Bất Ái Kỷ

Chương 3:




(Hiện tại)
Thì ra không phải là Mạnh Đình.
Chàng trai gác chân lên ngồi ở sô pha, hút một điếu thuốc bạc hà. Gương mặt trẻ, đẹp mà kiêu ngạo.
Tôi chưa bao giờ có bộ dạng kiêu ngạo kia. Mặc dù tôi cũng qua một thời trẻ tuổi, nhưng tuổi trẻ của tôi như bong bóng. Chỉ cần được vuốt ve, nó liền bể nát, chỉ còn lại tàn dư lạnh lẽo.
Tôi đứng thẳng người, đồng phục màu trắng vàng, mái tóc cắt ngắn. Chẳng qua là môi có chút nhợt nhạt. Trừ điều đó ra, làm việc trong trung tâm cung cấp lao động cũng không có gì khác biệt.
Mạnh Đình muốn tôi để tóc dài, không muốn tóc ngắn, ngang vai là tốt lắm rồi. Khi làm chuyện đó, hắn tiến vào từ phía sau, một tay ôm lấy thắt lưng, một tay nắm lấy tóc tôi.
Giống như cả người đều bị hắn nắm giữ.
Hắn gõ vào người tôi, ngón tay ve vuốt, nâng khuôn mặt tôi lên để rồi chạm vào môi hắn. Hắn muốn ôm tôi, liền thuận tay kéo tóc tôi, kéo mãi như vậy. Động tác mặc dù thô bạo, nhưng chỉ cần thuận theo hắn, thì sẽ không đau.
Thì ra tôi đã quen với bạo lực của hắn. Nhiều năm như thế, tôi đã không còn khóc thút thít cầu xin.
Mạnh Đình cũng không còn muốn tôi nữa.
Nếu hắn biết được người hắn thuê làm công là tôi, hắn chắc chắn sẽ cười nhạo. Tôi cúi đầu, hận không thể biến thành tro bụi.
Chàng trai trẻ tuổi kia tôi đã từng gặp. Mạnh Đình đã từng mang cả cậu ta lẫn tôi đến nhà hàng. Ánh mắt cậu ta rơi vào người tôi, chỉ thoáng qua, lại không có nhận ra tôi. “Anh, dọn dẹp các phòng ngủ trên lầu một lần, rồi mang hết đồ ra xe rác bên ngoài.”
Mạnh Đình đã có người khác trong nhà.
Lặng lẽ cho áo quần vào trong túi rác màu đen, tôi thế nhưng lại không đau lòng.
Hoặc là trái tim tôi đã chết lặng.
Dường như mọi thứ đều là màu trắng, Mạnh Đình thích tôi mặc đồ trắng. Áo trắng. Tất trắng. Quần lót màu trắng. Lần nọ đi mua Mạnh Đình đã làm tôi ở trong trung tâm mua sắm. Hắn thích tôi đỏ mặt, liền nhẹ nhàng hoặc hung hăng mà hôn lấy tôi.
Những thứ kia đã thoáng xa xôi rồi.
Tôi như đang đưa tang mình, tất cả mọi thứ, đều là Mạnh Đình cho tôi.
Tháo rèm cũ xuống.
Chăn cũ. Gối cũ.
Căn phòng đã bám đầy bụi.
Một ngày mà thôi, liền có thể xoá bỏ tất cả. Tàn khốc nhất chính là, vô thanh vô thức, không hề lưu lại vết tích nào.
Vườn hoa cỏ cũng đã héo khô. Phòng ngủ cùng cửa sổ phòng bếp đã bị phá đi. Phòng ngủ ở tầng ba cũng bị khoá trước, chìa khóa không còn.
Năm nay, Mạnh Đình không phải đã sớm rời đi, có đi cũng không còn khóa cửa lại nữa.
Nếu ngày đó tôi không tự giác rời khỏi cửa, Mạnh Đình có thể cũng sẽ lôi cổ áo tôi ra ngoài. Chợt một thân mồ hôi lạnh.
Nhìn vào chiếc gương trong phòng tắm, vô tình nhìn thấy bản thân. Tôi có chút hoảng hốt mà quay sang chỗ khác, không dám nhìn. Thì ra tôi đã không dám nhìn bản thân mình nữa.
Quỳ trên mặt đất, chẳng qua là đang tẩy rửa sàn, một thân xà phòng, lại có người đẩy cửa vào.
