Quần áo ướt đẫm, dán sát vào người khiến nàng lộ ra đường cong. Nàng trượt từ trong lòng hắn xuống, mắt không dám nhìn vào cả người trần của hắn.
Yết hầu hắn trượt lên xuống rất nhanh, cởi bỏ vạt áo nàng, nàng cầm tay hắn, kêu lên, “TA muốn xuất cung!”
Hắn không nói gì, giật mạnh quần áo nàng, nàng tránh thế nào, phản kháng ra sao cũng không ngăn lại được.
Việc đã đến nước này, nàng đành chỉ có thể bình tĩnh lại, chỉ bình tĩnh mới có thể chu toàn với ác ma này.
Tuy đêm thu hơi lạnh, nhưng nước trong bể tắm lại là suối nước nóng, hơi nước bốc lên, mù mịt khí trời, đặt mình vào giữa, chỉ cảm thấy thật ấm áp sảng khoái.
Đã có hai lần da thịt thân mật, nhưng nàng vẫn chưa từng nhìn kỹ thân thể của hắn. Hiện giờ nhìn hắn không sót gì, nàng không thể phủ nhận, hắn có một vóc dáng hoàn mỹ khiến con gái thế kỷ hai mươi mốt chỉ có hét lên chói tai, vai to rộng rắn chắc lưng eo, chân tay dài thon, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng hoàn mỹ, làn da màu lúa mạch, so ra là được luyện tập chuyên nghiệp.
Cả người trần truồng, nàng ở bên cạnh hắn, hai tay ôm lấy ngực không cho hắn xem. Nhưng tóm lại cũng chẳng thoát được ma chưởng của hắn, phải làm sao đây?
Sở Minh Phong giang hai tay ra, chỉ dùng sức ngắn, đã áp sát chặt với nàng.
“Bệ hạ chẳng phải đang sủng hạnh Văn quý phi ở điện Phượng Tê đó sao?” Diệp Vũ lấy giọng tỉnh táo nhất, bình thường nhất hỏi.
“Trẫm vốn đang hứng” Tay hắn vuốt ve chiếc lưng mềm mại như tơ của nàng. “Vì sao lại trốn?”
“Hoàng cung chẳng phải là nhà của ta, vì sao ta không thể đi chứ?” Nàng cười nói, lưng do bị hắn vuốt ve mà cứng ngắc lại.
“Ngươi nói cũng đúng”
Lời vừa dứt, hắn đã hôn môi nàng, chẳng có chút báo trước, cứ vậy mà hôn thẳng cuộn chặt môi nàng, hôn điền cuồng.
Tuy nàng đã đề phòng, lại không ngờ được hắn vừa nói xong đã xông tới, có kháng cự cũng đã chậm.
Nhớ tới cách đây không lâu hắn vừa mới hôn qua phụ nữ khác, nàng cảm thấy ghê tởm, cố tránh, nhưng vẫn không tránh khỏi hắn dây dưa… Trong miệng đã trở thành lãnh địa của hắn, tuỳ ý cho hắn khuấy đảo, chọc, hút hết mật ngọt của nàng…
Bất đắc dĩ, Diệp Vũ đành ngồi xuống, không ngờ hắn cũng ngồi theo, cả hai cùng chìm xuống nước.
Sở Minh Phong không đoán được nàng lại có chiêu này, nhưng cũng phản ứng nhanh, túm chặt lấy nàng chạy trốn, cưỡng hôn nàng trong nước.
Vốn tưởng rằng chìm vào trong nước rồi thì có thể thoát, ai ngờ hắn lại thần tốc như vậy, nàng không quan tâm đẩy hắn, kích thích sự thô bạo của hắn, áp nàng sát vào vách tường hoa văn, cưỡng hôn tà tứ.
Nàng mím chặt môi, chẳng bao lâu cảm thấy khó thở, ngực buồn bực đến khó chịu. Hắn túm nàng đứng lên, tiếng nước “ào ào”, bọt nước văng tung toé khắp nơi, hắn đem nàng áp vào vách bể, hai người thở hồng hộc, tóc ướt đẫm, nước chảy ròng ròng từ trán xuống, xuống tận dưới.
