Bất Ái Kỷ

Chương 1:




(Hiện tại)
Đi qua nửa thành phố trong màn mưa, từng bước từng bước như trốn khỏi quá khứ khó chịu. Nhưng mà bước chân tôi, đến tột cùng có thể thoát được bao xa.
Cuộn tròn trên chiếc ghế dài trong công viên, tôi không biết đi về đâu nữa. Chợp mắt sẽ là cảnh mộng đau khổ, mà tỉnh dậy, thì ra còn đau đớn hơn giấc mộng.
Đầu óc không thể nào tự do, hôm nay đưa tay nắm chặt, chỉ là băng lạnh mỏng manh. Trước mắt đều là hình ảnh của Mạnh Đình, nặng nề day dứt. Hắn ấn tôi vào tường, đôi môi đưa lại gần, nói: “Nhân Nhân thơm quá.”
Tôi đột nhiên tỉnh lại, thì ra trời đã bất giác ửng sáng.
Không có giấy tờ tuỳ thân, tôi chỉ có thể tìm việc ở những địa bàn chợ đen.
Ban ngày làm ở công trường, đưa báo, ban đêm liền tìm một góc hầm đông người tụ tập mà ngủ. Tiền lương rất thấp, nhưng may mắn được nhận hằng ngày. Cầm tờ tiền mỏng, đây là lần đầu tiên tôi kiếm được tiền. Mua một bát miến ở quầy nhỏ trên phố, nước mắt cũng rơi vào bên trong.
Mỗi ngày đi ngang sạp báo, tôi không nhịn được liền lật xem. Không thấy tôi, Mạnh Đình cũng sẽ không lo lắng, sẽ không đăng báo tìm tôi. Tôi chỉ cười bản thân mình quá thảm hại.
Vậy mà một tháng như vậy cũng trôi qua. Thời tiết đang trở lạnh, đã có một lớp sương mỏng trên mặt đất. Tôi đắp những tờ báo cũ để giữ ấm cùng đôi giày đế cao su. Trừ một ngày ba bữa, phần tiền còn lại cũng không đủ thuê một chiếc giường. Ban đêm tôi thu gom những thùng giấy mỏng, xếp lại coi như cũng có được cái giường.
Con đường phía trước xa vời, nhưng tôi chỉ có thể như thế.
Buổi sáng đầu đông, tôi lại rửa mặt ở vòi nước bên đường. Nước chảy lạnh đến cực điểm, trán tôi sanh sanh đau. Thời tiết ẩm ướt và lạnh, người không thể không đau, đau đến cả đêm cũng không ngủ được. Mười năm bị nhốt và hành hạ, đã gần phá huỷ đi thân thể này.
Vội vã đến công trường, cắn răng chịu đựng ngày lạnh rét. Quản lý sai người tìm tôi, nói với tôi: “Đưa tay cậu ra.” Tôi lặng lẽ lùi lại một chút, không thể làm gì khác hơn là đưa đôi tay sau lưng ra trước mặt hắn. Từ ngón tay đến lòng bàn tay, từng lớp máu không chịu nổi đập vào mắt. Bên tai vang lên tiếng cười nhạo.
Tôi khốn quẫn nhìn lên, muốn xin hắn để tôi ở lại. Trước mắt đột nhiên mờ đi, tay tôi bắt vào khoảng không, từ từ ngã xuống mặt đất. Cuối cùng tôi chỉ nghe được một câu. “Không phải là không cho cậu cơ hội, sớm đã nói cậu không làm được…”
Tỉnh dậy, trời đã tối đen. Thật lâu tôi mới nhìn rõ ràng, thì ra mình đang nằm ở trên đường phố. Muốn bò dậy, mi mắt cũng thật nặng nề. Đầu tê dại chết lặng, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn. Tôi từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra.
Thì ra tôi đã chạy đi, rời khỏi Mạnh Đình.
Thì ra bọn họ thấy tôi bất tỉnh, liền ném tôi ra đường.
Từng giọt từng giọt, lạnh lẽo rơi xuống mặt tôi. Thì ra là mưa đông.
Từ từ lục lọi trong thùng rác với hi vọng có thể tìm được chút đồ. Vốn nghĩ là người có chân tay, không thể đi xin ăn. Nhưng có ngày bị bệnh nằm ở góc đường, thật sự có người ném một tệ cho tôi, cuối cùng bản thân lại lưu lạc đến mức này.
