Diệp Vũ cảm giác được biểu hiện giằng co của hai nam tử này, thật sự nếu không tỉnh lại, chẳng biết sẽ có hậu quả gì nữa. Vì thế nàng mơ hồ mở mắt ra, thấy hai người đang nổi nóng, bốn mắt nhìn nhau chẳng cam lòng yếu thế.
Tấn vương trước mắt quyết tuyệt, mặt lạnh như sắt, còn Thẩm Chiêu thì mắt lạnh thấu xương, khó gặp được. Thẩm Chiêu phát hiện ra nàng tỉnh lại. cố ý kêu lên tha thiết, “Vũ Nhi”
Sở Minh Hiên nói vui mừng,. “Vũ Nhi, không khoẻ chỗ nào, nói cho bổn vương biết”
Nàng cau mày giãy dụa, hắn không buông tay, mắt tràn đầy thâm tình, “Vũ Nhi, bổn vương sẽ tìm mọi cách, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên thanh tĩnh, chỉ có hai chúng ta, cùng cầm tay nhau, sống trọn đời”
“Vương gia quá yêu, ta vô phúc tiêu thụ, vẫn xin vương gia buông tay cho” Nàng cất giọng yếu ớt, thần sắc kiên quyết.
“Bổn vương có thể cho nàng vinh hoa phú quý, Thẩm Chiêu có tài cán làm gì cho nàng chứ? Có thể cho nàng cái gì? Vì sao nàng vẫn cứ đi theo hắn chứ?” Mắt hắn bốc lửa giận, lại thương tâm và buồn phiền.
“Cái gì cũng đã nói hết rồi, Vương gia cũng đã rõ cả, hay không rõ cũng xong, ta sớm đã là vợ kẻ khác, cũng chẳng cách nào đổi được!” Diệp Vũ phụng phịu, giọng nặng nhọc, “Mời Vương gia buông tay cho!”
Sở Minh Hiên nhìn nàng chằm chằm, mắt như băng hoả đan xen, đầy cô tuyệt, tựa như một con thú nhỏ bị thương nặng giữa cánh đồng hoang vu vậy.
Thẩm Chiêu cởi áo choàng khoác lên người nàng, ôm cả nàng rời đi, Nhìn họ bên nhau rời đi, sắc mặt Sở Minh Hiên tái mét, mắt càng ngày càng trầm tối, càng ngày càng hung ác nham hiểm…
***
Bị ngâm nửa canh giờ trong nước đá, Diệp Vũ lại nhiễm phong hàn, bắt đầu nặng hơn cả lần trước, có sốt nhẹ.
A Tử hầu hạ nàng nghỉ trên giường, ngâm một ly trà nóng đặt trên bàn rồi rời khỏi tẩm phòng. Thẩm Chiêu ngồi trước bàn, thần sắc bình thản, như chẳng có gì muốn nói.
“Lần này làm phiền đại nhân rồi, là do ta sơ sẩy” Diệp Vũ không muốn không khí nặng nề giữa hai người, mở lời.
“Ta còn có chuyện quan trọng trong người, nghỉ ngơi cho khoẻ đi” Hắn đứng lên, mắt lạnh băng như ngọc,
“Đại nhân khinh ta là mãnh thú hồng thuỷ sao?” Giọng nàng ngập tràn uất ức.
“Cô nghĩ nhiều rồi”
“Nếu ta không gặp chuyện xui xẻo ở biệt uyển Vân Thâm, chắc đại nhân cũng vĩnh viễn không đặt chân đến biệt quán đâu nhỉ? Hoặc không hề muốn gặp lại ta nữa chăng?”
Hắn nghiêng mặt nhìn nàng, không đáp lại, quần áo trắng bay phất phơ trước mặt hắn. Nàng dựa vào gối, mặt mày đầy yếu ớt và thống khổ, “Đại nhân không dám trả lời hay là không muốn trả lời, hay là khinh thường trả lời?”
Thẩm Chiêu rốt cục xoay người, đôi mắt đầy thâm thuý sâu không đáy, “Nếu ta nói là “đúng”, cô chắc hết hy vọng chứ?”