Nghỉ một lát, tâm tư nàng đã quay trở lại, nói, “Ta kỳ kinh cũng đang có lúc này, chỉ sợ làm bẩn bệ hạ, bệ hạ vẫn nên để ta ra cung đi”
“Khéo vậy sao?” Sở Minh Phong chẳng chút để ý nói.
“Đúng vậy, ta lừa bệ hạ làm gì?”
“Ngươi cũng biết lừa trẫm có hậu quả gì rồi đó” Giọng hắn trầm thấp, xen lẫn nguy hiểm quẩn quanh.
Diệp Vũ chạm phải tia mắt sắc kia của hắn, lòng hoảng sợ nhảy dựng lên. Ngay sau đó hắn áp sát thân thể nàng, dễ dàng nâng hai chân nàng lên, còn mình thì áp sát bên hông. Lưng nàng áp sát vào vách bể, kinh hoảng nhìn hắn, gương mắt cứng rắn của hắn đã nhanh chóng bị bọt nước lấp kín, tăng thêm vài phần lạnh khốc, gợi cảm.
Sở Minh Phong nâng thân thể nàng lên, vùi đầu vào bộ ngực nàng, cắn hai quả mềm mại ấy, hôn hai nụ hoa tới đỏ bừng.
Thân hình nàng run lên, như phản xạ có điều kiện đẩy hắn, “Buông ra! Đừng chạm vào ta…”
Hắn mặc nàng đánh, cứ chăm chú với hai đồi tuyết no đủ trước mắt… nàng nhéo lỗ tai hắn, vừa kéo vừa giật, cả tai đều vặn vẹo. Hắn ngẩng đầu lên, mắt toé lửa, “Ngươi cứ vậy hận trẫm sao?”
“Đúng! Ta hận ngài! Hận đến mức chỉ muốn chém ngài hàng trăm hàng ngàn mảnh!” Diệp Vũ phẫn hận nói.
“Ngươi bị hoàng tỷ dùng đòn hiểm, bị thị thiếp của hoàng đệ ngâm trong nước đá, chính mắt hoàng đệ thấy, mà cũng chẳng ra tay cứu, cũng không hề quan tâm ngươi. Nói thật ra không thấy ngươi hận hắn, thế mà lại hận trẫm ư?” Hắn thở hổn hển chất vấn.
“Đúng! Ta hận Tấn vương ý chí sắt đá! Càng hận ngươi bắt nạt ta, ngươi còn làm tổn thương ta sâu hơn cả hắn!” Nàng nói nghiến răng từng từ từng chữ.
“Uổng trẫm đã làm nhiều thứ cho ngươi vậy!”
Hắn gầm lên như sấm. khuôn mặt đỏ bừng, trong nháy mắt như gió thổi mưa phun, mây đen cuồn cuộn. Lệ khí loé lên trong đáy mắt hắn, hắn nhắm thẳng ngay vào huyệt u tối kia, mạnh mẽ chọc thẳng.
Bị vật bén nhọn đột ngột xâm nhập, Diệp Vũ kinh ngạc, chân tay cứng đờ, mày cau chặt lại, coi như rất đau. Đúng là rất đau, đột ngột bị tập kích như thế, đau tới mức khó thở.
Sở Minh Phong đem cố định nàng vào vị trí thích hợp, cứ thế nâng hai chân nàng lên, tiết tấu tới lui, rút ra sau, đâm về trước càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh…
“Cút…Đồ khốn nạn… Hạ lưu…vô sỉ, hạ lưu…” Nàng mắng chẳng ngừng, đánh hắn kịch liệt, “Đừng chạm vào ta…Ngươi vừa mới củng hạnh Văn quý phi xong…Bẩn chết lên được… Đừng đụng vào ta…. Cút…Cút mau…”
Ra sức đánh vào vai hắn, ngực hắn, nàng dùng sức mạnh toàn thân, lại giống như đấm vào bịch bông vậy, với hắn mà nói, chỉ là nhẹ tênh, gần như chẳng có chút uy hiếp nào. Nàng lửa giận bốc đầu, cấu mạnh tay hắn, ra sức cấu, véo, còn hắn vẫn cứ đong đưa ra vào, rong ruổi như gió.
