Không được, nàng nhất định phải ngăn lại! Tuy nàng rất muốn rời thành Kim Lăng đi, không muốn trở về nữa, nhưng nàng không muốn, cũng không thể đi cùng Tấn vương được. Bởi vì Sở Minh Phong sẽ không bỏ qua cho bọn họ, còn có rất nhiều người bị liên luỵ, như nương, A Tử, như người ở lầu Tiêu Tương. Một mình nàng tiêu sái rời đi rồi, sẽ liên luỵ tới nhiều người phải chịu khổ như vậy, thậm chí bị chết, nàng không muốn gây ra chuyện thế này.
“Vương gia đã cho ta nhóm đi rồi chứ?” Diệp Vũ lạnh giọng hỏi, hắn không biết tình địch lớn nhất của hắn là Sở Minh Phong, nghĩ đến Thẩm Chiêu sẽ không phái người đuổi theo.
“Hết thảy đầu có bổn vương, nàng không cần lo” Sở Minh Hiên ngồi lại gần, nắm lấy hai tay nàng, “Bổn vương đã nghĩ chu toàn lắm rồi, cả Thẩm Chiêu có phái người đuổi theo, bổn vương cũng không sợ! Bổn vương muốn định nàng rồi!”
Giọng hắn kiên định như thạch, ai cũng không làm lay chuyển quyết định của hắn. Nàng cau chặt mi lại, “Vương gia có nghĩ đến ta nguyện ý không?”
Hắn ôn nhu trấn an, “Đừng nghĩ linh tĩnh nữa, mẫu thân ngươi không sao, mẫu hậu và Thẩm Chiêu cũng sẽ bảo vệ bà ấy chu toàn thôi”
Nàng biết vậy nên bất đắc dĩ, hắn nghĩ đến nàng không muốn cùng hắn cao chạy xa bay, không phải là không thích hắn, mà còn rất nhiều băn khoăn, ràng buộc.
Trong mắt Sở Minh Hiên từng đợt thâm tình, quẩn quanh mắt nàng, nàng chỉ đành chọn tạm thời án binh bất động. Hắn khẽ vuốt mày nàng đang cau lại, dùng ngón tay vuốt lên, “Từ nay về sau, bổn vương không hề là Tấn Vương Sở Minh Hiên, nàng cũng không còn là Thẩm Nhị phu nhân Diệp Vũ, nàng và ta chỉ là vợ chồng có cuộc sống bình thường nhất, tránh xa hồng trần, tìm một chỗ thế ngoại đào nguyên, dưới bầu trời xanh, giàn hoa đào, trà xanh rượu đạm, cầm sắt cùng minh, sánh vai bên nhau, sống chung trọn đời. Ta sẽ không để nàng phải nhíu mi, cũng sẽ không để nàng chảy nước mắt ròng ròng, chỉ biết nâng niu nàng trong lòng bàn tay, che chở cả đời, quý trọng cả đời”
Không hối hận thổ lộ thâm tình như thế, lòng si tình khắc cốt minh tâm như thế, đúng thật khiến người ta cảm động. Diệp Vũ cảm động nhưng cũng chẳng cách nào nhận nổi, bởi vì hắn không phải là nam tử trong tim nàng.
****
Sở Minh Hiên cũng lo có truy binh, không dám trì hoãn, chạy suốt đêm. Qua giờ tý, rốt cục cũng chạy đến phủ TRấn Giang, tìm một khách sạn nghỉ tạm, hừng đông lại chạy tiếp.
Hai người ăn xong mới đi nghỉ, Diệp Vũ không muốn ngủ chung cùng giường với hắn, song hắn lại da mặt dày, chẳng chịu ngủ dưới đất, cũng chẳng để cho nàng ngủ ở đó.
Nàng quay lưng về phía hắn, hắn ôm nàng, giống như vợ chồng ân ái tâm linh tương thông vậy. Nàng cũng chẳng nể gì, không kháng cự sự thân mật của hắn, chỉ cảm giác không thoải mái, trong bụng bứt rứt không yên.
