Báo Ứng Khó Chấp Nhận

Chương 2:




3
Bùi Cảnh Du lao vào bên trong. Hắn gần như hất ta ra không chút do dự, thậm chí còn đẩy mạnh ta về phía sau. Ánh mắt kia như rõ ràng mấy chữ: "Đừng ngăn cản ta."
Hắn muốn đi cứu cô nương trong lòng hắn, còn ta ngã xuống đất và "bị thương ở chân". Ta muốn đứng lên, nhưng lại một lần lại một lần ngã sấp xuống, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trong miệng còn không ngừng kêu lớn: "Bùi lang, đừng đi, lửa lớn nguy hiểm lắm!"
Tiếng bàn tán xung quanh không dứt ùa vào tai ta.
Gần đây, Giang Nam gặp bão tuyết, có không ít người già bị bệnh trong nhà các quan lại quanh đây đến chùa Hoàng Giác cầu phúc và ngủ lại chứ không riêng gì nhà chúng ta.
Chứng kiến cảnh Bùi Cảnh Du cư xử như vậy, không ít ánh mắt xung quanh đổ dồn vào trên người ta.
Cười nhạo, thương hại, xem kịch vui......
Một người trong số họ đã đưa tay đỡ ta dậy. Đó là Tạ Nhàn, con gái duy nhất của Định Quốc Công phủ, tính ra ta nên gọi nàng một tiếng biểu tỷ.
“Muội không sao chứ?” Nàng ấy hỏi.
Không đợi ta lên tiếng, Hội Xuân đã nước mắt lưng tròng mở miệng.
"Sao lại không có việc gì được, tiểu thư nhà chúng ta đã ngã thành như vậy rồi, thế tử cũng thật quá nhẫn tâm..."
Ta cũng không dám biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng yên lặng giơ ngón tay cái cho nàng ấy, còn mình thì giả vờ đau lòng rơi lệ.
“Cũng không có gì nghiêm trọng lắm.. Ta chỉ lo lắng cho quan nhân, quan nhân chàng... chàng ấy cũng chỉ là đang bấn loạn quá nên mới cư xử như vậy.”
“Cháu gái của Bùi lão phu nhân, biểu muội của quan nhân còn đang kẹt trong đám cháy. Quan nhân lại vốn là người hiếu thuận như vậy nên chắc chắn chàng ấy sẽ không có cách nào để lão phu nhân phải thương tâm khổ sở.”
Những lời này vừa nói ra, xung quanh liền trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía ta có phần thông cảm hơn.
Có người không khỏi thì thào.: "Lửa cháy dữ dội như vậy..."
Ta chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, một lòng sắm vai “hòn vọng phu”.
Không biết qua bao lâu, Bùi Cảnh Du cuối cùng cũng đi ra, cả người chật vật, lưng bị bỏng, chân phải đã bị gãy. Ta nghe nói chân hắn bị thương do bị một thanh xà nhà rơi trúng. Lúc mấy gã sai vặt tìm được hắn,hắn đang bị mắc kẹt trong góc tường, không thể di chuyển.
Hứa Miểu thì được hắn bảo vệ cẩn thận dưới thân, trên người còn khoác chiếc áo khoác ướt đẫm ta thêu cho hắn, ngoại trừ đầu óc có chút choáng váng, còn lại không bị ảnh hưởng gì hết.
Bọn sai vặt muốn ôm cả hai ra ngoài nhưng Bùi Cảnh Du lại lo lắng về việc nam nữ thụ thụ bất thân, đồng thời nghĩ chính mình tập võ từ nhỏ nên nghiến răng, dù gãy chân cũng muốn tự mình đưa Hứa Miểu ra ngoài.
Đó gọi là sự kiên trì.
Ta vừa thở dài trước tình cảm điên cuồng của Bùi Cảnh Du, vừa kêu to lao về phía trước.
Bùi Cảnh Du cứ chăm chú nhìn Hứa Miểu trong lòng mình. Dù sắp ngất đi nhưng hắn vẫn nắm tay nàng ta, dặn dò ta gọi đại phu cho Hứa Miểu.