Còn nàng phản kháng kịch liệt chung quy cũng ảnh hưởng tới tâm tình của hắn, hằn ngừng lại, tóm lấy tay nàng, ‘Nháo đủ chưa?”
Diệp Vũ trợn mắt trừng hắn, “Cút mẹ đi…”
“Trẫm sủng hạnh Văn quý phi thì sao, ngươi ngại trẫm bẩn hả?” Hắn mặt cau lại, con người đen bốc khói, chẳng rõ là lửa giận hay lửa dục nữa.
“Đúng! Bẩn chết được! Buông ra!”
“Trước đó không lâu, ngươi và hoàng đệ ở vũ đài trong tối xa giao đó thôi, nói thế nào nhỉ? Trẫm có ghét bỏ ngươi không?”
Giữa yến tiệc, nàng đi ra hóng gió, TẤn vương cũng đi ra, không ngờ Sở Minh Phong cũng cùng đi ra.
Hắn thấy cảnh tóc nàng và Tấn Vương cuốn lấy nhau, nhưng hắn biết nàng vốn chẳng tình nguyện…
Sở Minh Phong giận tím mặt, đôi mắt kịch liệt co rút, tia lửa bắn tung toé khắp nơi. Nàng cảm giác được hắn bộc phát trong cơ thể, nghẹn họng nhìn trân trối.. Hắn lại tiếp tục giong buồm ra khơi, tiến lên mãnh liệt, cứ như cơn gió ào tới, công phá tuyến phòng thủ của nàng, làm tan rã thù hận của nàng…
Hoan ái trong nước là lần đầu tiên, đối nàng mà nói là khuất nhục, mà với hắn mà nói là kích thích mới mẻ. Nhưng vẫn còn chưa đủ hứng, mãi mãi không đủ! Hắn ôm nàng ra khỏi bể, đặt nàng lên chiếc giường nhỏ chẳng chứa được hai người. Thừa dịp này nàng lập tức đào tẩu, hai chân vừa chạy đã bị hắn túm trở lại, áp dưới thân.
Diệp Vũ sao có thể ngoan ngoãn mặc hắn đùa nghịch chứ? Nàng không phải tìm cách chạy trốn, mà chính là đấu tranh, tuy bị hắn hoá giải cả, nhưng cũng không phải không làm được gì. Hắn bức nàng nằm úp sấp, rồi nằm lên người nàng, nói bên tai nàng, ‘Trẫm sủng hạnh Văn quý phi, ngươi ngại trẫm bẩn, là vì ngươi không muốn trẫm sủng hạnh kẻ nào khác”
Khí nóng phun ra, nàng cảm giác hơi ngưa ngứa, “Ngươi sủng hạnh ai, chẳng liên quan gì ta. Ta chẳng thấy lạ phu quân công cộng đâu!’” “Phu quân công cộng?” Sở Minh Phong kinh ngạc, lập tức hạ giong cười ầm lên, dường như mặt rồng nở rộ, ‘Cách nói này xem ra rất mới mẻ”
“Ngươi là nhà vệ sinh công cộng, không phải, là người là nhà vệ sinh công cộng!” nàng cứ lẩm bẩm, cố tình làm nhục hắn.
“Nhà vệ sinh công cộng? Là ý gì?”
“Ý chính là, bất kể là ai, nam hay nữa đều có thể trèo lên, con chó con mèo cũng có thể lên được vậy! Dù sao vừa bẩn lại vừa thối, mùi hôi kinh người!”
“Làm càn!”
Hắn quát khẽ, bóp mặt nàng, quặc trụ môi nàng, tà tứ hôn, trừng phạt lời nàng dám cả gan nói loạn.