Không dám ngủ sâu, cũng bởi bụng không khoẻ, trời vừa sáng nàng đã tỉnh, thấy hắn ngủ say, gọi hai tiếng không thấy hắn đáp lại, không có động tĩnh gì. Vì thế nàng lại rón rén đứng dậy, sau khi mặc quần áo ra phòng khách, mua một con ngựa ở chỗ chưởng quầy, tiền được tính trên người Tấn vương.
Tất cả mọi việc đều thuận lợi, nàng ngồi lên ngựa, vung roi chạy nhanh, đi xuyên qua phủ Trấn Giang, xuyên qua đám sương mù và gió mạnh, chạy thẳng tới Kim Lăng.
Ngay khi nàng đang nghĩ là chạy trốn thuận lợi, thì đằng sau vang lên tiếng vó ngựa. Diệp Vũ quay đầu lại nhìn, thì đó là Sở Minh Hiên. Giơ roi giục ngựa, chịu đựng khí lạnh quật tới, nàng cố sức tiến lên trước, nhưng thuật cưỡi ngựa của nàng sao bằng hắn được chứ? Sở Minh Hiên đuổi theo, càng ép tới gần, “Vũ Nhi, ghìm ngựa lại!”
Nàng kinh hồn táng đởm, lại tiếp tục giục ngựa chạy gấp, hai con ngựa chạy song song, thấy hy vọng chợt xa vời. Hắn túm lấy dây cương trong tay nàng, rồi đột nhiên ghìm chặt lại, hai con ngựa cùng đồng thời dừng lại, ngửa móng, ngửa mặt lên trì hí vang.
Rốt cuộc Diệp Vũ cũng thấy chột dạ, chẳng dám nhìn khuôn mặt xanh mét tuấn tú của hắn. Hắn bất giác phân trần ôm nàng lại quay về khách sạn.
Phố sáng sớm người đi trên đường thưa thớt, nhưng cũng có một số người bị cảnh mạo hiểm này mà sợ xanh mắt. Trở lại phòng khách, Sở Minh Hiên đóng chặt cửa phòng lại, ngồi trước bàn, ngực phập phồng mãi, có vẻ như bị nàng chọc tức không nhẹ. “Vì sao trốn?” Khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh băng, giọng cũng lạnh băng.
“Ta đã nói rồi, nam tử trong lòng ta không phải là Vương gia” Nàng ăn ngay nói thật, bất kể hắn có chấp nhận hay không, nàng cũng phải nói rõ cho hắn biết, nàng sẽ không đi theo hắn, “Vẫn xin Vương gia giơ cao đánh khẽ cho, buông tha ta đi”
“Có cớ gì mới mẻ hơn không?”
“Đây là tâm ý của ta, Vương gia không tin thì thôi”
Hắn đứng bật dậy, túm chặt lấy người nàng, coi như không chấp nhận sự thật như vậy nói, “Tốt lắm, nàng nói cho bổn vương, bổn vương đến tột cùng phải làm sao cho tốt đây? Đến tột cùng làm sao mà lại kém Thẩm Chiêu đây? Thẩm Chiêu chiếm được lòng nàng, nhưng hắn có quý trọng nàng không? Người hắn yêu nhất là phu nhân của hắn, không phải nàng!”
Sáng nay cưỡi ngựa chạy trốn, bụng đã bắt đầu đau, Diệp Vũ hoài nghi là mình đi ngoài, nhưng lại không đi nhà xí, đành phải chịu đựng. Lúc này, nỗi khổ riêng trong bụng rõ hơn chút, nàng càng không có tâm tư gì để ý tới, bảo, “Có lẽ Vương gia nói đúng, ngài ấy yêu nhất là Thẩm phu nhân, nhưng điều đó cũng không làm ta thay đổi được”
Mắt Sở Minh Hiên sáng quắc, nói hoảng loạn, “Nàng không phải đã thay đổi một lần đó sao? Nếu không chiếm được lòng của Thẩm Chiêu, vì sao không nghĩ tới bổn vương chứ? Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu…”
“Cảnh còn người mất đạo lý đơn giản vậy, Vương gia không hiểu sao?” Giọng nàng trong veo lạnh lùng.
