Edit:Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Có một loại lời đồn đại khiến người khác không thể tin được.
Chẳng biết lúc nào trong kinh thành đột nhiên nổi lên lời đồn Hiển vương phi chính là sư tử hà đông. Trước lời đồn đại này, có vài quý nữ trước kia yêu thích Hiển vương oán giận vài câu, cũng có vài nam nhân cảm thấy Hiển vương không có uy thế của người làm phu quân, thế nhưng đa số nam nhân cảm thấy, cưới được một mỹ nhân tuyệt thế như vậy về nhà, thì uy thế người phu quân có là cái gì chứ?
Chuyện Lâm Bình quận mã bị ám sát đã trôi qua hơn nửa tháng, trong kinh thành chưa phát sinh thêm sự kiện ám sát nào, rất nhiều người đều thở phào một hơi, bắt đầu tin rằng kẻ ám sát Lâm Bình quận mã chắc là có thù oán gì với hắn, không thì sao lại khiến cho sự tình huyên náo ồn ào đến thế. Ninh thị cúi đầu đi cuối cùng, trong lòng sáng như gương.
Vừa khéo Đại lý tự cũng phán đoán như vậy, cho nên bắt tay vào kiểm tra cách hành xử thường ngày của người nhà La Trọng Tránh, không tra thì không biết, tra rồi mới phát hiện ra vị La quận mã này cũng không phải hiền lành gì, người La gia ở Giang Thành ỷ thế hiếp người, ức hiếp bách tính. Thậm chí trong tư liệu còn cho thấy, mẫu thân La Trọng Tránh.
Ví dụ như tỷ tỷ của vị quận mã gia này vì cướp đoạt một cửa hàng hưng thịnh của nhà khác mà hại vợ cả của ông chủ cửa hàng tức chết. Còn đệ đệ của hắn lại cưỡng ép dân nữ nhà lành làm thị thiếp, đây quả thực là vô pháp vô thiên.
Càng tra ra, Đại lý tự càng cảm thấy, mặc dù nhân phẩm La Trọng Tránh không đáng để lên án lắm, thế nhưng cả nhà của hắn gây thù chuốc oán khắp nơi, rất là liều mạng. Có người nhà nông cạn ngu dốt như vậy, dĩ nhiên cũng là do cưới được quận chúa, thủ đoạn của La Trọng Tránh thật cao tay.
Thậm chí trong tư liệu còn cho thấy, mẫu thân La Trọng Tránh đã từng bày ra tư thế mẹ chồng ở trước mặt Lâm Bình quận chúa, nhưng vị quận chúa này cũng không phải trái hồng mềm dễ bị bắt nạt, sau vài lần hùng hổ chiến đấu thì ở trước mặt quận chúa người La gia liền biết điều đàng hoàng hơn. Chỉ tiếc vị quận chúa này lại mặc kệ cách hành sự của người La gia, làm hại không ít người vô tội bị người La gia giết hại.
La gia làm hại nhiều nhà vợ con ly tán, nếu bắt đầu tra từ góc độ này, thì đúng là khởi đầu tồi tệ. Bất quá, những việc làm này của người La gia đều đã được bẩm báo lên hoàng thượng, về phần xử lý như thế nào, đó chính là chuyện của hoàng thượng.
"Trương thiếu khanh, vụ án này thật đúng là còn nhiều điểm đáng ngờ, phạm vi điều tra rộng, hạ quan thực sự không biết nên bắt tay từ điểm nghi vấn nào." Đại lý tự thừa chỉnh lý xong tư liệu vụ án, trong lòng tràn ngập u sầu, không nói đến những việc làm kia của La gia, chỉ nói đến việc quận mã mắt đi mày lại cùng một ca cơ, bị Lâm Bình quận chúa phát hiện, cũng là một việc rất khả nghi. Ví dụ như, trong lòng Lâm Bình quận chúa sinh hận nên đã dứt khoát tìm người giết chết tên quận mã gia hoa tâm kia?
Trương Hậu đến Đại lý tự nhận chức gần nửa tháng, vì Hoàng thượng coi trọng việc này nên trên dưới Đại lý tự không có ai cố tình gây khó dễ với người mới đến như hắn. Trải qua nửa tháng tìm tòi, trên cơ bản hắn đã tìm hiểu rõ ràng các mối quan hệ trong Đại lý tự, bắt đầu xử lý công việc càng thuận buồm xuôi gió hơn, hiện tại điều hắn lo lắng nhất chính là vụ án của La quận mã có thể điều tra ra không, bằng không sự nghiệp của hắn có thể sẽ thật sự phải chấm dứt.
Tuy rằng buổi sáng mới bị Hoàng thượng tuyên vào mắng một trận, nhưng tâm lý của hắn vốn như tên hắn nên cũng không bị ảnh hưởng là mấy. Hắn tiếp nhận những bằng chứng đã được sắp xếp lại, nhìn sơ qua một lần rồi giễu cợt nói: "Một La gia nhỏ bé thế này mà tạo nghiệt cũng không ít."
Quan thừa tự thở dài: "Không chỉ như vậy, buổi sáng phủ quận chúa còn phái người tới hỏi về tiến độ vụ án, hạ quan thấy giọng điệu của họ không được tốt lắm."
