Bạo Quân Độc Sủng

Chương 95: Đau sắp chết (1)




“Vương gia, ty chức xin khuyên ngài quay đầu lại là bờ, cùng ty chức hồi kinh thỉnh tội” Vương thống lĩnh phụng hoàng mệnh mà đến, dĩ nhiên không sợ Tần Vương.
“Muốn bắt bổn vương, ngươi võ nghệ không tinh, bản sự không đủ!” Sở Minh Hiên cắn môi cười lạnh, cũng không coi những người này ra gì.
“Vương gia chống lại lệnh bắt, vậy đừng trách ty chức lấy hạ phạm thượng!”
Vương thống lĩnh trong nháy mắt, hơn mười người cùng đồng loạt rút bội đao, ánh đao sáng lên chiếu rọi, hơi chói mắt.
Sở Minh Hiên tay không tấc sắt, đành phải tay trần nghênh đón trận kịch chiến này. Hơn mười người cùng đồng loạt tấn công, hắn thuận tay vớ một cây gậy làm vũ khí. Thoáng chốc, mọi đao kiếm đều cùng công kích hắn, không chừa một tấc nào. May mà hắn phản ứng nhanh, bay vọt lên, lấy chân đạp mây đạp hết trên đao kiếm…
Giờ khắc này, thật sự mạo hiểm vô cùng, một chiêu này, thật sự là xinh đẹp tiêu sái. Sau mười chiêu, hắn đã đoạt được một cây đao, cùng đấu gay gắt với thị vệ có thân thủ đứng đầu trong cung.
Diệp Vũ nhìn mà kinh hồn táng đởm, lòng phập phồng lo lắng, thỉnh thoảng mồ hôi mướt ra.
Không thể nghi ngờ, võ nghệ hắn tinh thâm, sát thủ bình thường không thể làm thương tổn đến hắn được, nhưng những thị vệ cung đình này đều là những người có thân thủ số một hai, một mình hắn không thể ứng phó được với hơn mười người, huống chi là Vương thống lĩnh vẫn còn chưa ra tay.
Sở Minh Hiên chiêu vào chiêu ra ác độc, nhưng chẳng cách nào đánh lui đám thị vệ ngoan cố đó. Tiếng va chạm vang lên, ánh đao loé ra, sắc bén, cả đại đường biến thành chiến trường ánh đao ánh kiếm, dưới đất bừa bộn.
Hai tay khó thắng địch thủ, hắn đã luôn ở vào tình trạng kiệt sức. Cho dù hắn có võ nghệ cao đến đâu chăng nữa, cũng không đánh lại hơn mười cao thủ liên kết. Thị vệ đã đuổi theo, họ khó có thể chạy thoát, Diệp Vũ cũng không nguyện để Tấn vương bị thương, bởi vậy, nàng đi về phía Vương thống lĩnh, “Ta hồi kinh với ngươi, bảo họ dừng tay đi!”
Vương thống lĩnh kéo nàng qua, ra vẻ uy hiếp Tấn Vương, kêu lên, “Vương gia, dừng tay!”
Sở Minh Hiên đã sớm nhìn thấy song chẳng có cách nào phân thân, không ngăn được nàng lại. Bọn thị vệ chậm rãi dừng tay lại, hắn cũng dừng tay, thở hổn hển kêu lên, “Vũ Nhi, lại đây!”
“Truy binh đã tới, Vương gia còn có thể đi được bao xa nữa?” nàng hỏi bình tĩnh. “Bổn vương đã không thua!” Sở Minh Hiên rống giận hỏng mất, “Vì sao không tin bổn vương?”
Mấy cây đao lớn đặt trên cổ hắn, hắn thờ ơ, nhìn nàng chòng chọc, trong mắt đan xen bi phẫn và đau nhức. Hắn không rõ vì sao nàng lúc nào cũng không tin mình?
****
Suốt đêm về Kim Lăng. Trên đường đi, Vương thống Lĩnh đi cùng Tấn vương và Diệp Vũ, canh phòng nghiêm ngặt, không cho họ có cơ hội chạy trốn. Sau hừng đông, đã tới Kim Lăng, họ đưa Diệp Vũ trở lại biệt quán ôn tuyền, áp giải Tấn vương vào cung. Trong ngự thư phòng, Sở Minh Phong ngồi ở ngự toà, nhắm chợp mắt, ngón tay đeo nhẫn ngọc khẽ vuốt ve, xoay tròn.