Diệp Vũ cố sức ngoảnh mặt đi, không cho hắn thực hiện được, hắn đành phải hôn lên má nàng, trơn trượt.
Thân thể mềm mại nõn nà này lúc nào cũng khiến hắn rung động vô tận, lúc nào cũng khiến máu toàn thân hắn căng lên chảy mạnh, luôn khiến hắn thấy hừng hực, lại giống như không có chỗ bộc phát, để hắn thấy đau chịu không nổi… Giờ khắc này, hắn sưng đau tới mức không chịu nổi nữa, hôn chiếc eo hoàn mỹ của nàng, đem lửa nóng càng ngày càng bốc cao… Hắn vỗ chiếc mông tròn căng của nàng, lấy giọng sủng nịch nói, “Nâng lên”
Nàng sao có thể như hắn mong muốn chứ? Vẫn nằm im, giả chết. Bất đắc dĩ Sở Minh Phong tách hai chân nàng ra, nâng eo nàng lên, nhanh chóng chìm sâu vào, va chạm mãnh liệt.
Vật lộn như thế, tiếng động phành phạch phát ra, nàng càng ngày càng cảm thấy nhục nhã, tuyệt vọng, nằm úp sấp như chết vậy. Hắn không được việc, đành nằm lên thân thể nàng, ái ân bên cạnh.
Lại lần nữa rồi lần nữa khiến cho hắn thực hiện được, Diệp Vũ biết trốn thế nào, trốn ra sao, có trốn cũngtrốn không thoát năm ngón tay của hắn, trừ phi chết.
Nhưng nàng lại sẽ không tìm cái chết, ông trời già cũng sẽ không cho nàng chết, nàng vẫn còn phải sống nhục, hoàn thành sứ mệnh thần thánh chó má kia, tìm được uyên ương khấu để trở lại thế kỷ hai mươi mốt.
“Vũ Nhi, ôm chặt lấy trẫm…” Hắn cất giọng khàn khàn, cuồng dã xông lên. Nàng chẳng muốn phối hợp, hắn cầm lấy tay nàng, vòng qua cổ hắn, sau đó ôm chặt lấy nàng, cùng nhau rơi xuống vực sâu của tình yêu.
Ngước lên trời cầu nguyện, để cho trận khổ hình này mau chấm dứt, nhưng trời xanh như không nghe thấy khẩn cầu của nàng, không dứt, đứt quãng, giống như đã trải qua một năm dài vậy, vẫn còn chưa ngừng.
Sở Minh Phong ngừng lại tụt xuống, hôn lấy thùy tai nàng, thở hổn hển nói, “Trẫm thật sung sướng”
“Nhanh chút đi, ngươi nặng quá” Diệp Vũ nói tức giận.
“Hóa ra Vũ Nhi lại chờ mong thế sao” Hắn cười sung sướng, “Chẳng bằng nàng ở trên đi”
“Cút!” Nàng nói hung ác, đẩy mạnh hắn, mà không đẩy nổi. Hắn nhìn nàng chăm chú, hai má nàng đỏ hồng, đôi mắt mêng mông, da thịt trơn bóng như ngọc, mỗi một chỗ trên người, mỗi một tấc da thịt đều khiến người yêu thích không muốn buông, giống như chỉ có vĩnh viễn hòa hợp thành một thể mới giảm bớt được sự chiếm hữu điên cuồng của hắn với nàng. Hoài niệm nghĩ ngợi… Hắn không kìm lòng nổi hôn lên môi trơn bóng của nàng, ôn nhu, thâm trầm, như dâng hết mọi sức lực vốn có vậy…
Nàng nhìn hắn, hắn từ từ nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm đắm trong cảnh nam nữ ân ái đến sung sướng tột đỉnh… Gương mặt tuấn nghị này che kín màu sắc tình dục, lực sát thương của đôi mắt quẩn quanh lửa dục, bỗng trong lúc đó, nàng cảm thấy hắn thật xa lạ, xa lạ tới mức là một kẻ hoàn toàn không biết, nhưng nàng lại cùng hắn làm chuyện thân mật nhất trên đời của nam và nữ, cực kỳ ghê tởm, cực kỳ vô lý.
