Bạo Quân

Chương 20: Quyển thứ hai:Chung thân phú




Bệnh tình Hoàng đế không thấy khởi sắc, mặc kệ trong lòng hắn có cam nguyện hay không, trên chính sự cũng bắt đầu coi trọng Chử Thiệu Lăng.
Hoàng đế tự nhiên lo lắng đem toàn bộ quyền lực giao cho Chử Thiệu Lăng, vì để kiềm chế Chử Thiệu Lăng, Hoàng đế đem bốn vị hoàng tử đã hiểu chuyện gọi đến trước giường bệnh, hảo hảo cố gắng một phen, cuối cùng cười nói: “Trẫm bệnh kéo dài mãi không khá lên, không có biện pháp, vừa lúc cho huynh đệ các ngươi cơ hội thử luyện, về sau bốn người các ngươi mỗi ngày phải đi nội các nghe báo cáo cùng quyết định sự việc, nhìn nhiều nghe nhiều, nhìn xem những cựu thần đó xử lý chính sự như thế nào, chuyện nào quyết định không được nhất định phải cùng bọn họ thương nghị, đã hiểu chưa?”
Mấy huynh đệ cúi đầu xưng là, hoàng đế nhìn Chử Thiệu Lăng một thân mặc phục sức thân vương, cười cười nói: “Lăng nhi cũng nên chiếu cố bọn đệ đệ nhiều hơn, ngươi ở nội các nghe báo cáo cùng nghị quyết thời gian dài nhất, bọn họ không hiểu cái gì ngươi phải chỉ thêm một chút.”
Chử Thiệu Lăng như có như không mỉm cười, vuốt cằm: “Chuyện đó là tất nhiên, phụ hoàng cứ yên tâm, nhi thần còn trông chờ phụ hoàng sớm ngày bình phục.”
Hoàng đế gật đầu, cùng mấy người nói chuyện trong chốc lát tinh thần hắn liền theo không kịp, khoát tay khiến bọn họ lui ra.
Hoàng đế sợ Chử Thiệu Lăng nhân cơ hội nắm quyền, căn bản Chử Thiệu Lăng đơn giản mặc kệ chuyện này, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày vào nội các cũng chỉ nghe chứ không nói.
Chử Thiệu Dương cũng có ít nhiều ý tứ, Chử Thiệu Lăng không lên tiếng hắn cũng sẽ không lên tiếng, Chử Thiệu Nguyễn vừa mới bị dạy dỗ hiện giờ mọi việc không dám động đến, ngày thường cũng không nói gì, Chử Thiệu Mạch cho rằng rốt cục đến phiên hắn chứng tỏ bản lĩnh, mỗi ngày đi thảo luận chính sự so với mọi người đều tích cực hơn, Chử Thiệu Lăng mắt lạnh nhìn Chử Thiệu Mạch trên nhảy dưới múa, quả nhiên không quá vài ngày, lá gan của Chử Thiệu Mạch cũng lớn hơn, việc buôn bán muối hắn cũng dám nhúng tay vào, không hiểu giả hiểu, muốn một hơi thu vào một phần thế lực lớn, đáng tiếc việc buôn bán muối là cấm địa của hoàng đế, không đợi Chử Thiệu Mạch thật sự động thủ thì đã bị Hoàng đế gọi vào Thừa Càn cung mắng một trận, đem hắn ném trở về Hối Tín viện cùng Chử Thiệu Tùy nghe thái phó giảng bài, qua một việc này, hoàng đế tức giận làm bệnh tình càng thêm nặng.
Sau khi đá Chử Thiệu Mạch đi rồi, Chử Thiệu Lăng mới thật sự bắt tay vào chính sự, hiện giờ Tử Quân Hầu là Lại bộ Thượng thư, không ít chuyện dễ dàng hơn rất nhiều, sau đầu xuân mấy lần thủ hộ lễ mừng Chử Thiệu Lăng, đều phái Thống lĩnh kỵ binh dũng mãnh doanh Vệ Chiến đi ra, không ít đại thần đều nhìn ra Chử Thiệu Lăng đang đề bạt Vệ Chiến, trong lòng đều có tính toán, Chử Thiệu Nguyễn không cảm thấy có chuyện gì, chỉ cho rằng Chử Thiệu Lăng muốn đề bạt thân binh, chỉ có Chử Thiệu Dương nhìn đến tên Vệ Chiến hơi hơi xuất thần, hắn mơ hồ nhớ ra, thị vệ ngày hôm ấy gọi là Vệ Kích.
Chử Thiệu Dương sai người tra qua quê quán của Vệ Chiến, không cần nhiều lời sẽ biết quan hệ giữa Vệ Chiến cùng Vệ Kích, Chử Thiệu Dương nhìn đồ mà người hầu đưa đến có điều suy nghĩ.