Có thế thấy tuy hắn không tiều tuỵ lắm, nhưng râu cũng mọc lởm chởm, mày nhíu chặt lại. Tiểu công công khẽ tiến vào, dò xét liếc mắt một cái, chẳng dám mở miệng.
“Chuyện gì?”
“Bẩm bệ hạ, Vương thống lĩnh đã mang Tấn vương về, trước mắt đang ở bên ngoài”
“Truyền” Sở Minh Phong chậm rãi mở mắt, như con báo thức tỉnh, đôi mắt kia ngập tràn khí lạnh. Rất nhanh Vương thống lĩnh đã cùng Tấn vương bước vào ngự thư phòng, khom mình hành lễ.
Vương thống lĩnh bẩm báo từ đầu tới cuối rồi lui ra, Sở Minh Hiên đứng thẳng lưng can trường, cũng không quỳ xuống, mặt hơi tiều tuỵ, nhưng thần sắc đầy kiêu ngạo. Thấy biểu hiện này của hắn, Sở Minh Phong lại tức, nhưng cũng cố áp chế, “Ngươi biết tội chưa?”
Sở Minh Hiên nói cứng, “Thần đệ vô tội”
“Làm càn!”
Cùng lúc với câu trách tức giận ấy là tiếng đập bàn vang lên, Sở Minh Phong đứng dậy, vẻ mặt đầy giận dữ, cau mày, ‘Một mình ngươi mang Thẩm Nhị phu nhân đi, còn không nhận tội sao?”
Sở Minh Hiên nhìn thẳng hoàng huynh sau ngự án, không kiêu ngạo không siểm nịnh cố gắng nói, ‘Thần đệ và Vũ Nhi tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, là hoàng huynh ở giữa gây khó dễ, cố ý đem Vũ Nhi ban cho Thẩm Chiêu, còn bức nàng chọn Thẩm Chiêu. Hoàng huynh lấy gậy đánh uyên ương, lại huỷ nhân duyên tốt giữa Vũ Nhi và thần đệ. Mấy ngày nay thần đệ và Vũ Nhi bị bắt tách ra, chịu nhiều dày vò, đây là một tay hoàng huynh tạo thành. Thẩm Chiêu chỉ bởi một chuyện nhỏ mà khiến Vũ Nhi phải đến biệt quán, căn bản không biết quý trọng Vũ Nhi, một khi đã vậy, thần đệ cũng chỉ có hạ sách này, cùng Vũ Nhi cao chạy xa bay”
Lửa giận Sở Minh Phong bốc cao, lớn tiếng khiển trách, “Nàng ấy đã là vợ Thẩm gia, ngươi mang nàng bỏ trốn, chính là sai! Thẩm gia bị huỷ Diệp gia và hoàng thất mất mặt, người càng sai mười lần!”
“Thần đệ không sai, cũng không có tội, nếu muốn nói sai, là sai ở chỗ hoàng huynh chọc gậy đánh uyên ương!”
“Vô liêm sỉ!”
“Hoàng huynh cố ý ban Vũ Nhi cho Thẩm Chiêu, chia rẽ thần đệ và nàng, cọc nhân duyên này, dụng tâm hiểm ác trong đó, trong lòng thần đệ biết rất rõ” Sở Minh Hiên phẫn nộ cười lạnh, “Nếu Diệp đại tướng quân trở thành nhạc phụ của thần đệ, hoàng huynh lo lắng khó mà giữ được đế vị, lo thần đệ có lòng khác”
Điểm này, Sở Minh Phong không thể phủ nhận. Hắn giận trừng mắt nhìn hoàng đệ, cánh tay đặt trên thư án lặng lẽ run lên, đôi mắt to đen mở tròn, giống như chuông đồng, đôi con ngươi cùng tròng trắng hình thành đối lập mãnh liệt, trông rất doạ người. Rõ ràng hắn đã bị sự tức giận vây chặt bên trong tới cực độ.
