Báo Ứng Khó Chấp Nhận

Chương 1:




Kiếp trước, đền thờ bị cháy. Ta ngăn cản Bùi Cảnh Du đang định xông vào cứu người.
Bùi Cảnh Du không bị thương nhưng Hứa Miểu, biểu cô nương Bùi gia lại bị chôn vùi trong biển lửa.
Sau đó, Bùi Cảnh Du vẫn đối xử với ta như trước, vẫn trò chuyện hàng ngày, luôn tỏ ra hòa thuận với ta.
Mãi cho đến khi ta sinh con, hắn nhốt ta trong phòng kín và châm lửa.
Hắn nói: "Ngươi cũng nên nếm thử cảm giác bị ngọn lửa bủa vây, nuốt chửng.”
Ta bị thiêu sống.
Sau khi c.h.ế.t ta mới biết.
Hứa Miểu căn bản không phải là biểu cô nương Bùi gia gì đó, mà là nhân tình mà Bùi Cảnh Du nuôi dưỡng bên người.
Sống lại một lần nữa, ta nhìn ngọn lửa hừng hực đang hoành hành trước mắt, hai mắt đẫm lệ buông tay hắn ta.
“Bùi lang, Miểu Miểu...... Miểu Miểu vẫn còn ở bên trong!”
1
"Người đâu, bị cháy rồi, mau dập lửa!"
Vừa tỉnh lại, ta đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của các bà tử ở bên ngoài.
Ta đứng thẳng dậy, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống. Dường như trước mắt ta vẫn là ngọn lửa lớn hừng hực bao phủ.
Ta bị nhốt trong lửa, dưới bụng đau nhức liên hồi. Một dòng chất lỏng ấm áp đang chậm rãi chảy ra từ phía bên dưới người ta.
Ta đau đến mức gần như không đứng thẳng dậy được, nhưng vẫn cố gắng vịn người dậy, khàn giọng đập cửa.
“Bùi lang, thả...... thả ta ra ngoài, ta sắp sinh rồi.....”
Lửa cháy càng lúc càng mạnh.
Phu quân Bùi Cảnh Du của ta vẫn đứng bên ngoài, thân hình cao lớn, không hề có ý định mở cửa cho ta. Thậm chí hắn còn tự tay hắt một thùng dầu vào cạnh cửa sổ, khiến ngọn lửa cháy bùng lên dữ dội hơn.
Cho đến khi ngọn lửa hoàn toàn nuốt chửng ta.
……
Ta mở mắt ra.
Bên tai vang lên giọng nói của Hội Xuân.
"Tiểu thư, tiểu thư bị làm sao vậy? Tiểu thư gặp ác mộng sao? Tiểu thư đừng sợ, có Hội Xuân ở đây rồi.”
Những lời nói hết sức quen thuộc như vậy.
Kiếp trước, trước khi c..hết, câu nói cuối cùng ta nghe được chính là câu nói "Tiểu thư đừng sợ" của Hội Xuân.
Khi đó ta bị Bùi Cảnh Du khóa ở trong phòng, Hội Xuân thì bị mấy bà tử đè trên mặt đất, đánh liên tiếp bằng gậy.
Vừa bị đánh, nàng ấy vừa giãy dụa muốn bò về phía ta.
Ban đầu, nàng ấy nói: " Tiểu thư đừng sợ! Hội Xuân tới cứu tiểu thư đây!”
Càng về sau, âm thanh càng ngày càng nhỏ dần.
Khi ta bị ngọn lửa l.i.ế.m vào và dần dần bị ngạt thở bởi làn khói dày đặc, ta nghe thấy tiếng khóc của Hội Xuân. Nàng ấy nói: " Tiểu thư đừng sợ! Hội Xuân sẽ đi cùng tiểu thư..”
......
Ta vội vàng nắm chặt lấy đôi tay nàng ấy. Ấm áp, nóng bỏng và hết sức chân thật, cứ như vừa thức dậy sau một giấc mộng dài.
Ta cất tiếng hỏi: "Hội Xuân, hôm nay là ngày gì? Bên ngoài...bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vậy?"