Đó gọi là tình cảm sâu nặng.
Nếu như không phải thời gian, địa điểm không thích hợp, ta chắc chắn sẽ hết lòng ủng hộ bọn họ.
Nhưng ta không thể. Ta chỉ có thể khóc đến hoảng loạn, khóc đến hoang mang, khóc đến mức bối rối không biết nên phân phó như thế nào nữa.
Đợi đến khi Bùi Cảnh Du được đại phu tìm tới băng bó qua loa, đưa về Tuyên Đức Hầu phủ, thì thứ nghênh đón ta chính là chén trà của Bùi lão phu nhân.
Ta lùi lại một bước.
“Choang" một tiếng, chén trà rơi vỡ ngay bên chân ta.
Ngay sau đó là giọng nói giận dữ của Bùi lão phu nhân.
"Trình Thư Ý, ngươi làm con dâu Bùi gia chúng ta như thế nào vậy? Cảnh Du đi ra ngoài còn lành lặn như thế, trở về liền... Lúc nó muốn xông vào dập lửa, ngươi không biết đường ngăn cản nó sao?!"
......
4
Lại thế nữa rồi.
Kiếp trước, ta ngăn cản Bùi Cảnh Du lao vào đám cháy, Bùi lão phu nhân vì không muốn cùng Bùi Cảnh Du phát sinh hiềm khích nên túm lấy ta chỉ trích, trách ta đã ngăn cản Bùi Cảnh Du, hại "cháu gái" của bà ta bỏ mạng. Hiện tại ta không ngăn cản Bùi Cảnh Du, bà ta lại trách ta hại hắn bị thương.
Ta không nói một lời, quỳ xuống.
Tạ Nhàn, tỷ ấy vốn đi theo ta về đây liền nhìn không nổi nữa.
"Chuyện này sao có thể đổ lỗi cho Thư Ý chứ?"
Bùi lão phu nhân lúc này mới chú ý tới có người ngoài ở đây, vội vàng ngậm miệng nhưng Hội Xuân đã lên tiếng. Nàng ấy cúi đầu, dùng âm thanh mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được "thì thầm bào chữa": “Đúng vậy, lão phu nhân nói không có đạo lý chút nào, là thế tử kiên quyết muốn xông vào cứu người, thậm chí vì cứu người còn động thủ với tiểu thư nhà chúng ta. Tiểu thư nhà chúng ta còn bị thế tử đẩy ngã bị thương ở chân, Bùi lão phu nhân còn muốn tiểu thư nhà chúng ta ngăn cản thế nào? Chưa kể, thế tử vừa bước ra cũng chỉ quan tâm, lo lắng cho vị biểu cô nương kia, còn cùng nàng ta lôi lôi kéo kéo...Người không biết còn tưởng rằng biểu cô nương kia mới chính là là thê tử của thế tử. Thật đúng là...... lá gan cũng thật lớn!”
Bùi lão phu nhân đỏ mặt. Bà ta muốn xác nhận lại mọi chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt có chút chế giễu của Tạ Nhàn lập tức lên tiếng trách mắng: "Ngươi là nha hoàn, chỗ này là chỗ nào mà đến lượt ngươi nói chuyện?”
Ta kịp thời lấy tay áo che mặt, cắn túi m..áu giấu trong tay áo từ buổi sáng, khàn giọng: “Hội Xuân là nha hoàn con mang từ Trình gia tới, con sẽ dậy dỗ thật tốt... Không dám phiền tổ mẫu hao tâm tổn trí...”
Vừa nói được một nửa, một ngụm m..áu lớn rơi xuống. Trong tiếng kêu hoảng hốt của mọi người, ta hài lòng, thỏa mãn ngất xỉu trong lòng Hội Xuân.
Tiếp theo là một trận gà bay chó sủa.
Ta nhắm mắt lại, trong lòng lại đang cười vui sướng.
Loạn đi, loạn thêm nữa đi.
Càng loạn càng tốt.
Ví dụ như...... việc Hứa Miểu mang thai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.