Sở Minh Hiên không cam lòng yếu thế nghênh đón sự lạnh run như băng, và cực nóng như lửa của hắn, băng hoả bắn ra từ trong mắt, “Thần đệ chưa từng bao giờ có lòng khác, trước đây không, hiện tại không mà tương lai cũng sẽ không có. Vì sao hoàng huynh không thể thành toàn cho thần và Vũ Nhi chứ? Thần đệ và Vũ Nhi thật sự yêu nhau, hoàng huynh sao không thấy, cứ mạnh mẽ chia rẽ, uổng cho hoàng huynh làm người. Hoàng huynh cứ tin Thẩm Chiêu, nể trọng Thẩm Chiêu, chẳng lẽ có thể đem người con gái thần đệ yêu ban cho Thẩm Chiêu, huỷ đi hạnh phúc của thần đệ sao? Thần đệ và hoàng huynh cùng là anh em như tay với chân, vì sao hoàng huynh lại nghi kị thần đệ chứ?”
Sở Minh Phong giận không bộc phát ra được, “Làm càn!”
Sở Minh Hiên chẳng sợ chút nào, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, giọng càng cường ngạnh hơn, “Thần đệ hôm nay rốt cuộc thấy rõ rồi! Mấy năm nay, thần đệ trung thành và tận tâm, chưa từng có nửa điểm tâm tư không nên có, còn làm không ít chuyện vì hoàng huynh, không có công cũng có lao, vì sao hoàng huynh còn muốn nghi kỵ thần đệ chứ? Thần đệ ngay cả đa tình, nuôi không ít ca cơ, vũ kỹ, nhưng cuộc đời này cũng chỉ yêu có mình Vũ Nhi. Vũ Nhi với thần đệ cũng toàn tâm toàn ý, khẩn cầu hoàng huynh rủ lòng, ban Vũ Nhi cho thần đệ!”
Sở Minh Phong cảm thấy tức giận tới phình cả người, không chỗ phát tiết, bởi vì hoàng đệ đã lên án được tâm sự bí mật nhất của hắn, “Ngươi đã làm ra chuyện thất đức như thế, còn ra thể thống gì, khiến hoàng thất hổ thẹn, mọi người bàn luận khắp nơi, nếu ngươi không biết hối cải, còn dám bảo trẫm ban cho nữa sao?”. truyện đam mỹ
“Thần đệ không phải đều có lòng tham, đều không phải không biết hối cải, mà cuộc đời này nếu không có Vũ Nhi làm bạn, thần đệ có sống cũng như chết” Sở Minh Hiên trịnh trọng quỳ xuống, khẩn cầu tha thiết, “Thần đệ và Vũ Nhi tâm đầu ý hợp, trong mắt chỉ có nhau, khẩn cầu hoàng huynh thành toàn”
“Đã làm ra chuyện thất đức như thế, còn dám cầu trẫm thành toàn, Sở MInh Hiên, ngươi thật to gan!” Sở Minh Phong rống lên trong cơn giận dữ, mặt đỏ tai hồng, hoàn toàn đánh mất lý trí.
“Khẩn cầu hoàng huynh thành toàn!” Sở Minh Hiên vẫn câu này, mắt sáng rực, cố chấp, “Diệp Vũ đã là Nhị phu nhân của Thẩm Chiêu, việc này tuyệt không còn đường cứu vãn nữa, ngươi nên sớm chết tâm đi!” Sở Minh Phong trợn mắt, trong mắt vằn tia máu.
“Khẩn cầu hoàng huynh thành toàn!”
“Người đâu!”
Sở Minh Hiên quật cường rống giận, “Thần đệ vô tâm, hoàng huynh bất công!” Hai thị vệ tiến vào, Sở Minh Phong nói nặng trịch, “Đem Tấn vương áp tới vũ đài quan sát, trông coi nghiêm mật, không có khẩu dụ của trẫm, ai cũng không được tới thăm hỏi”
Sở Minh Hiên bị họ kéo ra, mắt cũng vằn máu, “Hoàng huynh đã đối đãi ruột thịt nhẫn tâm như thế, thần đệ không phục!”