Diệp Vũ cười thê lương, “Ta sẽ hết hy vọng, nhưng lòng ta sẽ sáng như gương” Thần sắc hắn lạnh nhạt như nước, “Thế thì tốt rồi”
“Ai cũng nói, Hữu tướng cơ trí, thông minh tuyệt đỉnh, dưới một người, trên vạn người, là cánh tay đắc lực của triều đình, lại không ai biết, phong độ ấy chỉ có hữu tướng đùa người khác, chứ chẳng có ai đùa được hữu tướng” Nàng cố ý trào phúng nói.
“Hiểu được là tốt, tin rằng cô cũng hiểu rõ”
“Hiểu rõ thì thế nào?” Nàng cất giọng cười nhạt, ‘Ta nghĩ không phải hiểu được mà là muốn được tự do”
“Việc này ta không đủ khả năng, vẫn xin thứ lỗi cho” Hắn hơi xin lỗi.
“Ta sẽ chẳng muốn ép buộc ngài cái gì, chỉ cảm thấy đại nhân thân là nam nhân đại trượng phu, uất ức như thế, thấy thẹn với liệt tổ liệt tông Thẩm gia”
Thẩm Chiêu cười bỏ qua, lòng Diệp Vũ lạnh lẽo như tuyết, “Vì sao bệ hạ đem ta ban cho đại nhân, trong lòng đại nhân biết rõ. Ngày ấy ta ở cửa cung cùng bàn bạc với Chu cô cô về cuộc thi chọn tài nghệ vũ đạo, nói vậy đại nhân cũng có nghe được, chẳng bao lâu đại nhân liền buộc ta tới biệt quán, nghĩ đến hai chuyện này chắc không liên quan gì đâu. Bất luận ta có mạo phạm phu nhân không thì kết cục vẫn phải chuyển đến biệt quán, có phải thế không? Đại nhân đối đãi như thế, đều không phải xuất phát từ thật lòng, chỉ làm vì người khác, vì để cho hắn xuất nhập thuận lợi, có phải thế không? Phu nhân thiết kế cạm bẫy, cũng là do đại nhân bày mưu tính kế, có phải thế không?”
Hắn đáp nhẹ như mây bay gió thoảng, “Cũng không sai” Tuy đã sớm đoán ra, nhưng chính tai nghe được đáp án như thế, lòng nàng vẫn rầu rĩ đau đớn. Nàng hỏi thê lương, “Kẻ hầu và thị vệ biệt quán đã thay từ lâu rồi, chỉ có A Tử là người của phủ Hữu tướng, có đúng thế không?”
Hắn gật đầu, trên mặt chẳng có chút áy náy và xin lỗi nào. Diệp Vũ cuối cùng không kìm được nước mắt, lặng lẽ rơi xuống, “Đại nhân làm vậy, sẽ chỉ bị người ta khinh bỉ thôi”
Giọng Thẩm Chiêu hoà hoãn, “Làm thần tử của người, dĩ nhiên sẽ vì quân. Ta cũng chỉ có thể cố sức là bảo vệ cô chu toàn. Ngoài việc đó ra, thứ ta bất lực”
“Đại nhân lại đây chút được không?’
Hắn đi tới, ngồi ở mép giường, thấy khuôn mặt thanh mị của nàng đầy lệ, thương tâm gần chết, ngực giống như bị ai đó đấm một quyền, rầu rĩ đau. Nàng vung tay bất ngờ đập qua mặt hắn, dùng hết sức có trong người. Hắn không né tránh, bị trúng chưởng này luôn. Tuy trên mặt hơi đau, song trong lòng thấy dễ chịu chút.
Nàng đánh hắn, hơi ác chút, nhưng ai có biết được là trong lòng nàng đang đau đớn chua xót?
Nàng kỳ vọng được hắn chăm sóc, che chở và thật lòng, chẳng những chẳng chiếm được mà ngược lại hắn đẩy nàng vào lòng nam nhân khác, còn có người nam nhân nào uất ức hơn hắn không? Còn có chuyện nào vớ vẩn và hoang đường hơn không?