Có lẽ, nàng vốn chẳng biết hắn, không biết hắn thật. Sở Minh Phong nâng chân nàng lên, đặt chân bên hông mình,cuồng dã xông vào, tiến thẳng tới nhụy hoa bí mật trong trung tâm, hung hăng xâm nhập. Thời khắc đó, Diệp Vũ cảm giác được cảm xúc mãnh liệt này.
Hắn ôm chặt lấy nàng, cứ xâm nhập liên tục, xông lên, mật dịch càng ngày càng nhiều, tiếng động ướt át càng ngày càng vang, loại cảm giác sung sướng tột cùng càng ngày càng mãnh liệt, giống như có gì đó bị trói buộc, thoát phá tràn ra vậy.
Loại tê dại kỳ diệu ấy đã kích thích nàng, từng đợt từng đợt như cơn sóng lên xuống, cứ liên tục ập tới, kích thích cả chân tay nàng, nhất là hai chân, mũi chân quặp lại. Sung sướng tột đỉnh, cảm giác cực hạn, thả lỏng cực hạn.
Hắn ở trong cơ thể nàng co rút kịch liệt, phóng ra luồng nhiệt nóng, nàng cảm giác được, loại cảm giác vui thích ấy tựa như đứng trên một đỉnh núi, nhìn hết mọi ngóc ngách, cả thể xác và tinh thần thư sướng, không lời nào diễn tả nổi.
Hai người thở hồng hộc, đáy mắt Sở Minh Phong lóe lên tia cười, không dấu nổi hân hoan, loại tình cảm thỏa mãn.
Diệp Vũ thống hận hắn, cố sức nói, “Cút xéo đi!”
Sở Minh Phong lơ đãng, nói hăng hái, ‘Trẫm mới mở màn khai hoa, tạm nghỉ chút thì xong”
Nàng chán ghét lườm hắn, cấu cánh tay hắn, hắn kêu lên khẽ, “Nàng định mưu sát chồng sao?”
“Nếu có đao kiếm, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm thử nỗi đau lăng trì” Nàng nghiến răng kèn kẹt nói.
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả thật không giả”
Hắn bật cười, xoay người nhanh chóng, rồi nằm nghiêng, ôm chặt lấy nàng. Cùng chen chúc nhau trên chiếc giường nhỏ chật hẹp, có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Nàng đánh tay hắn, “bốp bốp” hai tiếng đanh vang lên. Hắn túm chặt cổ tay nàng, mày kiếm cau lại, “Nàng thật đúng là dám ra tay, nếu ngày mai có cung nhân, phi tần thấy tay trẫm, trên người bầm tím khắp nơi, nhất định sẽ hỏi vì sao, nàng bảo trẫm nên nói thế nào đây?”
Diệp Vũ trừng nhìn hắn, không muốn đáp lại. Sở Minh Phong đem tay nàng đặt bên hông, “Trẫm sẽ nói đây là do bị một tiểu bạch thỏ cắn”
“Ta muốn xuất cung!” nàng nói kiên quyết.
“Đã nửa đêm rồi, trẫm sao yên tâm cho nàng ra cung chứ?”
“Nhưng bể tắm hơi lạnh rồi”
Hắn ngồi dậy, ôm nàng đi vào bể, rửa sạch sẽ rồi mặc áo lót lụa vào, sau đó trở về tẩm điện. Nằm trên long tháp, chăn đệm thêu đầy hoa văn rồng màu vàng, nàng thấy buồn ngủ, thật sự quá mệt.