Sau khi lâm triều, Chử Thiệu Lăng đi Từ An điện thỉnh an Thái hậu, từ lúc Chử Thiệu Lăng phong vương Thái hậu càng an tâm, càng xem Tôn nhi càng vừa lòng, tinh tế hỏi Chử Thiệu Lăng những ngày này ăn uống thế nào, lại dặn dò một phen, đang trò chuyện bên ngoài truyền Phức Nghi công chúa cùng Ninh quý nhân đến thỉnh an, Thái hậu tuy không đối xử ác độc với mẹ con nàng nhưng cũng không có gì yêu thích, thản nhiên nói: “Nói cho các nàng hôm nay ta mệt mỏi, đã muốn đi nghỉ, nhắc Phức Nghi cẩn thận chú ý thời tiết, đừng lại bị bệnh, hôm khác ai gia lại gọi các nàng.”
Chử Thiệu Lăng nghe vậy cười cười nói: “Ta có vài ngày chưa thấy Tứ muội rồi, hoàng tổ mẫu cho người vào đi, nhiều người cũng náo nhiệt.”
Thái hậu xoa nhẹ ấn đường, nở nụ cười: “Thôi, biết là ngươi nhớ Tứ muội, cho truyền.”
Phức Nghi công chúa cùng Ninh quý nhân tiến vào thỉnh an, thái hậu mỉm cười ban chỗ ngồi, nói: “Gần đây sức khỏe của Phức Nghi thế nào?”
Phức Nghi công chúa không giống Chử Thiệu Lăng ,mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thái hậu, lần gặp mặt thỉnh an trước cũng đã hơn nữa nửa tháng, trong thời gian đó nếu có đau đầu mệt mỏi thái hậu cũng không biết, Phức Nghi từ nhỏ không được sủng ái cũng không để ý, cười cười: “Bẩm hoàng tổ mẫu, thực tốt.”
Chử Thiệu Lăng nếm một khối điểm tâm, cười nói: “Ta nghe nói gần đây tay nghề của Tứ muội ngày càng tiến bộ, hôm nào lại làm một túi thêu cho ta đi, cái lần trước không phù hợp với quần áo.”
“Đai ca thích ta trở về lại làm.” Phức Nghi hé miệng nở nụ cười, “Làm xong lại sai người đưa đến cho Đại ca.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Nếu là thêu thực tinh xảo ta sẽ đưa tặng hoàng tổ mẫu, quay đầu lại không khéo còn phiền toái Tứ muội lại làm cho ta.”
Thái hậu không khỏi nở nụ cười: “Ngươi đứa nhỏ này, cái gì cũng muốn trước đem cho ai gia, đồ vật của ngươi đưa ai gia thì có ích lợi gì? Ai gia có thể mang sao?!”
Chử Thiệu Lăng giống như vừa kịp phản ứng lại, cười nói: “Cũng phải, vậy Tứ muội liền thêu biếu hoàng tổ mẫu cái túi hương đi, muốn màu sắc hoa văn đuề là quốc sắc thiên hương.”
Ninh quý nhân lúc này mới nghe ra hàm ý của Chử Thiệu Lăng, là muốn giúp đỡ Phức Nghi tẫn hiếu tâm với Thái hậu, trong lòng cảm động lại biết ơn, cúi đầu cười nói: “Hôm qua công chúa thêu một bức mẫu đơn tuyệt sắc, nhưng là không biết Thái hậu nương nương thiếu cái gì, không làm thành đồ vật, hiện giờ ngược lại vừa lúc.”
Thái hậu cười gật đầu: “Khó khăn ngươi có lòng, ngày thường không cần để Phức nghi cả ngày ở trong cung xe chỉ luồn kim, mệt tinh thần lại thương tổn ánh mắt, không có việc gì đến đây nhiều một chút, ai gia nhìn cũng thư thái.”
Ninh quý nhân đứng dậy đáp ứng, lặng lẽ cảm kích gật đầu với Chử Thiệu Lăng.
Cùng lúc đó trong Bích Đào uyển Vệ Kích đang cùng Trương Lập Phong hạ cờ vây, Vệ Kích không hiểu vì sao mình phải học cái này, nhưng Trương Đại tướng quân muốn dạy, hắn tự nhiên muốn nghiêm túc học, hắn cờ đen còn Trương Lập Phong cờ trắng, trên bàn cờ, cờ đen bị giết liên tiếp bại lui.
Trương Lập Phong xuống tay không lưu chút tình nào, cũng mặc kệ Vệ Kích là vừa mới bắt đầu học, hạ qua vài bàn Trương Lập Phong chậm rãi phát hiện, mỗi một bàn Vệ Kích đều sẽ có tiến bộ, hơn nữa cái bẫy tương tự, Vệ Kích tuyệt sẽ không lần thứ hai chui vào.
Trương Lập Phong trong lòng âm thầm kinh ngạc, mặt ngoài lại cái gì cũng chưa nói, hai người hạ qua mười bàn mới kết thúc, Vệ Kích tiễn Trương Lập Phong ra khỏi viện, vừa trở về nghĩ lại muốn nghiêm túc nghiên cứu một chút, thì bên ngoài thông truyền Tứ hoàng tử Chử Thiệu Dương đến.