“Khi đó, nàng cũng toàn tâm toàn ý đối với bổn vương, bổn vương lo lắng hoạ bởi hai phủ nên mới nhẫn tâm cự tuyệt nàng, chuyện này không phải là lỗi của bổn vương, chỉ là tạo hoá trêu ngươi thôi” Do tranh chấp, hai má hắn nhiễm đỏ, cổ cũng đỏ rực, “Bổn vương tin nàng vẫn còn có tình cảm với bổn vương… Chúng ta đi đến một nơi thật thanh tĩnh, chỉ có hai chúng ta… Chúng ta sẽ rất vui vẻ, sung sướng, sẽ sinh thật nhiều con…”
Nàng cảm thấy bi ai thay hắn, hắn cũng biết, nàng sớm không còn là Diệp đại tiểu thư nữa, mà là một người khác, chưa từng có tình yêu nam nữ với hắn, chỉ có áy náy.
Bụng càng ngày càng đau, Diệp Vũ mày cau lại, “Cho dù Vương gia mang người của ta đi nhưng lòng ta cũng không mang đi nổi, lòng ta đã sớm không có Vương gia, Vương gia cần gì phải ép buộc chứ?”
Đôi mắt Sở Minh Hiên văng toé lửa khắp nơi, khuôn mặt đan xen lửa giận và đau xót, không khắc chế nổi lay người nàng, “Nàng nói dối! Nàng lúc nào cũng nói dối! Nàng nói là giả, có phải không… có phải không?”
Nàng định nói với hắn, không cần vậy, không cần lắc, đau lắm, nhưng nàng bị hắn lắc tới nỗi không nói nên lời…
“Nàng thích là bổn vương! Ngay cả bổn vương làm tổn thương tới nàng, nhưng nàng cũng biết đó là bất đắc dĩ…Nàng không phải là cô gái đa tình, cũng không dễ chuyển tình sang Thẩm Chiêu, nàng nói những lời làm tổn thương bổn vương thế, chính là không muốn mẫu hậu đau lòng, không muốn có người bị liên luỵ, không muốn làm mất mặt Diệp gia, Thẩm gia…Có phải không…Có phải không…” Hắn lắc nàng kịch liệt, như bị điên vậy.
“Vương gia…” Sắc mặt nàng tái nhợt, cả người mềm nhũn như sợi bún. Hắn đã biến thành ma, giam cầm thân thể nàng, điên cuồng lắc, cho tới khi nàng bị ngất mới tỉnh lại, cứ như đứa bé làm sai, kinh ngạc. Bỗng hắn thấy khiếp sợ, thấy dưới chân nàng có hai giọt máu đỏ tươi, rơi xuống tí tách!
****. Truyện Quân Sự
Diệp Vũ nằm trên giường, cả khuôn mặt trắng bệch như từ giấy, đôi môi không chút máu, gầy tới độ khiến người ta đau lòng. Sở Minh Hiên nắm lấy tay nàng, hy vọng dùng sự ấm áp của mình làm nàng nóng lên. Vì sao lại khéo như vậy? Có lẽ là do trời xanh an bài.
Vũ Nhi, nàng cũng biết nàng đang mang cốt nhục của Thẩm Chiêu, nàng sẽ vui vẻ lắm phải không? Nhưng bổn vương cũng sẽ không buông tay, bổn vương sẽ coi con nàng như con đẻ, tuyệt không bạc đãi nó… Bất luận nàng có tình cảm thế nào với bổn vương, bổn vương cũng đều mang nàng cao chạy xa bay… Vũ Nhi, bổn vương từng phong lưu đa tình, say mê phong nguyệt, vô tâm chính sự, chỉ có Thẩm Chiêu biết, đó là thật. Bổn vương có một bí mật không muốn ai biết, đó chính là, nếu bổn vương có tâm ý, có cô gái nào có thể đứng sánh vai cùng bổn vương, thì cuộc đời này chẳng còn mong gì hơn. Người đẹp có đông tới cỡ nào, có gì không ném đi được chứ?