“Bệ hạ trời sinh tính đa nghi, thị sát tàn bạo, nhìn trúng con mồi rồi thì tuyệt đối sẽ không để nó trốn!” Thẩm Chiêu đứng lên, nói ôn hoà, “Bất luận cô trốn thế nào, cũng không trốn khỏi lòng bàn tay của bệ hạ!”
“Nguyên nhân là thế, lúc trước ngài mới khuyên ta gả cho Tấn vương sao?”
“Đáng tiếc là tuột mất cơ hội” Hắn xác thực nhìn thấu huynh đệ này, “Tấn vương hỉ giận hiện trên mặt, bệ hạ tâm tư thâm trầm, đối đãi với cô chẳng có phi tần nào sánh bằng”
Dứt lời hắn đi thẳng rời đi. gần như không muốn đợi thêm lát nữa. Diệp Vũ sửng sốt một lúc, không tự chủ được cười rộ lên, cười lạnh như tuyết, nước mắt cũng rơi xuống như những hạt ngọc, thấm vào khăn, chăn.
Lãnh Tiêu Tương tới cửa thông báo muốn gặp, mời Diệp Vũ tiếp tục đến lầu Tiêu Tương dạy múa. bởi gần đây không có màn múa mới nào, khách đến cũng ít đi chút, nếu tiếp tục thế cũng đáng lo ngại.
Diệp Vũ khuyên, việc làm ăn buôn bán lúc được lúc không, không phải lúc nào cũng được lời mãi. Giờ Nhóm Lăng Vô Hương, Phán Phán đã vất vả chuẩn bị từ lâu, tới vừa lúc cần diễn, gần như chẳng có dư thời gian nào để mà luyện múa mới nữa, bởi thế, đợi sau khi trận đấu được mở rồi mới bắt tay vào luyện màn múa mới.
Lãnh Tiêu Tương cũng biết tình hình này, không nói gì nữa, nhưng bà lại lo Lăng Vô Hương, Phán Phán sẽ bị chọn vào cung, lầu Tiêu Tương bị tổn thất không nhỏ. Diệp Vũ an ủi bà, cũ không đi thì sao có mới chứ. Như thế Lãnh Tiêu Tương mới cười tủm tỉm mà về.
Mười lăm tháng tám, đêm trăng tròn.
Giờ Dậu, Diệp Vũ theo Thẩm Chiêu tiến cung, đi vào điện Duyên Khánh. Thẩm phu nhân chẳng có thân có thích, cũng không cần tiếp khách.
Gió đêm lành lạnh thổi, cung yến được tổ chức tại đại điện. Đèn đuốc trong điện sáng trưng, giống như ban ngày vậy, đèn cung đình to lớn được đặt trong tám góc điện, khiến cả đại điện rực rỡ sinh động hẳn lên, lấp lánh nhiều màu. Cả người và hoa cỏ trong đại điện như được nhuốm đầy một màu rực rỡ hoa lệ.
Hoa nở phú quý, hương thơm nồng đượm, nhìn rộng ra, thấy cảnh tượng phồn hoa huyên náo trước mặt giống như những bông cẩm tú sáng bóng diễm lệ, di động giữa ngàn bông hoa. Các đại thần văn võ lúc thì túm tụm chuyện trò bàn luận, hoặc tốp năm tốp ba thì thầm trao đổi, tiếng cười tiếng nói rất ồn ào náo nhiệt.
Diệp Vũ ngồi sau yến án, Thẩm Chiêu bị mấy đại thần vây quanh, thong dong ứng đối, chuyện trò vui vẻ. Bỗng nàng cảm giác có một luồng mắt nóng bỏng ập đến, lặng lẽ ngước mắt nhìn qua, quả nhiên là Tấn Vương.
Hắn chẳng hề cố kỵ mà ngóng nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như biển cả, nặng như núi thái sơn, nóng như ngọn lửa thiêu thân. Nàng chột dạ nhìn hắn, tức khắc bị mắt hắn cuốn lấy, cảm thấy bối rối tránh đi, tim đập thình thịch.
Văn quý phi và tôn thái hậu giá lâm, chúng thần hành lễ. Bích Cẩm đến truyền lời, bảo thái hậu nói nàng tới.
Diệp Vũ đi tới, Tôn thái hậu cầm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, đối đãi nàng thân thiết như con gái ruột vậy. Văn quý phi bị phủi sang một bên, tuy sắc mặt bình thường, mắt lại âm lãnh ba phần.