Chử Thiệu Lăng không ở, hẳn là Chử Thiệu Dương đến sẽ lập tức rời đi, bởi vì chuyện thư phòng lần trước Vệ Kích không quá muốn gặp Chử Thiệu Dương, chính mình tìm quyển sách đến xem, Chử Thiệu Lăng hôm qua nhìn một quyển sách nói không tồi, Vệ Kích cũng muốn nhìn một chút xem bên trong nói cái gì….
Vương Mộ Hàn thấy Chử Thiệu Dương vội tiến lên đón, cười nói: “Tứ hoàng tử an hảo, Vương gia đi Từ An điện thỉnh an Thái hậu nương nương còn chưa trở về, nô tài trước pha chén trà cho ngài đợi một lát?”
Chử Thiệu Dương thoáng nhìn vào bên trong, cũng không thấy Vệ Kích, tưởng đi theo Chử Thiệu Lăng ra ngoài, trong lòng vừa động nhớ đến việc khác, nói: “Không có việc gì, trong triều có một chút việc nhỏ, chúng ta thương nghị không sai biệt lắm, hiện giờ muốn tiến hành, còn chờ Đại ca thượng ấn, ấn của Đại ca đặt ở đâu?”
Vương Mộ Hàn vẻ mặt đau khổ: “Tứ hoàng tử sao lại hỏi lão nô, Vương gia đại ấn lão nô làm sao động đến được?”
Chử Thiệu Dương cười khẽ: “Kia làm chậm trễ việc, Phụ hoàng trách cứ Đại ca ai đến chịu trách nhiệm? Đại ca tất nhiên sẽ không tùy thân mang theo ấn, khẳng định ở ngay tại trong cung này, ngươi mau tìm đến cho ta!”
Năm nay danh sách quan lại đi phía nam tuần tra còn chưa quyết định được, Chử Thiệu Lăng cùng Tử Quân Hầu giữ thật chặt, Chử Thiệu Dương tay một chút cũng không chen lọt vào, đó là việc béo bở, Chử Thiệu Dương cũng tưởng phái chút người của mình đi, vội vàng nhân lúc Chử Thiệu Lăng không ở đem việc định ra, Chử Thiệu Lăng vẫn luôn yêu thương hắn, nghĩ đến biết cũng sẽ không thật sự làm như thế nào.
Vương Mộ Hàn cũng không biết việc phía trước, hắn luôn luôn đối đãi Chử Thiệu Dương khác biệt với các hoàng tử khác, đem hắn thành một nửa chủ tử mà hầu hạ, nghe xong lời này lại tin ngay, vội vàng la lên: “Cũng không thể chậm trễ việc của Vương gia, nhưng Vương gia đại ấn ở chỗ nào lão nô thực sự không biết…Đúng rồi, Vệ đại nhân hiện đang ở trong cung, hỏi hắn một chút sẽ biết!
Nửa ngày này Vệ Kích luôn ngồi ở thư phòng nghe hai người nói chuyện, biết tránh không được, chỉ phải đứng dậy đi ra thỉnh an, Chử Thiệu Dương lần này ngược lại không làm khó hắn, chỉ cười nói: “Ngươi đến thật đúng lúc, đi đem ấn của Đại ca mang ra đây, ta có việc cần dùng gấp.”
Những điều Chử Thiệu Dương vừa nói, Vệ Kích không hiểu lắm, hắn chỉ biết Chử Thiệu Lăng có nói qua việc vu cổ lần trước, là do Chử Thiệu Dương bán đứng Chử Thiệu Lăng, trong lòng hắn nguyên bản chỉ trung thành với một mình Chử Thiệu Lăng, đừng nói chi là người đã từng hại qua Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích nghe vậy liền lắc đầu: “Vương gia không ở, Vương gia đại ấn không thể động.”
Chử Thiệu Dương phí võ mồm nói nửa ngày không thu được gì, cười lạnh: “Hôm nay việc này làm không được, để Phụ hoàng biết sẽ tức giận, ngươi muốn hại chết đại ca sao? Mau đem đại ấn tìm ra cho ta!”
Vệ Kích vẫn nói một câu kia: “Vương gia không ở, đại ấn không thể động.”
Chử Thiệu Dương giận dữ, trách mắng: “Nói nhẹ nhàng với ngươi vài câu ngươi còn làm cao! Bất quá chỉ là con chó trông cửa, ngươi lại dám không nghe lời của ta?!”
Vệ Kích cúi đầu: “Thần cho dù là chó trông cửa, cũng chỉ là chó trông cửa của Vương gia, Vương gia không ở, đại ấn không thể động.”
Vệ Kích cứng mềm không ăn, vẻ mặt lạnh nhạt, Chử Thiệu Dương khuyên can mãi đều không được, tức giận đến trên trán nhảy gân xanh, hắn lại sợ Chử Thiệu Lăng trở về nhìn thấy, không còn cách nào chỉ phải oán hận bỏ đi, Vệ Kích đồng thời đi theo Vương Mộ Hàn cung tiễn Tứ điện hạ, Vệ Kích nhìn đến khi Chử Thiệu Dương đi mất mới xoay người trở về thư phòng, trong lòng hắn còn nhớ rõ những lời nói vừa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.