Nàng biết không? Nàng nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng nội tâm lại rất kiên cường, nàng cũng có thể đoán được tâm ý của bổn vương, cũng có thể khiến cho bổn vương say mê nàng, nàng chính là cô gái bổn vương đã đợi bấy lâu. Kiếp này có nàng làm bạn, giang sơn, phú quý, quyền thế như mây bay nước chảy, chỉ có tình cảm ta nàng là thật, an ủi lòng bổn vương, an ủi cuộc đời cô đơn này.
Vũ Nhi, bổn vương đã nghĩ tới, tìm chốn thế ngoại đào viên yên tĩnh nước non, chúng ta cùng sống qua ngày bên nhau vui sướng, Xuân tới vạn vật sinh sôi chúng ta đi hái hoa, hạ tới chúng ta ngồi bên cửa nghe tiếng mưa rơi, thu đến chúng ta hồi hương ngắm lá phong rơi, đông tới chúng ta cùng ngồi trước cửa sổ, vây quanh bên bếp sưởi ngắm tuyết rơi…
Hắn cứ nói liên miên nhưng nàng không nghe thấy. Một giọt lệ ngưng trên khoé mắt, mãi sau mới chậm rãi chảy xuống. Qua một ly trà, Diệp Vũ rốt cuộc tỉnh, Sở Minh Hiên đỡ nàng dậy, sắc chén thuốc cho nàng uống.
“Đây là cái gì?” Nàng ngửi thấy mùi vị đắng của thuốc.
“Thầy thuốc sắc thuốc, mau mau uống đi” Hắn mang mứt hoa quả tới, bảo nàng ăn sau khi uống thuốc xong. Sau khi uống xong, nàng cảm giác bụng vẫn không ổn, nghi hoặc hỏi, ‘Ta sao lại hôn mê chứ? Thầy thuốc bảo sao?”
Hắn trầm giọng bảo, “Thầy thuốc nói, nàng đã có bầu hơn một tháng. Trước đó nàng bị thương vài lần, cơ thể suy nhược, thai gần như không ổn, thêm tối qua bị xóc nảy mấy lần, sáng sớm nay lại cưỡi ngựa nên mới bị chảy máu té xỉu.”
Nàng khiếp sợ sửng sốt, trong bụng đã có cục cưng ư? Đã mang cốt nhục của Sở Minh Phong sao?
Sở Minh Hiên thấy nàng sợ sệt không nói gì, cũng không muốn nàng nghĩ nhiều, liền an ủi, “Đừng lo, thầy thuốc đã cho thuốc dưỡng thai trong bảy ngày, chỉ cần đúng hạn uống thuốc, cẩn thận thai nhi thì không sao”
Nàng bừng tỉnh như không nghe thấy, tâm tình rất loạn, loạn tung hết cả lên. Thật không ngờ lại mang thai. Tuy chưa bao giờ tránh thai, nhưng trong vòng chưa tới hai tháng mà đã mang thai đứa con của Sở Minh Phong, thật quá nhanh.
Sở dĩ không muốn tránh thai vì nàng muốn mượn đứa con trong bụng để trở lại phủ Hữu tướng, không muốn làm tình nhân, đồng thời cũng có thể áp chế Sở Minh Phong… Ai ngờ, thế nhưng mấu chốt tại đây mang thai.
Lúc trước liên tiếp bị thương, chịu khổ, uống thuốc, mấy ngày trước còn bị Sở Minh Phong không quan tâm mà sủng hạnh nàng, sinh mạng nhỏ trong bụng nàng may mà bình yên vô sự, rất khó nghĩ. Nhưng nàng biết, uống thuốc cũng không tốt với cục cưng, biết đâu lại sinh ra một đứa con dị dạng, si ngốc…
“Vũ Nhi, bổn vương đã coi con nàng như con ruột của mình rồi” Hắn nắm tay nàng, nói thành khẩn, ‘Con của nàng, cũng là con của bổn vương”
“Lòng dạ vương gia rộng lớn quá nhỉ?” Diệp Vũ thản nhiên hỏi lại.
