Báo Thủ Xuyên Không

Chương 3:




3.
Tôi giẫm lên đầu Bùi Lê, tay phải nắm lấy quần hắn ta rồi giật mạnh —
Sắc mặt Bùi Lê lập tức thay đổi! Mặt hắn ta đỏ bừng, cố gào lên như đã phải chịu nỗi nhục nhã rất dữ dội nào đó:
“Hà Nguyễn, mày muốn ch.ết phải không, mày đang làm cái gì đấy?!”
Tôi nhởn nhơ dùng đầu gối ấn cái cơ thể đang cố giãy giụa của hắn ta xuống, sau đó lấy điện thoại ra rồi chụp linh tinh cả mông cả mặt hắn ta.
Đừng nói chứ, cái biểu cảm khóe mắt đỏ ửng này trông cũng đẹp phết.
“Không phải mày thích chụp ảnh người khác sao? Tao cho mày trải nghiệm cảm giác đó luôn, nói không chừng mày còn nghiện luôn đó.”
Bùi Lê vùng vẫy dữ dội, đầu đập bụp bụp liên tục dưới đất, mạch máu trên cánh tay cũng nổi hết lên.
Nhưng ai quan tâm, tôi tiện tay móc luôn cái điện thoại trong túi hắn ta ra, dùng hai ngón tay siết lấy cằm hắn ta để mở khóa face ID.
“Mày muốn làm gì, Hà Nguyễn, mày bỏ tao ra, nếu không tao không giết ch.ết mày thì cmn bố đây không làm người nữa!”
Tiếng ồn ào của Bùi Lê làm tôi thấy rất phiền phức, tôi bèn ngồi thẳng xuống sau lưng hắn ta, khiến hắn ta đau đến nỗi rên lên một tiếng.
Sau đó tôi bảo mấy tên khác ném điện thoại qua cho tôi.
Hai nam một nữ nhìn nhau, cuối cùng chắc là do sợ tôi nổi khùng lên đánh chúng tiếp, nên chỉ đành chịu nhục mang điện thoại qua cho tôi.
Tôi bắt bọn chúng mở hết khóa điện thoại ra, sau đó xóa sạch những tấm ảnh và video có liên quan đến Hà Nguyễn, tiện tay còn kiểm tra xem chúng có lưu lại ở chỗ nào khác nữa không.
Sau khi làm xong mọi chuyện, tôi hất cằm chỉ vào bọn chúng.
“Tốt lắm, nếu còn để tao phát hiện có video của tao bị phát tán ra bên ngoài, vậy thì tao gặp chúng bay lần nào sẽ đánh lần đó.”
“Còn có mày.”
Tôi nhấn mạnh mông mình xuống, Bùi Lê đau đớn kêu lên một tiếng.
“Mông cũng trắng trẻo phết đấy, tao không ngại để mọi người cùng ngắm đâu.”
“Hà! Nguyễn!”
Bùi Lê cố gắng quay đầu qua, nghiến răng nghiến lợi, trông có vẻ như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi ngay tại đây vậy.
Tôi cười nhẹ, nhét thẳng một góc điện thoại của Bùi Lê vào trong miệng hắn ta.
“Mày cũng xứng gọi tên bố mày à?”
Đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, tôi thấy cũng đã thoải mái hơn phần nào, bèn chuẩn bị thu dọn đồ về nhà ăn cơm.
Ai ngờ lúc tôi chuẩn bị đứng dậy, sau lưng bỗng vang đến một tiếng kêu đầy kinh ngạc!
“Hà Nguyễn, chị đang làm gì thế?!”
Tôi quay đầu lại nhìn, hai mắt híp vào.
Nữ sinh sau lưng có làn da trắng bóc, cơ thể mảnh mai, mái tóc đen dài bị gió thổi bay, muốn thanh thuần bao nhiêu thì thanh thuần bấy nhiêu.
Thế nhưng chỉ trong lòng hai chúng tôi mới biết rõ, bên dưới lớp da này lại cất giấu cái “loại hàng” gì.
Lâm Tịch, kẻ đầu sỏ hại ch.ết Hà Nguyễn, cô em gái tốt của tôi đã tới rồi.
Hai mắt Lâm Tịch trợn to, lấp lánh ánh nước, lại bắt đầu lời thoại của trà xanh rồi này.
“Hà Nguyễn, chị đang làm cái gì thế, có gì thì chị cứ nhắm vào em này, đám Bùi Lê bọn họ không có tội gì cả!”
Không ngoài dự đoán, vừa nghe thấy lời này, Bùi Lê dưới mông tôi lại bắt đầu cật lực vùng vẫy, mặt sắp xanh mét đến nơi, hắn ta gào lên muốn đứng dậy.
Tôi bật cười.
Đây gọi là gì, thiên đường bày ra đấy không muốn đi, địa ngục không có cửa mà cứ thích xông vào.
Tôi còn chưa ra tay, cô ta đã tự mình tìm tới rồi.
Không phải là bắt nạt thôi sao, cô ả đã nói vậy rồi, vậy tôi đành phải tác thành cho cô ta thôi.
4.
Tôi đứng dậy rồi nhìn Lâm Tịch, hơi nghênh đầu lên.
“Cô nói tôi bắt nạt cô, tôi muốn biết là rốt cuộc tôi bắt nạt cô thế nào nào?”