2
Hôm nay là ngày chùa Hoàng Giác bị hỏa hoạn.
Khi ta và Hội Xuân đến nơi, ngọn lửa bên ngoài đang cháy càng lúc càng dữ dội. Trong ánh lửa rực sáng, ta nhìn thấy Bùi Cảnh Du.
Hắn đang chạy rất nhanh. Trên người vẫn đang mặc chiếc áo khoác ta tự tay may cho hắn, có điều dây buộc phía trên đã bị đứt, ngay cả giày cũng chỉ còn có một chiếc.
Vừa chạy tới, lông mày hắn đã nhíu lại, giọng nói đầy run rẩy.
“Miểu Miểu đâu...... Miểu Miểu còn ở trong đó không?”
Tacúi mắt xuống, không nói gì.
Kiếp trước, cho đến khi c.h.ế.t ta cũng không rõ tại sao Bùi Cảnh Du lại đối xử với ta như vậy.
Ta và Bùi Cảnh Du bên nhau từ khi còn nhỏ. Hắn là con trai độc nhất của Tuyên Đức Hầu phủ, ta là đích nữ của Trình thái phó gia.
Chúng ta là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư cùng nhau lớn lên. Ta tự nhận ta chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với hắn.
Thậm chí, khi Bùi gia gặp nạn, Bùi phụ trọng thương, cũng là ta đứng ra cầu xin phụ thân hết lần này đến lần khác thay cho Bùi gia, lúc này Bùi gia mới có thể bảo toàn được tước vị.
Nhưng ngay sau khi ta chết, linh hồn của ta vẫn đang lơ lửng trên không trung, ta nghe thấy giọng nói của hắn thì thầm: "Trình Thư Ý, nếu như không có ngươi... nếu như không có ngươi, Miểu Miểu sẽ không c..hết! Ngươi nói ngươi vô tội, nhưng Miểu Miểu thì sao? Miêu Miêu cũng đang mang thai hài tử của ta! Ngươi nên nếm thử cảm giác bị lửa nuốt chửng là như thế nào. Đây mới gọi là nhân quả rõ ràng, báo ứng không tránh được!”
Vì thế ta mới biết, hắn căm hận ta đến nhường nào.
Hắn hận ta "lấy thân báo đáp", "cưỡng bức" gả cho hắn, chiếm lấy vị trí vốn thuộc về người trong lòng hắn, càng hận ta đã mạnh mẽ ngăn cản hắn lao vào đám cháy tại chùa Hoàng Giác ngày đó. Làm hại hắn cùng người trong lòng âm dương cách biệt.
Nhưng rõ ràng ta chỉ là lo lắng cho an nguy của hắn, chỉ là thấy ngọn lửa quá mạnh, sợ hắn đi vào sẽ lành ít dữ nhiều nên mới ngăn cản hắn.
Thậm chí, để ngăn cản và đưa hắn ra ngoài, ta đã tự mình lao vào biển lửa.
Cuối cùng, hắn thì bình an vô sự đi ra, còn ta lại bị bỏng cánh tay vì giúp hắn chặn giá sách cháy rơi xuống, để lại vết sẹo cực lớn, mỗi khi trời mưa đều khiến ta đau nhức không chịu nổi.
Ta cũng không biết rằng hắn vốn đã có người trong lòng. Hứa Miểu, người được gọi là "biểu cô nương" kia, chính là tình nhân hắn cố ý nuôi giữ bên người.
......
“Ta hỏi ngươi, Miểu Miểu đâu?”
Giọng nói của Bùi Cảnh Du lại vang lên.
Trong mắt ta không biết từ lúc nào chứa đầy nước mắt, chỉ hơi cúi đầu đã có từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lần này, ta vẫn đứng trước mặt hắn, nhưng chỉ hai ba câu, ta đã chủ động buông tay hắn ra.
“Bùi lang, Miểu Miểu...... Miểu Miểu, nàng ấy vẫn còn ở bên trong!”
Lần này, không có sự ngăn cản của ta, Bùi Cảnh Du cuối cùng cũng có thể đi đến kết cục mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, muốn mà chưa làm được.
Ta cũng thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.