“Bổn vương để ý đến nàng, yêu ai yêu cả đường đi lối về” Sở Minh Hiên ngồi dậy, ôm nàng vào lòng. nàng nhịn không được nghĩ ngợi, nếu hắn biết đây là cốt nhục của hoàng huynh ruột thịt của hắn, không biết có còn nói những lời như thế nữa không?
Ước chừng qua hơn ly trà nhỏ, họ ngồi lên xe ngựa, rời khỏi phủ Trấn Giang. Hắn ngồi trong xe làm điểm tựa mềm mại để cho nàng dựa thoải mái, không bị xóc nảy, lại còn có không ít hoa quả ngọt để ăn. Nàng được hắn chăm sóc cẩn thận mà cảm động, nhưng cũng chỉ là cảm động mà thôi. Nàng hỏi, có phải đang đi về hướng đông nam không, hắn nói không phải, chỉ bảo là hướng nam.
Đột nhiên ở trong phủ Trấn Giang mà lại nói sang hướng nam, cho dù truy binh có đuổi theo cũng không ngờ được hắn lại chuyển hướng đột ngột.
Nếu truy binh thật sự đuổi không kịp, nàng chẳng phải là sẽ đi cùng hắn ngao du giang hồ hay sao? Nàng lo lắng nghĩ, Sở Minh Hiên chắc đang nghĩ tới nàng lo cho đứa con trong bụng, an ủi bảo, ‘Đừng lo, tới thành trấn thì nghỉ tạm. Nếu nàng cảm thấy không khoẻ, thì cứ nói với bổn vương. Thầy thuốc có nói, lo âu có thể tổn thương đến thân, còn nói ba tháng đầu rất quan trọng, nàng cũng đừng nghĩ nhiều, con bị tổn thương thì mất nhiều hơn được đó”
Diệp Vũ cười gượng. Hắn nắm cả người nàng, để nàng dựa vào vai mình, nàng tâm tư hơi đổi, lựa chọn án binh bất động. Tới trưa họ xuống nghỉ tạm, ăn lương khô xong lại lên đường. Buổi chiều nàng giả vờ nôn mửa, hai lần dừng xe nghỉ tạm, cố ý giảm tốc, để cho truy binh đuổi kịp. Nhưng nàng cũng lại thất vọng liên tục, chẳng có truy binh nào.
Đúng lúc hoàng hôn, họ tới một trấn nhỏ, họ nghỉ một đêm tại khách sạn duy nhất trong trấn. Diệp Vũ thấy hắn vung bạc như nước, thuận miệng hỏi một câu, hắn bảo không cần lo, hắn mang rất nhiều tiền, trân bảo, đủ để họ sống cả đời.
Ăn tối xong, sau khi tắm rửa xong, uống xong chén thuốc, nàng đang định nghỉ tạm, hắn hỏi nàng có khoẻ không, nàng lắc đầu, hắn tiện nói luôn, “Ánh trăng đêm nay khá đẹp, chẳng bằng đi bộ trên đường, ngắm trăng một chút nhé?” Nghe được từ “ngắm trăng” nàng lại nhớ tới lúc phụng mệnh thông đồng với hắn, tóm lại, nàng nợ hắn, là nàng đùa bỡn tình cảm của hắn. Trấn nhỏ chỉ có hai con phố nhỏ, họ dắt tay nhau bước chậm trên đường, tắm dưới ánh trăng trong veo đầy lạnh lùng.
Người đi đường khá thưa thớt, người trên trấn trời tối đã về nhà, cả ngọn đèn đường cũng rất ít, bởi vậy canh giờ này cũng như đêm khuya, cả trấn nhỏ hết sức yên tĩnh. Ánh trăng trút xuống mêng mông, màu bàng bạc như sữa tràn ngập khắp không trung, khiến người ta cảm giác yên lặng, cảm giác tĩnh tâm.
