Báo Ứng Khó Chấp Nhận

Chương 4:




6
Ta bị bệnh đã hơn một tháng.
Trong hơn một tháng qua, ta chỉ gặp Bùi Cảnh Du đúng một lần. Hắn được người đẩy xe lăn đến, dẫn theo Hứa Miểu đến kính trà cho ta.
Ta thì tóc chưa chải, dung nhan bệnh tật tiều tụy, còn hắn thì trông như sợ ta ăn thịt Hứa Miểu đến nơi.
“Thư Ý, chuyện giữa ta và Miểu Miểu, là ta có lỗi với nàng. Nhưng hôm nay Miểu Miểu đã vào phủ, nàng lại là thê tử của ta nên phải có lòng bao dung. Miểu Miểu nàng ấy tính tình hiền lành, nhu nhược, nàng chớ có đối xử tệ bạc với nàng ấy.”
Hứa Miểu quỳ phịch xuống một tiếng. Hai mắt nàng ta rưng rưng đẫm lệ, giọng nói thì mềm mại như chim vàng anh: "Phu nhân, thiếp biết phu nhân vốn không thích thiếp, bây giờ lại càng oán thiếp cùng Bùi lang lén lút tư tình, hủy hoại thanh danh Hầu phủ. Nhưng thiếp và Bùi Lang là thật lòng thương nhau... Miểu Miểu không dám cầu xin phu nhân cái gì, Miểu Miểu chỉ hy vọng phu nhân có thể cho thiếp một gian viện nhỏ, để thiếp có thể ở cùng Bùi Lang. Được như thế, Miểu Miểu cho dù c..hết cũng cam lòng!"
Thật là một chén trà đắng.
Hội Xuân ở bên cạnh ta tức giận đến phát run, nhưng ta thì cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng lau nước mắt nâng Hứa Miểu dậy.
Rồi sau khi ta “hồi phục”, liền dẫn người tiến vào viện của Hứa Miểu.
“Phu nhân đang làm gì vậy?” Vẻ mặt nàng ta tỏ ra khinh thường.
Mấy ngày nay, nàng ta được ta nuông chiều rất tốt. Ta "ghi nhớ" lời dặn của Bùi Cảnh Du, hạ lệnh người hầu bên dưới cung cấp cho nàng ta đồ ăn, thức uống tốt nhất. Hơn nữa thân thể ta "mệt mỏi", lại không có người nào thúc giục nên đã nhiều ngày nay, nàng ta không đến thỉnh an ta.
Bây giờ nàng ta mặc một bộ y phục gấm đỏ thắm, đính những đồ trang sức vàng bạc quý giá, tỏa sáng rực rỡ, còn ta thì toàn thân thường phục tối màu.
Nhìn ra, nàng ta mới càng giống phu nhân trong phủ này, còn ta ngược lại giống một tiểu thiếp không được yêu thương đang bị bắt nạt.
Ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp và ném nó về phía nàng ta.
"Ngươi tự mình xem đây là cái gì! Nếu không phải hôm nay Lưu ma ma nhặt được nó ở bên ngoài sân của ngươi, ta còn không biết ngươi lại có bản lĩnh lớn như vậy..."
Chiếc hộp sượt qua trán nàng ta, để lại một vết m..áu. Bên trong hộp là tranh vẽ một người đàn ông và một người phụ nữ khỏa thân.
Nàng ta chỉ nhìn thoáng qua liền tái mặt la lên: "Không, đây không phải của ta, người đây là đang vu khống!"
Ta đương nhiên biết đây là vu khống, nhưng như vậy thì đã sao.
Chỉ cần hôm nay Lưu ma ma tìm ra thứ gì đó “thật” ở trong phòng nàng ta thì thứ đồ này không phải của nàng ta cũng sẽ phải là của nàng ta. Huống chi thứ ta muốn cũng không phải là cái này.
Ta không nói một lời, sai người đè nàng ta xuống đất, muốn dạy dỗ quy củ cho thật tốt. Bên cạnh, mấy bà tử đang cầm gậy trúc chờ đợi như hổ rình mồi.
Hứa Miểu hoàn toàn luống cuống.
“Ai dám đánh ta? Ta là ái thiếp của thế tử, các ngươi ai dám đánh ta?"
Gậy trúc đánh xuống trên lưng làm nàng ta hét lên: “Không! Các ngươi không thể đánh ta! Ta đang mang thai con của thế tử!”
Ta chờ đợi chính là câu nói này.
Ta vội vàng đứng dậy, cảm thấy “hoảng loạn”, “chán nản” và “không thể tin nổi”.
“Ngươi mang thai con của thế tử?”
Hứa Miểu tránh thoát khỏi mấy bà tử. Nha hoàn Oanh Nhi của nàng ta, thừa dịp hỗn loạn đẩy cửa viện muốn chạy đi mời thế tử.
Vừa mở cửa, liền đối diện với ánh mắt của tỷ tỷ bên nhà mẹ đẻ ta.
“Tiểu thư - -“
Nha hoàn kia mở miệng muốn kêu lên ngăn cản nhưng không còn kịp nữa, giọng nói Hứa Miểu đã truyền tới, âm thanh vang dội.
“Phải, đã hơn ba tháng rồi.” Nàng ta kiêu ngạo đứng dậy, vỗ về cái bụng còn chưa lộ ra: “Phu nhân hẳn là không ngờ tới, ta thế mà đã có đứa con của thế tử rồi. Ngươi là phu nhân được thế tử cưới hỏi đàng hoàng thì đã sao? Thế tử nói, chờ sau này chàng được kế thừa tước vị, sẽ xin cho con chúng ta danh hiệu thế tử. Ta sẽ vĩnh viễn đè ngươi xuống đất.”
Lời này vừa nói ra, bốn bề đều yên tĩnh.
Bên ngoài, Hội Xuân đang dẫn tỷ tỷ bên nhà mẹ đẻ ta và mấy bằng hữu trước đây của ta đi qua Vãn Hương Các. Mà người dẫn đầu, chính là người thích hóng tin tức bát quái nhất trong kinh thành.
Bên trong sân này, Lưu mama cuối cùng cũng tìm được thứ mà Hứa Miểu giấu ở đáy hòm trong phòng, đó là một cái kẹp bạc. Bà ta cao giọng hô to, ném mạnh một cái, vật kia vỡ tung ở ngoài sân.
Ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ có thể nhìn thấy từng đôi mắt khinh thường, ngượng ngùng nhưng sáng lấp lánh.
……
Sau đó, chính là một trận luận tội trên mọi phương diện.
Từ sau khi xảy ra vụ hoả hoạn ở chùa, Bùi Cảnh Du không vào triều nữa. Nhưng cho dù là như vậy, tin tức hắn bị luận tội cũng lan đến Hầu phù như những bông tuyết.
Từ chuyện lão Hầu gia dạy con không nghiêm, đến chuyện hậu viện Tuyên Đức Hầu phủ thiếu đạo đức, rồi chuyện Bùi thế tử sủng thiếp diệt thê, bất kính với tiên hoàng.
Trong đó, không ít bài luận tội được viết bởi môn hạ của phụ thân ta.
Bùi lão phu nhân muốn tìm ta đi qua hỏi chuyện nhưng ta cũng không thèm giả vờ, chỉ nói là mình cảm thấy không khỏe nên không thể đến được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.