Bất Ái Kỷ

Chương 24:




(Quá khứ)
Đi thật lâu, lạc ở góc đường, không thể dừng bước.
Nhưng tôi không biết phải chạy đi đâu, lại mệt như vậy.
Mơ hồ, vẫn là ***g sắt lạnh như băng, tôi vẫn ngủ say, vô lực tỉnh lại, cũng không biết có nên thức dậy không.
Trời bắt đầu mưa, một trận lại một trận, mưa to phá tan cửa sổ thuỷ *** trong phòng tắm, cũng sắp đem tôi cắn nuốt. Mạnh Đình, còn có người nhà, lạnh lùng đứng ở trên bờ, nhìn tôi mắc kẹt trong cơn lốc, bất lực cùng sợ hãi.
Một khắc chìm nghỉm cuối cùng, tôi giãy dụa mở hai mắt ra.
Là một cô gái xa lạ, đem chén nước lạnh đặt trước mặt tôi. Tôi ho, trong mắt phủ sương, mặt của cô ấy mơ hồ không rõ. Nhưng tôi vẫn thấy rõ biểu tình của cô.
“Không phải Mạnh Đình, thất vọng phải không?”
Cô ấy rất đẹp, thành thục mà cao ngạo.
“Tôi là hôn thê của Mạnh Đình.”
Khoé miệng không cầm được ý cười. “Cậu vừa mới thì thào cái gì? Cứu mạng?”
“Thật kỳ quái, rõ ràng là tự sát, lại kêu cứu mạng.” Cô cong lên khoé môi tô son *** tế, không chút khách khí tạo thành một nụ cười châm chọc.
“Cậu thực không biết xấu hổ.”
Cô dùng móng tay khảm kim cương đẩy gương mặt của tôi. “Nếu muốn bán, thì đứng bên đường kiếm khách đi, trên đường không phải có rất nhiều người thích loại nam kỹ không biết xấu hổ này sao?”
“Tôi hôm nay đến là muốn nói cho cậu, đừng quấn lấy Mạnh Đình nữa. Mạnh Đình cũng sẽ không cấp tiền cho cậu nữa đâu.”
Nói xong liền rời đi.
Tôi giơ tay lau vết nước trên mặt, trên tay đang truyền dịch.
Liền mở băng dính cùng kim tiêm kéo xuống, còn có ống oxy trợ thở trên mũi. Lẳng lặng nằm một hồi, cũng không xác định chính mình có đủ khí lực để rời bệnh viện không.
Đầu thật đau, chân thực nhuyễn. Tôi nhớ lại, tôi chảy nhiều máu như vậy.
Nguyên lai tôi còn sống.
Bám vào giường bệnh chậm rãi dịch bước, đẩy cửa phòng. Y tá nhìn thấy tôi, có ý tốt nhắc nhở. “Như thế nào lại ra đây? Toilet ngay trong phòng bệnh.”
Tôi lắc đầu. “Tôi có việc, đi ra ngoài một chút.”
“Làm sao có thể? Mau mau ngoan ngoãn nằm lên giường đi. Cậu tỉnh rồi, tôi đi kêu bác sĩ đến.”
Cô ta lại quay đầu cười cười với tôi. “Đệ đệ, ca ca cậu rất thương cậu nha.”
Tôi chỉ biết lui về phòng, mới nhớ hẳn là nên thay đồng phục bệnh viện đi.
Nhưng mà đã chậm, người tới không phải bác sĩ, mà là Trần Minh Viễn cùng Đỗ Cơ.
“Đã làm thủ tục chuyển viện, Nhân Nhân.” Nhưng bọn họ trên mặt không hề có ý cười.
Lên xe, Đỗ Cơ dùng cà vạt che mắt tôi lại, cũng trói tay của tôi.
Tôi cuộn tròn ở ghế sau.
Thì ra buông tha giãy dụa rồi, ngược lại không hề sợ.
Tôi cũng không có khí lực giãy dụa.