Nếu người bên cạnh mà là Thẩm Chiêu thì cuộc đời này quả là viên mãn. Nhưng người bên cạnh nàng lại không phải là người nàng thích đó. Thẩm Chiêu tự tay đẩy nàng vào lòng Sở Minh Phong, nàng đã sớm quyết định kết thúc tình cảm với hắn, nhưng tình cảm nói cắt là có thể cắt được sao? Nàng không thể không nghĩ đến hắn. Có lẽ, thời gian lâu dài nàng sẽ dần quên hắn, chậm rãi buông đoạn tình này xuống.
“Nghĩ gì vậy?” Sở Minh Hiên đột nhiên cảm thấy thời điểm nàng trầm tĩnh ôn hoà, ở bên cạnh nàng, hắn lại có cảm giác như nàng cách rất xa, hắn không đoán được nàng đang nghĩ gì.
“Lúc trước ta bị thương mấy lần, sinh bệnh, lúc nào cũng uống thuốc, không biết đứa con trong bụng ta có lớn lên khoẻ mạnh được không?”
“Lại nghĩ vớ vẩn rồi” Hắn cất giọng sủng nịch, đến cả chút tự trách cũng là sủng nịch, “Bổn vương đã mời thầy thuốc tốt nhất để an thai cho nàng rồi, đứa nhỏ đầu tiên của chúng ta nhất định sẽ rất mập mạp” Diệp Vũ mỉm cười, hắn đã coi đứa con trong bụng nàng như là con ruột của hắn rồi, có thể thấy sự quyết tâm trong lòng hắn.
Hắn cười sung sướng, “Sau khi con lớn, bổn vương muốn đem tất cả bản lĩnh dạy cho nó, sau này sẽ có khả năng bảo vệ đệ đệ, muội muội” nàng im lặng chẳng biết nói gì. Hắn khát khao nói chuyện tương lai, càng nói càng hăng, giống như trước mắt họ là thế ngoại đào nguyên, ngày ẩn cư sắp tới. Nàng cắt ngang lời hắn, “Ta mệt rồi, vẫn nên về khách sạn đi”
Trên mặt đang mỉm cười của Sở Minh Hiên đột nhiên cứng lại, tương lai tốt đẹp kia giống như bọt nước, tan mất. Họ cùng trở về, phía trước là hai bóng người dưới trăng kéo dài. Họ đi sau, trăng toả sáng trong veo lạnh lùng, mờ ảo như sương.
Trở lại khách sạn, vừa mới đến đại đường, hắn đột nhiên dừng bước, mặt cứng ngắc, đề phòng nhìn bốn phía, tai nghe ngóng. Tuy cả đại đường không có bóng người, chưởng quầy cũng không thấy đâu, nhưng Diệp Vũ lại có cảm giác bất thường, giống như có vô số con mắt đang nhìn nàng chằm chằm, sát khí vô hình từ bốn phương tám hướng ập lại. Là cướp phỉ, hay là truy binh so Sở Minh Phong phải tới đây?
Ánh mắt hắn ngưng nhanh, trong mắt vụt loé sát khí lạnh thấu xương, chỉ e trong đại đường này đang giấu bao nhiêu sát thủ. Hắn có ý bảo nàng đứng một bên, cất giọng lạnh lẽo, “Được các chư vị huynh đài để mắt đến, cùng xuất hiện đi!”
Nói vừa xong, đã có hơn mười người từ các góc xuất hiện. Thân thủ bất phàm, mặc quần áo xanh, mặt chẳng chút thay đổi. Lại có một người từ trên lầu hai bước xuống, đi lại có độ nặng nhẹ, đứng giữa đại đường, quần áo đen cuốn theo luồng sát khí. Diệp Vũ nhận ra người này là thống lĩnh cấm vệ quân hoàng cung, Vương thống lĩnh. Rốt cuộc đã đợi dược họ. Nàng mừng rỡ như điên, cũng không dám biểu lộ trên mặt.