“Sức khoẻ có tốt không?” Tôn thái hậu quan tâm hỏi han.
“Tạ thái hậu quan tâm, sức khoẻ nô tì cũng đỡ rồi, chỉ là thầy thuốc có nói không thể khiêu vũ, không thể hiến vũ vì thái hậu được, xin thái hậu thứ tội”
“Đợi khi nào chân bị thương của ngươi tốt trở lại thì nhảy cũng không muộn. Đợt thi tuyển vũ đạo cũng đã xong, ngươi cũng không kém thua ai, không cần lo cho ai gia”
“Nô tì xin ghi nhớ ạ” Diệp Vũ cười ôn hoà, nhưng nếu có kẻ nhìn nàng thấy ngứa mắt muốn ra tay hạ thủ thì nàng biết phòng sao đây?
“Nghe Bích Cẩm nói, mấy ngày trước ngươi và Chu tiểu cầm ở Nghê thường các sơ tuyển, đã tuyển được hơn bốn mươi người” Mặt mày Tôn thái hậu hớn hở, rõ ràng rất mong chờ kết quả trận đấu, “Chu tiểu cầm nói với ai gia, trận đấu này có cả vũ nam và vũ nữ, tài múa cùng dung mạo đều rất khá”
Diệp Vũ nói phụ hoạ, ‘Trận đấu lần này, nhất định sẽ chọn được vũ kỹ có tài nghệ xuất chúng vào trong cung ạ”
Tôn thái hậu mỉm cười gật đầu. Ngoài điện vang lên tiếng tiểu công công, “Bệ hạ giá lâm…”
Tất cả đứng dậy, khom nngười, chắp tay, cúi đầu, cung kính nghênh đón thánh giá.
Diệp Vũ lặng lẽ ngước mắt nhìn, Sở Minh Phong trầm bước đến, đi lại vững vàng, quần áo lấp lánh đường văn long đung đưa theo từng bước chân, quanh thân toát lên khí phách lạnh thấu xương; ánh mắt cứng rắn kia chẳng lộ ra chút cảm xúc nào, đầy bí hiểm, khiến người ta không nắm bắt nổi; chiếc cằm góc cạnh kia như hòn đá, thô cứng khiến chẳng ai dám sờ vào; thân hình cường tráng như rồng trong biển người kia khoác trên người chiếc long bào, làm nổi bật rõ tư thế rồng phượng trên đời. Mắt hắn dừng trên mặt nàng, nàng kích động cúi xuống, tim đập mạnh. Nàng thầm mắng chính mình, chẳng có việc gì thì nhìn hắn có sao.
Hắn vung áo bào ngồi xuống, cất cao giọng, ‘Chúng ái khanh bình thân”
Mọi người cùng ngồi xuống, Diệp Vũ định nói với Tôn thái hậu để trở về, Tôn thái hậu lại tiện bảo, “Ai gia thích náo nhiệt, ngươi cứ để sau rồi mới về đi” Như vậy nàng chỉ đành ngoan ngoãn ngồi cùng.
“Trăng hôm nay tròn sáng, ngày đoàn viên, ngày vui mừng, mẫu hậu thích vui vẻ náo nhiệt, hàng năm hôm nay đều muốn chúng ái khanh tiến cung bồi mẫu hậu và trẫm vui yến” Sở Minh Phong giơ ly rượu lên, cất giọng trầm lãng.
“Có thể được cùng bệ hạ, thái hậu uống rượu ngắm trăng, thần rất vinh hạnh” Chúng thần cùng đồng thanh. Quân thần cùng uống, rượu ngon thơm lừng. Sau khi các thủ tục hoàn thành, nhạc tấu vang lên, yến tiệc bắt đầu.
Diệp Vũ ngồi tiếp rượu với Tôn thái hậu, vừa xem ca múa, vừa chú ý động tĩnh của Thẩm Chiêu bên đó.
Thỉnh thoảng hắn nói chuyện với đại thần bên cạnh, song vẫn chẳng nhìn về bên này tý nào, còn Tấn Vương thì lại thường dùng ánh mắt nóng bỏng tham luyến nhìn đến, khiến nàng chẳng thấy tự nhiên chút nào.
