Báo Thủ Xuyên Không

Chương 2:




2.
Ý thức dần thích ứng với mọi thứ, lúc này tôi mới hoàn toàn tiếp nhận được ký ức này, và biết được Bùi Lê đã làm những gì với Hà Nguyễn.
Ba mẹ của Hà Nguyễn bị mẹ Lâm Tịch chen chân vào, hai mẹ con nhà này phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta còn chưa đủ, lại còn muốn đuổi cùng giết tận, ra tay với Hà Nguyễn cả ở trong sáng lẫn ngoài tối, đúng là ác độc đến không tưởng tượng nổi.
Mà Lâm Tịch thì đổi trắng thay đen trước mặt Bùi Lê, ra vẻ đáng thương nói mẹ mình và ba Hà Nguyễn mới là tình yêu đích thực, chỉ là Hà Nguyễn vẫn không chấp nhận nổi, cứ luôn âm thầm bắt nạt cô ta, còn mang người đến đánh đấm cô ta.
Vết đỏ trên mặt Lâm Tịch rõ ràng là do cô ta tự tạo ra, nhưng lại nói dối là bị Hà Nguyễn tát.
Người khác đều đã bị nước mắt nước mũi của cô ta mua chuộc rồi, họ thật sự cho rằng Hà Nguyễn ngày nào cũng bắt nạt em gái của mình thật sự rất quá đáng, thế nên bắt đầu đồng cảm với Lâm Tịch, lên tiếng chê trách Hà Nguyễn.
Chỉ trong một đêm, Hà Nguyễn đã trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.
Bùi Lê vì muốn đòi lại công bằng cho Lâm Tịch, nên đã gây phiền phức cho Hà Nguyễn khắp mọi nơi.
Hắn ta tái hiện lại mọi tình tiết hư cấu mà Lâm Tịch nói dối ra lên người của Hà Nguyễn.
Cái gì mà, nhốt trong phòng vệ sinh rồi dội nước, đưa đến hành lang tát cô ấy đều là nhẹ nhàng, bọn chúng thậm chí còn thích dí đầu thuốc bỏng lên người Hà Nguyễn, ép cô ấy uống nước trong bồn cầu, quỳ xuống đất sủa tiếng chó, sau đó vạch áo cô ấy ra quay clip.
Vùng lưng và vai vốn trắng nõn mềm mại của Hà Nguyễn đã toàn là vết thương, vết sẹo do bỏng thuốc lá, mấy kẻ này đe dọa cô ấy nếu dám nói cho người khác thì sẽ tung hết ảnh chúng chụp cô ấy lên mạng, thế nên Hà Nguyễn vẫn mãi nuốt cơn ấm ức tủi nhục vào bụng, không dám nói cho bất cứ ai cả.
Lúc tôi mở mắt ra, bọn chúng lại muốn bày thêm trò, mấy tên bên cạnh đã mở sẵn máy quay rồi.
Hà Nguyễn cũng là cô gái đáng thương, vốn dĩ hôm nay cô ấy muốn đến làm thủ tục thôi học, Hà Nguyễn vốn đã bị bệnh tim bẩm sinh, sức khỏe vốn đã yếu ớt, chịu đựng được lâu như vậy đã chẳng khác nào cây cung bị kéo căng rồi, cô ấy biết, nếu còn không chạy trốn thì cô ấy sẽ xong đời mất.
Nhưng tiếc là, cuối cùng vẫn muộn một bước.
Tôi ngẩn ra nhìn mấy kẻ trước mặt, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Một đám súc sinh.
Mấy kẻ này còn chưa phân biệt rõ phải trái đúng sai đã tùy tiện gán tội cho người khác, kết quả của cơ quan tư pháp còn chưa ra mà đã bắt đầu âm thầm giở trò rồi.
Một mạng người vô tội, một thiếu nữ đang độ tuổi đẹp nhất của đời người đã phải lìa đời chỉ vì hứng thú nhất thời của đám cầm thú này.
Tàn nhẫn biết bao.