Có vẻ như Lâm Tịch đã phát giác ra tôi có gì đó không đúng lắm, sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu thì nước mắt lưng tròng nói: “Chị ơi, em biết chị vẫn luôn có hiểu lầm với em, em coi chị là chị ruột nên luôn không nói gì cả, nhưng ai ngờ chị lại lôi cả người khác vào trong chuyện này, chị thật sự quá đáng lắm rồi!”
Ôi, nghe mấy lời này xem, lập tức đã định tội cho tôi luôn rồi.
Quả nhiên, mấy người xung quanh lại bắt đầu lén lút nhìn tôi bằng vẻ oán hận.
Đáng tiếc là, trước nắm đấm, mọi âm mưu quỷ kế gì đó chỉ là đồ bỏ đi thôi.
Tôi đi qua rồi dừng lại trước mặt Lâm Tịch, sau đó cúi đầu nhìn cô ta:
“Thế nên, rốt cuộc là tôi đã bắt nạt cô thế nào rồi?”
Lâm Tịch nín lại, sau đó trong giọng nói lại mang theo chút giọng mũi thút thít.
“Tuy chị đã lột quần áo em, tát em, dí đầu thuốc bỏng lên người em,... Nhưng chị là chị gái của em, em sẽ không trách chị đâu!”
“Ồ.” Tôi gật gật đầu, “Hiểu rồi.”
“Cô cũng đã nói vậy rồi, tôi mà không làm theo một chút, thì cũng có lỗi với màn biểu diễn cô cất công dựng nên này lắm.”
Nói xong, tôi kéo tóc của Lâm Tịch, xong đó giáng thẳng xuống mặt Lâm Tịch một cái tát dưới ánh mắt ngơ ngác của cô ta, đánh cho cô ta lệch hẳn mặt qua một bên.
Tôi nắm bắt góc độ rất chuẩn xác, đảm bảo vừa khiến cô ta đau, lại vừa không làm thủng màng nhĩ của cô ta.
Lâm Tịch kinh ngạc đến ngây người.
Chắc là đánh ch.ết cô ả cũng không ngờ được rằng, một Hà Nguyễn vốn hèn nhát yếu ớt lại thật sự tát mình, nhất thời chưa phản ứng lại kịp, chỉ biết ngẩn người đứng đó, mãi không có động tĩnh gì.
Ba giây trôi qua, biểu cảm của cô ta mới trở nên méo mó, mặt mày hung tợn giơ bàn tay lên vung xuống mặt tôi —-
“Hà Nguyễn, mày đi ch.ết đi!”
Diễn fail rồi sao? Mới có một cái tát thôi đã không nhịn được rồi à?!
Tôi cười khẩy một tiếng, sau đó lập tức bắt lấy cánh tay Lâm Tịch, tay còn lại thì lấy đà hai bên, tát xong má phải thì tát đến má trái, bốp bốp bốp vài tiếng giòn tan đã khiến gương mặt trắng nõn của Lâm Tịch sưng đỏ lên, trông như cái đầu heo vậy đó ~
Lâm Tịch bị tôi đánh đến nỗi choáng váng không đứng vững nổi, cô ta lảo đảo vài cái, sờ vào khóe miệng của mình, sau khi trông thấy màu đỏ tươi thì đồng tử trợn to lên, sau đó ngẩng đầu lên một cách cứng nhắc.
Trong mắt cô ả đầy tia máu, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, mặt mày dữ tợn chẳng khác nào con ác quỷ vừa bò ra từ trong địa ngục!
Tôi có cảm giác, nếu ánh mắt có thể được cụ thể hoá, thì bây giờ cô ta đã dùng ánh mắt giết ch.ết tôi từ lâu rồi.
“Hà Nguyễn!!!”
Lâm Tịch dùng hết sức bình sinh gào lên một tiếng, sau đó giơ tay vồ lên mặt tôi như điên: “Tao phải giết ch.ết mày, tao phải giết c.hết mày! ——”
Ôi đồ ngu ngục, cái thứ không biết rút kinh nghiệm gì cả.
Tôi còn chẳng thèm nhìn cô ta, chỉ dùng một chân đá bay cô ta ra chỗ khác.
Lâm Tịch đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã ngay bên cạnh Bùi Lê.
Tất cả mọi người đều đã ngơ ngác nhìn từ lâu, bao gồm cả Bùi Lê, lúc người trong lòng hắn ta bị đánh mà hắn ta lại không có chút phản ứng gì cả, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Tôi đi qua, xách tóc Lâm Tịch lên, sau đó lại tặng thêm phát tát nữa trong tiếng gào thét của cô ả:
“Im mồm! Điếc tai vãi!”
“Nhìn thấy chưa?” Tôi lắc lắc cái đầu của Lâm Tịch rồi chế giễu Bùi Lê, “Tao chẳng thèm chơi cái trò lỗi thời lột quần áo rồi quay chụp lại người ta, con mẹ mày đây mới gọi là bắt nạt nhé, tao mà ra tay thật ấy, thì cả mấy đứa chúng bay hôm nay đều phải ch.ết ở đây cho tao.”
“Mấy đứa chúng mày mà còn dám tới làm phiền tao nữa, thì tao sẽ chơi chết chúng mày, nghe thấy hết chưa?”
Bùi Lê kinh ngạc ngẩn người, hắn ta thậm chí còn không đợi tôi làm gì nữa, chỉ ngẩn người ra nhìn tôi, giống như giây tiếp theo tôi sẽ biến ngay thành con yêu quái gì vậy.
Tôi ném Lâm Tịch lên người hắn ta, sau đó phủi tay như muốn phủi rác bẩn.
“Đám phế vật rác rưởi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.