Sở Minh Phong ác độc trước mắt này, đã đổi thành một người khác hoàn toàn, “Trẫm cảnh cáo ngươi, ngoan ngoãn kiểm điểm ở vũ đài quan sát cho tốt đi, biết sai rồi mới được ra! Người đừng tưởng có mẫu hậu chống đỡ, trẫm hiểu hết cả, lúc này chẳng ai cứu được ngươi đâu!”
Sở Minh Hiên phẫn hận căm tức hoàng huynh, bị hai thị vệ mang ra ngoài. Ngự thư phòng trống rỗng, yên tĩnh tới đáng sợ, Sở Minh Phong đứng đó một lúc lâu, ngực sôi trào lửa giận mãi vẫn chưa bình ổn, nét giận dữ trên mặt càng ngày càng tăng cao.
Bỗng cánh tay hắn đập mạnh lên bàn khiến tấu chương và nghiên mực nẩy lên đổ hết; cứ thế hắn vẫn còn chưa hết giận, nhấc chân đá, đá bình hoa bên cạnh ngự án, mạnh tới đáng sợ, đáng sợ thật sự.
Cùng lúc có tiếng giòn tan vang lên, bình hoa vỡ nát, từng mảnh nhỏ văng khắp nơi. Tiểu công công đứng ở bên ngoài phòng kinh hồn táng đởm, chẳng dám tiến vào, lén liếc mắt nhìn vào trong một cái. Trong ngự thư phòng hỗn độn, bệ hạ thì đứng một bên ngự án, ngẩng đầu thẳng, nắm đấm rất nhanh, nổi trận lôi đình khiến cho mặt hắn trở nên vặn vẹo như thành một người khác vậy.
**
Diệp Vũ hỏi qua nha hoàn biệt quán, A Tử không ở trong này. ăn chút thức ăn, nàng cảm thấy chân tay lạnh lẽo, không thoải mái, liền nằm lên giường nghỉ ngơi.
Bụng vẫn đau, cứ âm ỉ đau, đau tăng dần lên. Không rõ ngủ bao lâu, nàng mặc áo đứng dậy, định gọi nha hoàn, bảo nha hoàn đi mời thầy thuốc, cửa phòng lại bị bật ra, nổ ‘oành” một cái, doạ nàng nhảy bật lên. Sở Minh Phong đứng ở cửa, mặt đen sì, ủ dột, quần áo đen khiến vẻ mặt hắn đáng sợ hơn. Nàng không khoẻ thật sự, ngồi trước bàn, trong lòng biết hắn rất giận, định lấy tĩnh chế động. Hắn đóng chặt cửa phòng, đứng trước bàn tròn, “Vì sao?”
“Bệ hạ định hỏi gì vậy?’ Nàng hỏi lại lạnh lùng. “Nàng đã là người của trẫm, vì sao còn thay đổi thất thường?” Hắn túm chặt vai nàng, xoay người nàng lại, giọng trầm thấp, nghiêm khắc.
“Từ đầu tới cuối, ta cũng không muốn phụng dưỡng bệ hạ, là bệ hạ ngang nhiên chiếm đoạt!” Nếu hắn hỏi, thì cứ đơn giản mà đáp, Diệp Vũ cũng không chịu được nữa rồi, “Chẳng lẽ bệ hạ đã quên rồi sao?”
“Cả nàng không muốn, nhưng sau đó trẫm đã đối xử rất tốt với nàng…”
“Bệ hạ đối xử tốt sao?” Nàng cười lạnh, hết sức châm chọc, “Bệ hạ sủng hạnh ta, lại đem ban ta cho Thẩm Chiêu làm tiểu thiếp, đây được bệ hạ gọi là “tốt’ đó sao? Bệ hạ có lòng đối tốt, cũng không dám đàng hoàng, chỉ khinh tư sủng ta, bí mật nuôi ở biệt quán Thẩm đại nhân, đây là cái ‘tốt’ mà bệ hạ nói đó sao? Lúc để công chúa An Dương đánh ngược đãi ta, bệ hạ ở đâu? Lúc ta bị ngược đãi, chịu khổ, bệ hạ ở đâu? Bệ hạ chính là đang ở trong cung sủng hạnh phi tần nào đó!”
Sở Minh Phong hơi kinh ngạc, lỏng tay, lát sau mới nói nghẹn ra một câu, “Công chúa An Dương đánh ngược đãi nàng, chẳng phải trẫm đã vì nàng trút giận rồi sao?”