Hắn thì lại thấy tinh thần sảng khoái, “Vũ Nhi, đừng ngủ, cùng trò chuyện với trẫm”
Diệp Vũ nhắm chặt mắt lại, chẳng buồn quan tâm đến hắn. Hắn nói lải nhải một lúc, như là thôi miên vậy, đưa nàng vào giấc ngủ. Thấy nàng thở đều đều, hẳn là đã ngủ rất sâu, hắn nhìn nàng không chớp mắt, ngón tay khẽ vuốt ve lông mày nàng, đến lông mi, chiếc mũi, đôi môi, cằm, tình cảm trong lòng đầy trìu mến lan tràn… Nhưng hắn không muốn thừa nhận đây là yêu, không muốn thừa nhân bản thân mình thích một cô gái không thích mình, hắn thầm nghĩ muốn giữ nàng hoàn toàn, có được thân thể nàng và trái tim nàng, thầm nghĩ ngày đêm quấn quít si mê, vĩnh viễn không xa rời.
Hắn ôm nàng, cùng nàng ngủ.
Đêm càng khuya càng tĩnh lặng, đèn cung đình trong góc tẩm điện tỏa ra ánh sáng mờ ảo, cô đơn lặng lẽ.
Toàn thân Diệp Vũ bủn rủn, mệt mỏi tới cực điểm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng không quen được người ôm, nên ngủ một canh giờ đã tỉnh. Nàng thấy Sở hoàng trong lúc ngủ mơ, nhớ tới cảnh khổ hình trước đó, trái tim tràn ngập hận: muốn giết hắn!
Hắn là hoàng đế, nếu chẳng may chết đột ngột, Sở quốc mới thật sự bị loạn, Ngụy quốc, Tần quốc sẽ nhân cơ hội mà mang binh xâm phạm biên giới, đến lúc đó biên cảnh giao binh, khói lửa ngập tràn, sinh linh đồ thán. Nàng cũng không muốn bởi vì mình mà khiến cho cuộc sống dân chúng trong thiên hạ vào cảnh nước sôi lửa bỏng, lại càng không muốn gây ra nghiệp chướng.
Nhưng nàng đã thề, phải băm vằm hắn trăm mảnh, muốn báo thù chịu nhục, không dễ mà tha cho hắn.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, tối nay nàng vẫn nên tìm “Thần Binh phổ” trước, sau này còn có cơ hội báo thù. Diệp Vũ gỡ tay hắn ra, nhẹ chân tay xuống giường, phủ thêm áo khoác, đưa mắt nhìn cả tẩm điện, xem xem chỗ nào có khả năng giấu “Thần Binh Phổ” nhất. Nàng đi đi lại lại, bắt đầu lục tung, cố gắng nhẹ chân tay, không gây ra tiếng động đánh thức hắn.
Tìm mấy chỗ, không thấy, nàng lại tiếp tục tìm, chẳng may đụng phải góc bàn, ngã xuống, may mà nàng lanh tay lẹ mắt.
Nàng ngồi trong bóng tối, đoán xem cuốn “Thần binh phổ” ấy thật sự trong này, vậy Sở Minh Phong sẽ giấu nó ở đâu đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, nhìn đi nhìn lại, mỗi góc tẩm điện dường như cũng chẳng là nơi tốt để giấu sách.
“Nàng đang làm gì thế?”
Sấm sét bắt đầu.
Trong tĩnh mịch đột nhiên xuất hiện một giọng lạnh trầm, giống như nghe thấy tiếng quỷ khóc ở bãi tha ma vậy, Diệp Vũ sợ tới mức, lạnh cả người.
Sở Minh Phong ngồi trên giường, nhìn nàng từ xa. Thấy nàng bắt đầu gỡ tay hắn ra, hắn đã tỉnh, sở dĩ cứ nằm im là muốn nhìn xem nàng đến tột cùng làm gì.
Tẩm điện quá tối, nàng không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng cũng đoán được, lấy tính đa nghi của hắn, nhất định đang hoài nghi nàng.
Nàng không trở lại, vẫn đứng ở đó, nghĩ xem nên ứng phó với hắn thế nào.. Hắn đi tới, khuôn mặt lạnh băng, giọng cũng lạnh băng, “Ngươi đang tìm cái gì?”