“Nhân Nhân hôm nay ngoan như vậy, cho nên tôi muốn cho cậu một kinh hỉ.” Đỗ Cơ đã muốn đưa tay vói vào trong áo lông.
Tôi cư nhiên không có cảm giác, không hề sợ run, không hề buồn nôn, cũng không hoảng sợ. Cánh tay đang vũ nhục đùa giỡn ve vuốt, giống như đang chạm vào, cũng không phải là làn da cùng cơ thể tôi.
Đó là ai, cũng không còn quan trọng.
Thời khắc hắn tiến vào, khối thân thể này, chỉ hơi co rút lại một chút.
Thậm chí không hề cảm thấy đau đớn.
Xe đi thật lâu, tiếng động lớn rầm rĩ trên đường dần dần rời xa. Chậm rãi có âm thanh của sóng biển, rơi vào màng nhĩ.
Mắt của tôi lệ ướt cà vạt, theo khe hở lặng lẽ chảy xuống.
“A Viễn cậu muốn đến hay không?” Đỗ Cơ cảm thấy mỹ mãn kéo khoá quần, lên ghế trước đổi vị trí lái xe với Trần Minh Viễn.
Tôi chỉ nín thở nghe âm thanh của biển. Chưa từng khát vọng biển khơi như vậy, khát vọng này đem toàn thân tôi bao phủ.
Bị tha xuống xe, một đường tra tấn khiến cà vạt cũng bị nới lỏng. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy ánh mặt trời mãnh liệt như thế.
Biển cùng trời chói mắt giống nhau. Chỉ có mấy toà nhà bên bờ biển u ám.
Cực kỳ giống tranh châm biếm khoa học viễn tưởng về ngày tận thế.
Một toà nhà cô lập cuối bờ biển. Trong thang máy chất đống vật liệu xây dựng chưa dùng đến, giấy dán tường hay gì đó, từng cuộn nằm rải rác trên mặt đất. Công nhân ở đây dường như đột nhiên bỏ công việc mà chạy trối chết. Mặt đất được lát đá cẩm thạch quý giá, nhưng lại chưa được đánh bóng.
Trần Minh Viễn nhấn nút 30. “Nơi này tuỳ chúng ta dùng. Thị trường bất động sản còn suy yếu, cha tôi tạm thời không tính bán đi.”
Đỗ Cơ đẩy tôi một phen. “Còn không cám ơn Viễn ca, Viễn ca thưởng cho cậu chỗ ở tốt như vậy.”
Tầng ba mươi chỉ có duy nhất một cánh cửa.
Cửa sổ lớn thật xinh đẹp, xuyên qua cửa sổ, biển nhìn thật giống như một màu xanh non dịu dàng.
Đáng tiếc trên cửa sổ lại gắn các song sắt lạnh lùng.
Phòng cực rộng rãi, nhưng không có đồ vật gì. Bên tường chỉ có một tấm đệm, trực tiếp đặt trên mặt đất, ngay cả gối đầu cũng không.
Tôi xoay người ngẩng đầu nhìn Đỗ Cơ cùng Trần Minh Viễn. Mà Đỗ Cơ chính là cười cười. “Đừng sợ, Nhân Nhân, chúng tôi sẽ thường đến thăm cậu.”
Hắn đem tôi ấn lên cửa sổ. Có một chuỗi dây xích dài trên thanh sắt, đầu kia của dây khoá vào mắt cá chân tôi.
Tôi toàn thân đều run rẩy. Nhẹ nhàng kéo dây xích theo sau, giống như một bộ phận của thân thể.
“Yên tâm, vòng trang sức này cũng đủ dài, cậu có thể đi toilet, cũng có thể đến phòng bếp. Bất quá nơi này trừ bỏ nước, cái gì cũng không có.”
Trần Minh Viễn đem chìa khoá dây xích bỏ vào túi tiền.
“Nếu cậu muốn uống nước, ở đây có ống dẫn nước. Bất quá cần ăn gì đó, chúng tôi sẽ sai người đưa lại đây. Nơi này không có khí than, không có chén đĩa, cho nên cậu cũng không thể tự sát được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.