Diệp Vũ nản lòng thoái chí, ‘Ta cũng chẳng yêu cầu bệ hạ cái gì, chỉ là cảm thấy buồn cười. Bệ hạ sủng hạnh mạnh mẽ ta, ta phản kháng vô lực, nhưng bệ hạ chẳng quản được tim ta, ta cũng chẳng quản được tim mình”
Nghe vậy, mắt hắn đột nhiên lạnh băng, “Quản không được tim, liền bỏ trốn cùng hắn?”
Nàng ngẩn ra, hoá ra, hắn nghĩ nam tử mình thích là Tấn vương. Hắn cầm hai tay nàng, đem nhấc người nàng tới, trên mặt mây đen bao phủ, “Hắn so sánh được hơn trẫm sao? Trẫm là cửu ngũ chí tôn, văn thao vũ lược, chẳng thích sắc đẹp, hậu phi rất ít, còn hắn thì sao? Cơ thiếp vô số, phong lưu đa tình, say mê phong nguyệt, hắn có thật lòng bao nhiêu với ngươi, ngươi cũng biết chứ?”
“Bệ hạ tôn quý lại còn so sánh mình với kẻ bên ngoài, thế cũng chẳng hơn gì” Nàng nói trào phúng.
“Làm càn!” Sở Minh Phong gầm lên. “Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, Tấn vương cũng chỉ là người thân của bệ hạ, trong lòng ta, cũng chẳng đáng gì. Bởi vì, chỉ cần thích, chỉ cần trong lòng có thể chấp nhận được nụ cười, mỗi cử chỉ hành động của người đó, thì đó là vô giá, trên đời chẳng ai sánh bằng” Diệp Vũ tâm địa cứng rắn, nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Thì ra là thế” Hắn nghiến răng nói.
“Có kết quả như hôm nay là do bệ hạ ban tặng. Nếu không có bệ hạ muốn ta quyến rũ Tấn vương, ta cũng sẽ không nảy sinh áy náy với Tấn Vương, cũng sẽ không để chuyện lâu ngày sinh tình xảy ra” Nàng lại lần nữa dùng liều thuốc cực mạnh, “Bệ hạ muốn trách, thì phải tự trách mình nghĩ không chu toàn trước”
Thì ra là thế….Hắn dần lỏng tay, coi như bị đả kích đủ, gương mặt trở nên u ám, đau đớn tràn ngập. Bụng càng ngày càng đau, nàng bất giác lấy tay xoa xoa, mày càng cau chặt lại, “Ta không tài không đức, cũng chẳng có lòng hầu hạ bệ hạ, vẫn xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ, thả ta đi”
Mắt Sở Minh Phong loé lên ánh sáng ác độc. Vung chưởng lên tát xuống. Một chưởng này rất mạnh, là dùng mười thành lực đạo, đập mạnh lên mặt nàng. Nàng không kịp đề phòng, bị lực đạo tức giận này của người ta làm cho ngã nghiêng về phía bàn tròn, bụng đập vào cạnh bàn. Đau quá! Hai má rất đau, mà bụng lại càng đau hơn. Bụng đau như xé, như có bàn tay ma quỷ đang cào cấu cắn xé, đau tới mức nàng lạnh cả người…
Sở Minh Phong dưới cơn thịnh nộ đánh nàng, lại không ngờ được nàng đau tới mức mềm nhũn ngã xuống đất, còn ôm lấy bụng. Hắn khó hiểu, vì sao sắc mặt nàng lại trắng bệch, vì sao mặt ngọc lại rối rắm, vì sao ôm bụng…
“Đau quá…” Nàng cất giọng khàn khàn. Hắn hoảng hốt, ôm nàng đứng dậy, thấy phía dưới có một dòng máu tươi chảy xuống. Vì sao có máu chứ?
***
Đau kịch liệt… Đau như sắp chết vậy… Diệp Vũ bị cơn đau thấu xương cốt này tra tấn đến mơ hồ, trong mông lung thấy Sở Minh Phong nắm chặt tay mình, trên mặt ngập tràn lo lắng và tự trách, giống như thấy hắn cứ đi đi lại lại trước giường, đứng ngồi không yên, như thấy hắn đau thương nhìn mình… Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết cơn đau thế này tra tấn mình, khiến cho chân tay nàng rất mệt mỏi, người lao lực quá độ.