Bỗng công chúa An Dương nâng chén đi tới, mặt mày hớn hở, nói, “Nhi thần xin được uống với mẫu hậu một ly”
Hai mẹ con cùng nói chuyện phiếm mấy câu, công chúa An Dương chẳng thèm liếc mắt nhìn Diệp Vũ cái nào, mà chuyển sang ngự án, cười nói, “Bệ hạ, con gái Mị Nhi của An Dương năm nay đã mười bảy, đã tới thời điểm hôn phối. Bệ hạ có tìm được nhà nào có thế gia trong sạch, tài mạo song toàn, tính cách đơn thuần hiền lương tứ hôn cho Mị Nhi không?”
“Mị Nhi còn nhỏ, qua hai năm nữa có tứ hôn cũng chẳng muộn” Sở Minh Phong chẳng chút để ý nói, “Còn nữa, công chúa An Dương dạy dỗ con gái kiêu căng điêu ngoa, chẳng có chút học vấn gì, đệ tử con nhà thế gia trong kinh có ai dám lấy con gái của công chúa An Dương đây?”
“Bệ hạ…” Công chúa biết vậy, bất mãn với lời hắn nói, lại chẳng tiện phản bác, chỉ đành hướng Tôn thái hậu làm nũng, “Mẫu hậu…”
“Mị Nhi xác thực còn nhỏ, còn nữa, nếu cần tìm một vị hôn phu tốt, dù sao cũng phải từ từ” Tôn thái hậu nói trấn an.
Công chúa An Dương nhíu mi, rõ ràng không đoán được là bị người thân cự tuyệt, không cam lòng nói, “Mẫu hậu, nhi thần chỉ vì cầu nhân duyên cho con gái thôi ạ”
Bà ta cố tình đưa việc này ra ở yến tiệc, cho rằng hoàng huynh và mẫu hậu sẽ tứ hôn cho cho Diệp Mị, bà ta nhất định không ngờ được kết quả này. Diệp Vũ không nghĩ được vì tìm một vị hôn phu tứ hôn cho Diệp Mị, Sở Minh Phong còn thấy khó xử gì nữa đây? Vì sao lại giáp mặt cự tuyệt tứ hôn chứ?”
Ánh mắt Sở Minh Phong mỉm cười, mắt hơi chớp chớp, giống như cánh quạt gió vậy, “Hay hoàng tỷ đã có con rể vừa ý rồi?”
Bà ta cười bảo, “Lòng của Mị Nhi, An Dương cũng hiểu được Mị Nhi muốn được gả cho hắn, tất sẽ không bị uất ức. An Dương cả gan, xin bệ hạ thành toàn”
“Kẻ đó đang ở trong điện này ư?” Hắn hỏi ung dung.
“Người này tướng mạo song toàn, tài trí nổi tiếng thiên hạ, là phụ tá đắc lực của bệ hạ, là cánh tay lương thần của Đại Sở” Công chúa An Dương cố cất cao giọng, để chúng thần ai nấy đều nghe được cả, ‘Người đó là hữu tướng Thẩm Chiêu”
Nghe thấy tên này, có kẻ cười lạnh, có kẻ cười trộm, có kẻ lại cười âm hiểm, có kẻ cười khinh bỉ, dần dần có kẻ châu đầu rỉ tai nói thầm.
Thẩm Chiêu không đoán được là công chúa An Dương lại nói ra tên mình, đang định uống rượu bất giác giơ tay đứng sững giữa không trung, thần sắc sợ sệt.
Diệp Vũ cả kinh tim đập mạnh như sóng vỗ, Diệp Mị cùng cha khác mẹ thế mà lại đặt lòng lên Thẩm Chiêu. Xem ra, Thẩm Chiêu đúng là miếng bánh thơm khiến ai cũng muốn cắn một miếng thật.
Văn quý phi có vẻ cao quý đoan trang đột nhiên lên tiếng khen, “Thẩm đại nhân tài hoa trác tuyệt, phong độ ngời ngời, chắc là người trong mộng mà không ít con gái trong kinh thành muốn được gả cho. Chỉ là Thẩm đại nhân đã có Thẩm phu nhân và Nhị phu nhân rồi, công chúa An Dương và Diệp đại tướng quân lại cùng có viên ngọc minh châu sao có thể….”