Nhớ tới ánh mắt cười nhạo của Mạnh Đình, thì ra hắn rất hiểu tôi. Ở trước mặt hắn, trong mắt hắn, tôi là kẻ hèn yếu và vô dụng. Mà tôi thật sự chính là như vậy.
Giáng sinh đến gần, tôi cùng với một số kẻ lang thang khác đi đến tiệm bánh Công giáo. Tôi cũng không phải là tín đồ, chỉ là cầu xin một bữa ăn mà thôi. Chủ tiệm bánh nhìn tôi, giọng điệu không phải không có khinh thường: “Cậu trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ không muốn tìm một công việc?”
Ngày tiếp theo, tôi xin được một ít tiền để cắt tóc và cạo râu, đi bộ bốn phút đến địa điểm ông ta giới thiệu việc cho tôi.
“Trung tâm lao động Trung Thuận” chính là cửa tiệm kia. Cửa kính sạch sẽ và tươi sáng, có lẽ bên trong rất ấm áp. Tôi đứng ngoài cửa thật lâu.
“Cậu nên biết, nếu như không phải nể mặt mũi của anh Sam, chỗ này của tôi sẽ không chứa chấp loại người như cậu.” Nghe âm thanh không chút thương tiếc kia, tôi cúi thấp đầu chịu đựng ánh mắt khinh miệt, chỉ có thể nâng khoé miệng miễn cưỡng cười cười.
Với ánh mắt không tín nhiệm như vậy, nếu nhìn nhiều hơn một giây, tôi sợ mình sẽ không có cách nào chịu đựng được. May mắn hắn không có hứng thú nhìn tôi nữa, chỉ gõ gõ tay trên bàn, khiến lòng tôi nhảy dựng. Tôi bối rối đứng ở giữa cửa tiệm. Cửa sổ sáng sạch, cùng thân thể bẩn thỉu là tôi đây, sự tương phản quá mạnh mẽ như đang hành hạ tôi. Khi tôi sắp hít thở không thông, hắn mới nói: “Tốt lắm, hi vọng cậu có thể hiểu rõ, đồng thời biết báo đáp.”
Cảnh cáo như vậy, tôi có phần không chịu nổi. Nếu hắn biết trước khi tôi đi xin ăn, đã là nô lệ *** của ba người đàn ông giàu có, sợ rằng đã sớm đá tôi ra ngoài cửa.
Vì vậy đối với sự khinh miệt của hắn, của chủ cửa hàng, hay của bất kỳ ai khác, tôi cũng không có gì để nói.
Có anh Sam giới thiệu, may mắn hắn cũng không tra xét giấy tờ của tôi. Đêm nằm trên chiếc giường cửa hàng cung cấp, bọc trong một tấm chăn mềm, tôi đã rất hài lòng.
Ít nhất đã có thể sống sót qua mùa đông này.
Hai tuần lễ tập huấn nhanh chóng kết thúc, tôi mặc đồng phục vào, tóc ngắn, sạch sẽ và gọn gàng như những người giúp việc trong phim. Tôi đi cùng một đồng nghiệp khác đến nơi thuê lao động của cửa hàng.
Chiếc xe mang biển “Trung tâm Trung Thuận” đi xuyên qua thành phố, đồng nghiệp và lái xe đang trò chuyện, tôi không nói gì mà chỉ ngồi một bên. Cũng không phải là cố ý trầm mặc. Chỉ là cuộc sống bị nhốt quá lâu, tôi đã trở nên xa lạ với thế giới này. Bọn họ nói về những chủ đề kia, đều vĩnh viễn xa lạ với tôi.
Chợt phát hiện, đường phố phía xa có nét quen thuộc.
Mọi thứ thoáng như giấc mộng. Xe dừng lại, trong một nhịp tim, tôi nhìn thấy cánh cửa toà nhà này quá quen thuộc.
Máu trong người ngừng chảy.
Tôi vốn dĩ nên chạy trốn. Tuy nhiên, tôi vẫn bước chân tiến vào cửa.
Khu vườn đã đi qua mùa xuân, nhiệt độ thấp khiến những bông hoa chưa kịp khô héo đóng băng, dưới lớp sương chúng mang màu đỏ sậm.
Trừ điều đó ra, mọi thứ đều như trước.
Rời đi trong đêm mưa, có lẽ đến giờ đã được một năm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.