Phía sau lưng là một đôi giày da, tôi nhớ được đôi giày đó đã từng ấn vào tôi, làm nơi đó phát tiết. Xúc cảm từ đôi giày kia, cứng rắn lạnh lẽo, hơn nữa vô cùng xấu hổ.
Tôi cúi đầu xuống trong góc. Tay nắm chặt bàn chải gỗ, những ngón tay như đang co thắt.
Hắn đi tiểu, sau đó rửa tay. Xem như tôi không tồn tại.
Tôi thấy chóng mặt, như đang ở trong mộng. Mà sau đó, không ngờ bị hắn bóp lấy tay. Hắn nâng cằm tôi lên, lạnh lùng nói: “Nhân Nhân, rốt cục cậu muốn làm gì?”
Tôi che mặt bằng hai tay, không biết trả lời thế nào, nói: “Đừng… xin lỗi.”
Thân thể bị hắn kéo qua phòng khách, đá cửa, đẩy tôi ra. Tôi ngã xuống bậc cấp, rơi xuống bùn đất. Còn chưa kịp lấy giày.
Ngồi yên trong màn mưa. Thì ra đã mưa rồi. Cả người tôi ẩm ướt, vô lực đứng dậy.
Chợt cảm thấy trái tim thật đau.
Thật là đau. Mạnh Đình. Tôi cứ ngỡ trái tim mình không đau.
Không biết ngồi bao lâu, mới có sức bò dậy từ bùn đất. Trời đã tối khuya, không biết mấy giờ rồi. Tôi đi từng bước tới cửa, đôi chân run rẩy. Thì ra cửa đã khoá, bóng tối bao trùm hàng rào sắt. Tôi quay lại dựa vào cánh cửa, mà trong tay vẫn còn cầm chiếc bàn chải gỗ.
Mưa rơi xuống má, chậm rãi và lạnh như băng. Tôi nhìn lên lầu, ánh sáng vàng nhạt, hoàn toàn là một thế giới khác.
Không kìm được run rẩy, run rẩy đến không biết làm sao. Thấp người dựa vào cánh cửa sắt, tôi ngồi cho đến bình minh.
Đột nhiên tỉnh dậy, tôi mở mắt thất thần. Mũi xe bạc trước mắt, nhìn lên, phía sau lớp kính thuỷ ***, ánh mắt Mạnh Đình lạnh lẽo.
Tôi mới phát giác thì ra đã ngồi chắn đường. Hoảng hốt không đứng dậy nổi, Mạnh Đình lạnh lùng nhìn tôi chật vật. Tôi chống tay xuống đất, xấu hổ đứng lên.
Mạnh Đình một tay đẩy cửa ra, tôi sợ hãi nâng tay lên. “Không… đừng đánh tôi…”
Mạnh Đình chẳng qua là kéo tôi lên từ mặt đất, xương vai tựa như bị bóp vỡ. “Vì sao còn chưa cút? Chẳng lẽ còn chờ tôi cho cậu tiền?”
Tôi bị hắn doạ sợ, ngơ ngác hỏi hắn. “Anh chịu trả tiền cho tôi?”
“Quả nhiên là muốn có tiền.” Mạnh Đình hung hăng bạt tai tôi, đánh tôi ngã xuống đất.
Lại xốc tôi lên, lạnh lùng cười nhạo, xoay mặt tôi đối diện với cái gương phía trước. “Nhân Nhân, cậu xem một chút cậu còn đáng giá bao nhiêu?”
Đó là tôi sao? Sắc mặt xanh xao, trên môi còn dính bùn đất.
Ngón tay Mạnh Đình bóp tôi thật đau, đau đến mức tôi sắp ngất đi. Thật sự chóng mặt, một lớp sương mù như hiện ra trước mắt. Tôi cầu xin hắn: “Xin anh đừng đánh tôi… đừng đánh tôi… tôi không muốn tiền.”
Hắn thả tay ra, tôi không giữ vững được, quỳ ngã trước mặt hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi, vẫn là lãnh khốc, không có biểu lộ nào.
“Xin thứ lỗi… Tôi sẽ rời đi… Tối hôm qua… Các cửa đều bị khoá…”
Tôi nhẹ nhàng tránh hắn, dựa vào hàng rào đứng lên, đầu chóng mặt, chân tay mềm nhũn. Nhưng dưới ánh mắt của hắn, tôi không cho phép mình được ngã nhào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.