Bất Ái Kỷ

Chương 8:




(Quá khứ)
Mạnh Đình ôm chặt tôi cả đêm.
Tay bị trói bằng khoá kim loại, cắt vào da thịt, lạnh lẽo, đau đớn đến tận xương.
Một nửa người đều tê dại, tôi muốn lật người, cánh tay Mạnh Đình liền thu lại, ôm tôi chặt hơn. Ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đen nhánh, hắn cười tủm tỉm “Ôm Nhân Nhân ngủ cảm giác thật thoải mái.” Hắn hôn hôn chóp mũi tôi.
“Nhân Nhân nấu bữa sáng đi? Tôi muốn trứng chiên bảy phần, bánh mì sandwich, thịt xông khói cùng sữa tươi lạnh, thật là đói bụng.” Nói xong hắn liền rời khỏi tôi, duỗi thân rất thoải mái.
Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu, cố gắng hết sức mới ngồi dậy được trên giường, cả người đều đau. “Mạnh… Mạnh Đình… có thể giúp tôi mở khoá được không?”
Mạnh Đình nhìn dáng vẻ tôi bối rối, lấy chìa khóa dưới gối ra, nụ cười xấu xa, dùng răng cắn cắn tai tôi, “Gọi tôi là chủ nhân, tôi liền mở cho cậu.”
Thanh âm ái muội và cưng chiều làm tôi đỏ mặt, hoảng hốt lắc đầu, vừa tránh né môi hắn, không kịp ứng phó liền té xuống đất.
Người kia còn cười giống ác ma, “Nhân Nhân dễ thương quá, còn quỳ như vậy, thật ngoan.” Hắn ngồi trên mép giường nâng mặt tôi lên, nhìn với ánh mắt không thể kháng cự, cơ hồ dán trên mũi của tôi, nói. “Gọi, gọi tôi là chủ nhân, Nhân Nhân.”
Tôi quỳ gối giữa hai chân hắn, đỏ mặt, hắn giữ chặt tôi, làm tôi không có cách nào lắc đầu.
“Không gọi sao…” Mạnh Đình uy hiếp giữ mặt tôi, nâng hai chân tôi lên cao, tôi liều chết tránh đi, nhưng vẫn bị hắn ép chặt.
Hơi thở nam tính bá đạo đáng sợ xâm nhập vào chóp mũi, sức lực của hắn rất mạnh mẽ, tôi cơ hồ hít thở không thông.
Hắn thả tôi ra. “Muốn gọi không, Nhân Nhân?” Tay của hắn cứng rắn hữu lực, bắt giữ sau cổ tôi, gáy bị hắn nắm đến đau, khiến tôi cơ hồ bật khóc.
Tôi có chút do dự, hắn liền một lần nữa ép xuống. “Không muốn.” Tôi cơ hồ khóc ra.
“Chủ, chủ nhân…” Cảm giác khuất nhục khiến dạ dày tôi co quắp đến đau.
Mạnh Đình cũng không chịu bỏ qua cho tôi, cằm của tôi bị bóp thật đau. “Mở hai mắt ra, Nhân Nhân, nhìn tôi, gọi thêm một lần nữa là tốt rồi.”
Tôi rơi lệ, khóc thút thít kêu: “Chủ nhân…” Nhìn mặt hắn, vì sao muốn làm như vậy với tôi?
Hắn cực kỳ hài lòng ôm tôi một cái, cuối cùng cũng chịu mở khoá tay.
Tôi ngơ ngác đứng lên, hai cánh tay đều tê dại, khó khăn lắm mới nhấc lên được. Tôi cũng không dám nói gì, chạy trốn đến phòng tắm, nhưng đến vòi nước cũng mở không nổi.
Thấy Mạnh Đình tiến đến, tôi hoảng sợ lùi hai bước: “Tay của tôi, đã tê rần.”
Hắn kéo tay tôi đang giấu ở sau lưng, dùng sức xoa nắn giữa các kẽ tay, như có ngàn vạn cây kim đâm vào. “Đau… Mạnh Đình…” Hắn vẫn nhẫn tâm, tôi lại không dám đem hai tay rút về.
Tôi nấu bữa sáng cho Mạnh Đình, lại không ăn được cái gì. Đói đã lâu, ngược lại ăn không vô.
Mạnh Đình đưa tôi đến cổng trường, lại cho tôi ba trương chỉ tệ (đại loại là một khoản tiền). “Nhân Nhân không có chỗ nào đi nữa phải không, buổi tối ở đây chờ tôi.” Cũng không chờ tôi trả lời, hắn liền đạp ga rời đi.
Bên cạnh đều là giáo viên và bạn học, tôi xoay người đi về hướng ngược lại, ném túi xách còn ướt vào thùng rác bên đường. “Vĩnh biệt…”
Tôi không thể nào trở lại trường học, muốn tìm một công việc nuôi sống mình. Làm bán thời gian ở tiệm thức ăn nhanh, tiền lương quá thấp, không thể nào sống nổi. Nhưng mà, muốn tìm một công việc, đi đâu để tìm, tôi thật không biết.