“Nếu mẫu hậu và bệ hạ thương An Dương với Mị Nhi, thì nên tứ hôn cho Mị Nhi đi ạ” Công chúa An Dương cười tủm tỉm, “Mị Nhi là con gái của vợ cả tướng quân, dĩ nhiên là không để bị uất ức rồi, nếu là mẫu hậu, bệ hạ thương xót, thì nên để cho Mị Nhi được ngồi cùng ăn với Thẩm phu nhân, đều cùng là vợ”
“Như thế cũng tốt lắm, vừa không uất ức đến con gái công chúa, cũng sẽ không uất ức tới Thẩm phu nhân” Ánh mắt Văn Quý phi nhìn lướt qua bệ hạ, rồi chuyển sang Diệp Vũ, “Chỉ là uất ức cho Thẩm Nhị phu nhân rồi”
Trong lòng Diệp Vũ cười lạnh, trán hạ thấp xuống, im lặng.
Công chúa An Dương vốn đang hướng lên ngự án, lúc này cố tình nghiêng người để cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy lời bà ta, “Thẩm nhị phu nhân sao lại chịu uất ức chứ? Nàng đã là Thẩm nhị phu nhân Thẩm gia rồi, lại quan hệ mờ ám với Tấn Vương, tổn hại tới mặt mũi Thẩm đại nhân, cũng làm mất hết thể diện Diệp gia! Loại con gái thiếu tự trọng kiểu như nàng ta, chẳng xứng làm con cháu nhà Diệp gia!”
Văn quý phi cười xấu hổ, “Công chúa, chuyện này chẳng có bằng chứng, cũng không thể nói linh tinh được” Công chúa an Dương nhướng cao mày nói, “Không có bằng chứng, bản công chúa sao dám nói ra trước mặt cả văn võ trong triều chứ? Mọi người đều biết, Thẩm Nhị phu nhân và Tấn vương đã một lần bàn hôn luận gả, trước đó không lâu nàng ta còn tới ôn tuyền biệt quán. Thị nữ bản công chúa tận mắt nhìn thấy nàng ta đi vào biệt uyển Vân Thâm, rồi không lâu sau đó, hoàng đệ bản công chúa cũng vào biệt uyển, rồi mãi vẫn chưa thấy đi ra”
Hai kẻ này đúng là luyện tập tốt thật, kẻ xướng người hoạ, khiến cả văn võ trong triều đều biết Diệp Vũ ngoại tình.
Diệp Vũ đã sớm đoán ra được, cung yến này sẽ không bình yên, công chúa An Dương cũng sẽ không bỏ qua cho mình, lại càng không đoán được là bà ta thế mà dám dùng chuyện ở biệt uyển Vân Thâm kia để làm tổn hại danh dự của mình.
Văn võ đại thần ở đây, không phải nhìn Hữu tướng mà chính là Tấn vương, ánh mắt nữ quyến đều tập trung vào Diệp Vũ xinh đẹp lãnh diễm mị hoặc lòng người. Cả đại điện yên tĩnh như chết, cố hạ giọng thì thào nghe rất rõ. Mặt Thẩm Chiêu thì vẫn trong trẻo lạnh lùng, chẳng chút động tĩnh.
Sở Minh Hiên vẫn cứ trầm mặc như vậy, mặt không đổi sắc, coi như chuyện hắn tư thông với Diệp Vũ không phải là hắn mà là của kẻ khác.
Ánh mắt Sở Minh Phong ánh lên lãnh liệt, cứ lướt lặng lẽ qua mọi người, cánh tay phải đặt trên ngự án không động đậy, ngón tay giữa năm ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc toả ra ánh sáng xanh nhọn sắc.
Ngực Tôn thái hậu phập phồng, rõ ràng đã bị con gái làm cho tức chết. Diệp Vũ thì nghĩ, Tấn vương bị chính muội muội ruột của mình chỉ thành gian phu, không biết là giận hay vui khi thấy người gặp hoạ nữa.