Đáng hận biết bao.
Không phải tôi chưa từng nhìn thấy người ch.ết, số người bỏ mạng trên sàn đấu cá cược đếm mãi cũng không hết được.
Nhưng những người đó đều là vì lấy tiền, đã ký hết vào “sinh tử trạng”, đều là tự làm tự chịu hết.
Chứ không phải như đám người này, chỉ vì cái gọi là “chính nghĩa” của bản thân mà đã cướp đi tính mạng của người khác.
Trước khi ch.ết, rõ ràng Hà Nguyễn đã yếu ớt kêu cứu rồi, nhưng Bùi Lê lại giẫm lên đầu cô ấy rồi day mạnh dưới đất, nói cô ấy lại bắt đầu giả vờ giả vịt.
Tôi nhìn gương mặt của Bùi Lê, do bị ăn mấy cú đá nên hắn ta đã không đứng dậy nổi nữa, tóc tai rối bời nằm bò dưới đất, áo cũng đã bị kéo ra mất mấy cái cúc rồi.
Thế nhưng hắn ta vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt hung ác, không chịu nhận thua.
Tôi không đánh vào mặt, thế nên mặt hắn ta vẫn được coi là dễ nhìn như khi trước, sống mũi cao cao, lông mày rậm, đôi mắt thâm thúy, gương mặt trông khí khái mà cũng không giấu nổi vẻ tinh xảo.
Đặc biệt là nửa mặt bên phải đã có thêm một vết máu tròn tròn, lại càng khiến mặt mũi hắn ta đẹp đẽ hơn, trông như con yêu tinh quyến rũ người khác trong chốn núi sâu vậy.
Bảo sao Hà Nguyễn đến lúc ch.ết vẫn một lòng si mê hắn ta.
Tiếc là tôi chỉ biết đánh mặt, chứ không biết nhìn mặt, gương mặt này đặt trước mắt tôi thì chỉ có lãng phí thôi.
Tôi đi qua đó, giẫm thẳng lên trên đầu hắn ta!
Bùi Lê bị tôi giẫm đến nỗi đau đớn giãy giụa, trên trán hắn ta nổi đầy gân xanh, ánh mắt nhìn tôi lại càng tràn ngập ác ý, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy đó!
Từng giọt mồ hôi tuôn ra như suối trên trán hắn ta, hắn ta dùng ngón tay trắng bệch cố gắng đẩy giày của tôi đi, gào đến khàn cả cổ.
“Hà Nguyễn, tao, tao phải gi.ết ch.ết mày —”
Chân tôi lại càng dùng sức mạnh hơn, tôi thỏa mãn thưởng thức biểu cảm phẫn nộ nhưng lại không thể nào giày giụa được của Bùi Lê.
Mấy kẻ bên cạnh đã không còn ai dám nói gì nữa rồi, chúng nhìn tôi bằng ánh mắt khiếp sợ, có vẻ như là không hiểu nổi, tại sao tôi bỗng dưng lại như biến thành một người khác.
Tôi quét mắt qua, bọn chúng lập tức nằm xuống đất giả vờ làm người ch.ết, chẳng tên nào dám thở mạnh, chắc là sợ bị tôi nhớ tới là sẽ ăn ngay một cước của tôi.
Tôi nhớ lại hình ảnh Bùi Lê giẫm đạp lên Hà Nguyễn, sau đó lại cố gắng nghiến thêm vài phát, sau đó nghe được tiếng kêu đau cố kìm nén của hắn ta như mong muốn.
Bùi Lê lúc này mặt mũi toàn đất cát, sớm đã chẳng còn vẻ hung tợn hống hách khi định dí đầu thuốc lên người tôi nữa, ngược lại thì giống như một con công nhỏ bị vặt cánh rồi giẫm đạp dưới đất hơn, trông chật vật không thể tả nổi.
Tôi ngồi xổm xuống, ghé sát bên tai hắn ta cười nhẹ.
“Chẳng trách mày thích giẫm lên đầu người khác.”
“Cũng sướng phết đấy nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.