Từ buổi sáng đi dạo đến tối, thấy một cửa hàng để bảng hiệu tuyển người làm, tôi liền vào hỏi. Nhưng mà không ai chịu chứa chấp một học sinh trung học cấp hai lang thang như tôi.
Cuối cùng, thấy một quán rượu tuyển người, tôi lấy hết dũng khí đẩy cửa.
Bóng tối âm thầm cùng thanh âm ồn ào khiến tôi giật mình, có người ở cửa hỏi tôi: “Người bạn nhỏ, cậu muốn uống rượu ư?”
Tôi lắc đầu. “Tôi… tôi đến xin việc.”
Người nọ mỉm cười nhả một hơi thuốc, lấy tay nâng cằm tôi, nheo mắt nhìn xuống: “Cậu bao nhiêu tuổi? Chúng tôi ở đây không tuyển con nít.”
“Tôi mười bảy tuổi.” Tôi ngây ngốc đáp, quên cả việc tránh cái tay không an phận của hắn.
“Em trai ngoan, thật đẹp.” Hắn đặt tay lên vai tôi, đẩy tôi đến trước mặt một người đàn ông khác.
Người đó mở đèn quầy bar, nhìn, đưa tay vén tóc trên trán tôi, vừa hỏi tôi: “Cậu muốn làm cái gì?”
“Phục vụ bàn, tôi có thể không?”
Hắn chợt chú ý cái gì, kéo cổ tay tôi qua xem, trên cổ tay bị kéo mạnh để lại dấu, ngẩng đầu nói với tôi: “Làm phục vụ thì thật đáng tiếc đi, cùng tôi đến đây.”
Tôi bị đưa vào một gian phòng bên trong, bất an đứng giữa phòng, đồng phục đã nhăn nheo, dáng vẻ nhất định là cực kỳ xấu hổ. Đại khái đợi mười phút đồng hồ, một vài người đàn ông tiến vào, ánh sáng mờ tối, nhưng cả đám người đều mang kính râm.
Chẳng qua là hỏi tôi một số vấn đề đơn giản, trong đó một người đi đến bên cạnh tôi. “Nếu như cậu nguyện ý, sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
“Muốn tôi làm gì, tôi… có thể sao?” Tôi có chút mê hoặc.
“Đóng phim,— loại phim giữa đàn ông với đàn ông, rất đơn giản. Với điều kiện của cậu, tôi đảm bảo cậu sẽ nhanh chóng nổi tiếng.” Khoé miệng người đàn ông mang ý cười, nhưng tôi lại không biết hắn đang dụ tôi, không biết ẩn bên dưới là một tầng âm mưu.
Tôi biết mình cũng không khác gì con thú nhỏ lạc đường, một thân một mình. Cũng chẳng có gì gọi là nguy hiểm nữa.
Né được Mạnh Đình, vẫn còn có Đỗ Cơ cùng Trần Minh Viễn.
Ngày mai, tôi còn không biết buổi sáng ngày mai sẽ ở đâu.
Rất nhiều tiền, tôi cũng không biết đó là bao nhiêu.
Chỉ cần một chút là tốt rồi.
Tôi liền gật đầu.
Hắn tựa hồ không nghĩ tôi sẽ đồng ý dễ dàng, ngẩn người: “Không muốn xem xét lại ư?” Đưa cho tôi một hợp đồng, tôi xem cái hiểu cái không, hắn đặt bút vào tay tôi: “Ký hợp đồng, chúng tôi sẽ lập tức trả một phần thù lao cho cậu.”
Tôi mờ mịt cầm bút, nhưng ký không ra mực. Người nọ đang nín thở chờ tôi ký, liền vừa xấu hổ vừa thúc giục người đi tìm bút. “Vậy, chờ thêm một chút nữa cũng không sao. Trước hết cần nhìn lại một chút điều kiện thân thể cậu. Nếu như không có vấn đề gì, một tuần nữa liền có thể quay.”
Bởi vì biết sau khi ký hợp đồng kết quả sẽ ra sao, tôi liền chết lặng mặc hắn nắm lấy, nằm ở trên bàn, quần bị cởi ra. Cảm giác xa lạ từ ngón tay hắn truyền đến, cực kỳ vũ nhục ở giữa hai chân trần truồng, nơi đó lộ ra bên dưới ánh đèn huỳnh quang.
“Đúng rồi, thấp người xuống một chút.”
“Tốt, là góc độ này.”
“Đẹp lắm, có đem máy quay không?”
Cũng không phải lần đầu tiên, Mạnh Đình cũng từng làm loại chuyện như vậy, thân thể tôi, đã sớm không còn gì quý trọng rồi. Tôi an ủi bản thân mình.
Mạnh Đình, một khắc nhớ tới cái tên này, tôi chợt có cảm giác rung động muốn rơi lệ.
—————————
Lời editor: Nhân Nhân em nghĩ gì mà đồng ý làm việc này hả (눈‸눈)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.