Báo Ứng Khó Chấp Nhận

Chương 5:




7
Chờ ta đi qua đó thì đã là ba ngày sau.
Tin tức về việc Bùi gia bị đoạt tước vị đã được lan truyền xôn xao khắp nơi.
Trong Thọ An đường huyên náo túi bụi.
Bùi lão phu nhân muốn thưởng một chén thuốc phá thai cho Hứa Miểu, nhưng Hứa Miểu sống c.h.ế.t không chịu, thậm chí còn chạy đến Thọ An đường khóc lóc gây rối vì có Bùi Cảnh Du bên cạnh.
Nàng ta chỉ nói là đứa nhỏ vô tội đáng thương, cầu xin lão phu nhân, chờ khi nàng ta thuận lợi sinh đứa nhỏ ra thì có thể coi như nàng ta đã chết, nàng ta sẽ nhảy xuống hồ tự sát.
Tất nhiên là ta biết nàng ta đang âm mưu gì.
Nàng ta chỉ muốn lợi dụng sự việc lần này thuận lợi rời đi, nhưng trước khi rời đi còn tiện tay châm ngòi ly gián tình cảm của ta cùng Bùi Cảnh Du. Chờ sau này mọi chuyện lắng xuống, sẽ thay đổi thân phận, dẫn theo cháu trai trưởng của Hầu phủ, trong sạch quay trở lại quý phủ này.
Nhưng Bùi Cảnh Du không biết. Không những hắn không biết gì, mà còn là một tên cực ngốc. Trái tim hắn thực sự mềm đi trước tiếng khóc của Hứa Miểu, thậm chí hắn còn nói những điều vô nghĩa như: “Thánh nhân thật sự rất nhân hậu, ta không nghĩ rằng người thật sự muốn lấy mạng đứa nhỏ này. Bây giờ sự việc đã đến mức này, ta sẽ tự mình gánh chịu mọi hậu quả."
Bùi lão phu nhân tức giận đến mức làm rơi cả bộ ấm chén pha trà.
Lúc ta bước vào, đúng lúc nghe thấy Bùi Cảnh Du đang oán trách ta: "Nói đi nói lại chung quy vẫn là lỗi của Trình Thư Ý, nếu không phải nàng ta đem chuyện này nói ra bên ngoài thì làm sao sự tình có thể nghiêm trọng đến mức này..."
Hứa Miểu cũng khóc lóc sướt mướt: "Thiếp cũng không dám suy đoán nguyên nhân là do phu nhân, chỉ có điều trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy..."
Bùi lão phu nhân vừa muốn cau mày hùa theo chỉ trích ta thì trong giây phút tiếp theo, bà ta nhìn thấy ta phía sau rèm liền mạnh mẽ ngừng nói và nở một nụ cười.
“Thư Ý, cuối cùng con cũng tới rồi! Thân thể đã khá hơn chưa?”
Lúc trước kiêu ngạo nhường nào, bây giờ lại tỏ ra quan tâm như vậy. Ta nghĩ đáng lẽ trong ba ngày qua, bà ta đã phải hiểu và nhận ra rằng việc đổ lỗi cho ta vào lúc này cũng không còn ích gì nữa.
Cuối cùng ta cũng nhớ lại, vào hai năm trước, Tuyên Đức Hầu gia nắm quyền chỉ huy chiến trường đã đưa ra những quyết định sai lầm, sắp bị bắt giam vào ngục và tước đoạt tước vị, là ta ra mặt cầu xin phụ thân lo liệu, chạy vạy trên dưới lo cho Bùi gia.
Cũng chính vào lúc đó, Bùi Cảnh Du quỳ gối trước mặt phụ thân ta, dựa vào tình cảm của ta đối với hắn mà thề thốt, hứa hẹn cả đời này sẽ luôn đối xử tốt với ta.
Ta cúi mắt xuống không nói gì nhưng Hội Xuân bên cạnh lại tức giận đến phát run.
Ta vỗ vỗ tay trấn an nàng, sau đó tiến lên phía trước, cho Hứa Miểu một cái bạt tai. Nàng ta bị đánh ngã xuống đất.
Ta cũng ngã xuống đất, gào khóc, thanh âm run rẩy: "Nếu không phải tại ngươi... nếu không phải tai ngươi không biết liêm sỉ gây ra những chuyện như vậy, hôm nay làm sao mọi chuyện có thể đến mức này..."
Bùi Cảnh Du siết chặt nắm tay. Dù sao mọi người đều biết thật sự ta đang mắng ai.