Bà đỡ khuyên hắn đứng ngoài, Sở Minh Phong cứ không đi ra, kiên trì đứng bên nhìn. Phùng thái y và bà đỡ cùng hợp sức cứu, lòng hắn yên một chút, nhưng mắt chạm đến máu loãng và vẻ mặt thống khổ của nàng trên giường, tim hắn lại lạnh hắn, cứ như có luồng khí lạnh xâm nhập lan tràn khắp toàn thân. Nàng có mang lúc nào? Vì sao không nói cho mình? Hắn lại ảo não và hối hận, thống hận mình ra tay quá nặng.
Nàng híp mắt lại, thần trí không rõ, bất an vặn vẹo, khuôn mặt nhỏ đầm đìa mồ hôi, yếu tới mức như sắp buông tay rời khỏi thế gian vậy. Nha hoàn bưng một chậu máu loãng đi ra, lại đổi một chậu nước ấm trở lại… Thời gian cứ tí tách trôi, chuyện gì hắn cũng không làm được, lo âu bất an, chỉ biết lo đâu chờ đợi. Đứa bé có bảo vệ được không?
Rốt cuộc, mọi thứ đã thu dọn xong, Diệp Vũ như đang ngủ, khuôn mặt yên tĩnh, bà đỡ giúp nàng đắp chăn, Phùng thái y viết đơn thuốc, bảo nha hoàn đi cắt thuốc sắc.
“Phùng đại nhân, đứa bé còn không?” Sở Minh Phong vui vẻ hỏi, ý bảo nha hoàn dẫn bà đỡ ra ngoài.
“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần vô năng, đứa bé không thể giữ được, đã không còn” Phùng thái y nói nặng nề.
“Sao lại không giữ được chứ?” Sở Minh Phong khiếp sợ mãi, hy vọng và vui sướng biến thành thất vọng cùng thống khổ theo lời thái y, chân tay luống cuống, nói lắp bắp, “Ngươi bắt mạch đi… Biết đâu đứa bé vẫn còn trong bụng…”
“Bệ hạ, tha thứ cho vi thần bẩm báo” Phùng thái y là một trong lão thái y chuyên trị cho phụ sản, dĩ nhiên với tiểu sản chỉ là chuyện nhỏ. “Nhị phu nhân trước đây do dùng quá nhiều loại thuốc, thân thể mắc chứng hư nhược, không phải là thời gian mang thai tốt nhất. Nhị phu nhân mang bầu, vốn là chuyện vui, nhưng đã nhiều ngày mệt nhọc quá mức, cái thai có vẻ như không ổn, thêm nữa là không được bảo dưỡng an thai tốt, đã có hiện tượng thai chết. Nửa canh giờ trước, bụng Nhị phu nhân bị đụng mạnh, lúc này mới không bảo đảm…”
“Trẫm ra lệnh cho ngươi giữ đứa nhỏ!” Sở Minh Phong gầm lên, “Nhất định phải giữ được được đứa nhỏ! Không giữ được đứa nhỏ, trẫm lấy đầu ngươi!”
Phùng Thái y chẳng chút hoang mang quỳ xuống nói, “Đứa bé đã không còn, vi thần chẳng có bản lĩnh để đứa bé cải tử hồi sinh, vẫn xin bệ hạ ban thưởng cho thần tội chết”
Sở Minh Phong lảo đảo lùi lại, ngã phệt xuống giường, trước mắt đầy hối hận và bi thống. Là tự mình ra tay quá nặng, làm hại thai nàng chết! Là lỗi của mình! Hắn khoát tay, Phùng thái y đứng lên, “Vi thần xin đi sắc thuốc trước”
Tẩm phòng chỉ còn lại có hai người, hắn chậm rãi đi qua, cầm tay nhỏ bé của nàng, trong lòng hình như có ngàn cân rất nặng. Vũ Nhi, đứa nhỏ đã không có, nàng có trách trẫm không? Là trẫm đánh chết con của chúng ta, trẫm là đao phủ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.