt bỏ nàng tại biệt quán, Sở Minh Phong chắc chẳng kiêng kỵ gì
mà sủng hạnh nàng, nàng trên danh nghĩa là Nhị phu nhân Thẩm Chiêu, song thực tế lại là sủng riêng của Sở Minh Phong, giả sử bị đồn ra ngoài,
thần dân nước Sở chắc chắn sẽ bị nghẹn và nhìn trân trân.
Chẳng
lẽ Hồng Môn Yến ngày ấy đều không phải ngẫu nhiên? Chẳng lẽ Thẩm Chiêu
muốn nàng chuyển đến biệt quán là có dụng tâm kín đáo khác? Chẳng lẽ…
Nàng quyết định, không cần đau lòng, rơi lệ vì loại người này nữa!
Sau khi khỏi bệnh, Diệp Vũ đi lầu Tiêu Tương chút, để giải sầu. Không ít
người hỏi tài nghệ vũ đạo, rất muốn tham gia, nàng đều cổ vũ mọi người
tham gia, Lăng Vô Hương, Phán Phán có tài múa giỏi đều muốn báo danh,
cầu nàng chỉ điểm. Nàng nói với các nàng ấy, có ba điểm phải chú ý: thứ
nhất, đây là màn thi tuyển múa; thứ hai, là chọn bạn nhảy; thứ ba, đừng
có bị áp lực quá, cứ thoải mái thì được.
Lâm Trí Viễn đuổi hết
đám người quẩn quanh đi, đi theo nàng vào quán rượu, định ngăn nàng lại
không cho uống, lại biến thành bồi uống rượu với nàng.
“Nghe nói
cô ở tại ôn tuyền biệt quán, đã xảy ra chuyện gì rồi? Thẩm đại nhân đối
xử không tốt với cô sao?” Hắn cứ tuỳ ý nhắc tới, trong mắt loé lên nghi
hoặc và quan tâm.
“Ngài ấy đối đãi với ta tốt lắm, ta thích tắm
nước nóng, nên đã chuyển đến biệt quán ôn tuyền, ngày nào cũng tắm nước
nóng, chẳng phải tốt lắm sao?” Nàng nhướng mày cười, trong lòng chỉ tự
mình thấy chua xót mà thôi.
“Nếu cô có gì phiền não, có thể nói
với ta, buồn trong lòng, tóm lại không tốt đâu” Lâm Trí Viễn cười lạnh
nhạt, “Tuy ta không có bản lĩnh giải sầu cho cô, nhưng ít ra ta cũng có
thể lắng nghe”
Chỉ trong thời gian ngắn, nàng đã tiều tuỵ trông
thấy, nhất định đã có không ít chuyện xảy ra. Khoé mắt nàng ngập ưu
thương, mắt nàng đang quẩn quanh và cô đơn, không bao giờ còn thấy cô
gái hăng hái sôi nổi, đầy sức sống nhăn mày cười kia nữa, nàng như vậy,
khiến người ta thấy đau lòng.
Đúng vậy, hắn đau lòng thay nàng. Nhưng hắn không giúp được nàng. Diệp Vũ gật đầu, giơ vò rượu lên, “Cùng giúp ta uống rượu đi”
Một bên vừa uống vừa nói chuyện, vò rượu cạn đáy, nàng cũng hơi say,
nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, rời khỏi quán rượu. Hắn đỡ nàng về tẩm
phòng, đắp chăn cho nàng, lẳng lặng ngồi.
Nếu có thể được, hắn
nguyện đem hết khả năng mang nàng rời đi nơi này, rời xa mọi sự thương
tổn, rời xa thế tục hồng trần, nhàn nhã thong dong, qua ngày đoạn tháng
ngắm trăng, hưởng gió, sánh vai bên nhau, làm bạn với thơ ca, rừng xanh, nước biếc trước mặt, hắn tấu khúc, nàng khiêu vũ, thế gian phồn hoa như ngưng lại. Nhưng hắn cũng biết nàng sẽ không đi theo mình.
Nàng
ngủ thật ngoan, cứ như chưa từng được ngủ giấc giấc nào ngon như vậy,
Lâm Trí Viễn yên lặng chăm chú nhìn nàng, lòng than nhẹ. Mãi lâu sau,
hắn đứng dậy, đóng cửa phòng lại.
Diệp Vũ không say, chỉ là đầu
óc hơi choáng váng, từ lúc hắn đỡ mình về phòng nghỉ tạm. Thành Kim Lăng lớn như vậy, cũng chỉ có phòng này mới khiến nàng không phải suy nghĩ
gì mà ngủ một giấc ngon lành. Lúc tỉnh lại, nàng kinh ngạc phát hiện ra, tẩm phòng lại biến thành một gian phòng đá.