Nhưng giây lát sau, ta lại lau nước mắt, hành lễ với Bùi lão phu nhân. Ta trở thành người thứ hai trong phòng lên tiếng vì Hứa Miểu: "Tổ mẫu, con cũng không phải vì tiện tỳ kia mà lên tiếng cầu tình, nếu có thể, trong lòng con hận không thể để nàng ta c.h.ế.t một ngàn lần một vạn lần, chỉ là chuyện đã đến nước này, nàng ta lại đang mang trong mình chốt nhục của thế tử. Cho dù phá bỏ đứa nhỏ này đi thì có thể thế nào? Cũng chỉ càng làm tổn hại tình cảm và mối quan hệ giữa người và thế tử mà thôi! Hiện tại, điều quan trọng nhất là phải nghĩ ra biện pháp bảo toàn tước vị của Hầu phủ.”
Nhưng làm sao chúng ta có thể giữ được nó? Bùi Cảnh Du là con trai độc nhất của Hầu phủ. Hầu phu nhân qua đời sớm, Hầu gia lại tình cảm sâu nặng, chỉ cưới một mình bà, cũng chỉ có mỗi Bùi Cảnh Du là con, đã thỉnh phong thế tử từ rất sớm.
Bây giờ hắn lại bị gãy chân, ngay cả nhìn cũng khiến thánh thượng chán ghét. Vẻ sầu muộn trên mặt Bùi lão phu nhân càng rõ ràng hơn. Trong Thọ An Điện, bà ta đứng lùi lại, nhìn ta một chút rồi mở miệng.
"Thư Ý à, ta biết con chịu tủi thân, việc này là Du nhi có lỗi với con, nhưng con xem tình hình trong Hầu phủ hiện giờ..."
"Hôm nay Hầu gia bệnh nặng chỉ nằm trên giường, ta lại càng vô dụng. Con hãy mau nghĩ cách, cầu xin phụ thân con, xin phụ thân con vì Hầu phủ chúng ta mà nói chuyện..."
Ta chỉ liên tục lau nước mắt, nói chuyện một cách lo lắng: “Tổ mẫu cho rằng con không quan tâm đến mọi chuyện sao? Con vẫn luôn hy vọng Bùi Lang sẽ không sao, nhưng... chỉ là phụ thân con nói thánh nhân luôn coi trọng hiếu thảo, đây lại là một trọng tội khinh thường tiên hoàng... Tước vị nhà chúng ta sợ là thật sự không có cách nào giữ được... Vậy thì cũng đành, chứ nếu lại bị người khác buộc tội, lật lại đến chuyện cũ năm xưa thì con sợ là cho dù ngay cả mạng sống của cả nhà cũng không giữ được..."
"Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?" Sắc mặt bà ta nhất thời trắng bệch. Ở bên ngoài, họ hàng Bùi gia nghe tin chạy tới cũng biến sắc.
Ta tiếp tục lau nước mắt: “Là phu nhân như con thật là vô dụng. Con chỉ lo lắng cho tổ mẫu, rõ ràng là sai lầm của con và Bùi Lang, lại làm liên lụy đến tổ mẫu, liên lụy đến cả đại gia đình chúng ta phải chịu khổ cùng chúng con... Con không mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông Bùi gia nữa!"
Ta vừa dứt lời, vài cô dì Bùi gia vội vàng vọt vào, mồm năm miệng mười.
"Cái này... việc này làm sao có thể được!"
“Nếu Du nhi có thể có đệ đệ, nếu Hầu gia có thể có thêm một đứa con thì tốt rồi...”
"Hay là thừa dịp thánh thượng còn chưa hạ chỉ, chúng ta nhanh chóng nhận tội để bảo toàn tước vị đã!"
Ta vừa lau nước mắt, vừa lẳng lặng nhìn Bùi lão phu nhân. Thật ra ta cũng muốn biết Bùi lão phu nhân và Bùi Hầu gia rốt cuộc sẽ chọn như thế nào.
Một bên là lợi ích, là vinh quang. Một bên là người thân ruột thịt của mình chân thì gãy, đầu óc thì ngu ngốc, không có giá trị gì.
Hai người thân thiết nhất của Bùi Cảnh Du rốt cuộc sẽ chọn thế nào đây?
Chẳng phải Bùi Cảnh Du luôn coi trọng thân phận thế tử Hầu phủ của mình và luôn tự hào về điều đó sao? Cho dù sau khi trở thành kẻ vô dụng, hắn vẫn mơ ước có thể truyền lại tước vị cho con trai và sống hạnh phúc cùng người trong lòng.
Ta càng muốn hắn mất hết tất cả, bị bạn bè rời bỏ, xa lánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.