"Không cần để ý tới bọn họ, chuyên tâm tra án mới là chuyện quan trọng," Trương Hậu thấy xem ra vị Lâm Bình quận chúa không có Hiển vương phủ làm hậu thuẫn, thì cũng chỉ là một quận chúa hữu danh vô thực mà thôi, đại lý tự bọn họ không cần kiêng kỵ nàng ta.
Quan thừa tự nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, nên cười nói: "Hạ quan nhớ kỹ."
"Mấy thứ này ngày mai ta sẽ trình báo lên Hoàng thượng," Trương Hậu khẽ cau mày, "Gọi người tra qua một chút người ca cơ có quan hệ mập mờ với La Trọng Tránh."
Theo hắn thấy, vị quận mã gia này cũng không phải thứ tốt lành gì, chết đi cho sạch sẽ.
Trong ngự hoa viên hoàng cung, thái tử phi đỡ tay nha hoàn, nghe nha hoàn nhỏ giọng kể mấy chuyện lý thú trong kinh thành, nét mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười mấy ngày nay không thấy, "Những người này chưa từng gặp qua Hiển vương phi, gì mà sư tử hà đông chứ, bổn cung cảm thấy Hiển vương phi không phải người như vậy."
"Bất quá là lời đồn bậy bạ của mấy kẻ không biết suy nghĩ mà thôi, có mấy người tin là thật chứ." Nha hoàn cười đáp.
Nghe có tiếng người đến, thái tử phi ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước có nhóm người đang đi đến đây, người đi đầu chính là Hiển vương phi mà các nàng vừa nhắc tới, đi cạnh Hiển vương phi là thế tử phi Từ vương phủ, nàng có chút bất ngờ, tại sao hai người này lại đi cùng nhau?
Nàng nhớ thế tử phi Từ vương phủ là nữ nhi của một danh gia vọng tộc ở phía Nam, là người rất thanh cao, thường ngày rất ít lui tới với các quý nữ trong kinh, nhưng vì nàng chắc chắn sẽ là Từ vương phi tương lai, cho nên các quý nữ trong kinh đều nể mặt nàng. Mặc kệ quan hệ với nàng thế nào, gặp mặt đều phải khách khí mấy câu.
"Thái tử phi điện hạ," Hoa Tịch Uyển cùng thế tử phi Từ vương phủ Ninh thị đi tới trước mặt thái tử phi, ổn định cúi chào.
"Nhị vị mau xin đứng lên," Thái tử phi vươn tay ngăn lại, đồng thời hoàn lễ, nói: "Nhị vị đây là định đến Phúc Thọ cung thỉnh an Thái hậu sao, không bằng cùng đi đi?"
Hoa Tịch Uyển cười gật đầu, kỳ thực nàng đã sớm thấy thái tử phi ở phía trước, bất quá vì có thế tử phi bên cạnh nên mới giả bộ làm như không thấy gì mà thôi. Nàng không thường lui tới với vị thế tử phi này lắm, tính tình vị này cũng không thích nói nhiều, nhưng cũng may là tính cách của nàng cũng điềm tĩnh, cho nên hai người đi chung cũng không cảm thấy nhạt nhẽo lúng túng.
"Mấy ngày gần đây cũng không thường thấy Thịnh quận vương phi." Thái tử phi đi phía trước, Hoa Tịch Uyển cố ý đi sau nàng ta nửa bước.
"Hiện tại đường tẩu mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều, ít tiến cung cũng là bình thường, " Hoa Tịch Uyển cười nói, "Mặc dù ta chưa từng mang thai, nhưng nghe nói mấy tháng đầu nhất định phải cẩn thận, không được khinh thường."
"Đúng vậy, sinh con là việc hệ trọng, tuyệt đối không được qua loa," Thái tử phi nghĩ đến bản thân còn chưa có động tĩnh gì, trong lòng ngập tràn khổ sở, nàng và thái tử thành thân cũng đã hai năm, thế nhưng vẫn không có tin vui. Không nói nàng, ngay cả mấy lương đệ phu nhân của thái tử, cũng không có động tĩnh gì, nàng có nóng nảy hơn cũng không được, "Có con là chuyện đáng mừng, nữ nhân xuất giá, không phải chỉ mong đợi việc này sao."
Hoa Tịch Uyển yên lặng, nàng không có cách nào phán xét lời thái tử phi nói là đúng hay sai, chỉ có thể nói ở vị trí của thái tử phi, thì không có con đúng là đau lòng, nếu nàng là thái tử phi cũng không nhất định sẽ rộng lượng được như nàng ta. Không nói hiện tại, ngay cả kiếp trước lúc nào mọi người cũng hô hào là nam nữ bình đẳng, nhưng vẫn có một bộ phận người cho rằng phụ nữ con gái phải kết hôn sinh con mới là đạo lý hiển nhiên, nếu làm không được thì không phải là phụ nữ, không ai thèm lấy chính là kẻ đáng thương. Thậm chí khi bạn đã có được sự thành công, thì vẫn có kẻ hèn mọn hoài nghi bạn dùng thủ đoạn để có được thành công đó.
Thói đời khắc nghiệt, nữ nhân luôn bị chỉ trích nặng nề, cho nên làm nữ nhân thật không dễ. Trên thực tế, việc phủ thái tử không có đứa con nào, nàng hoài nghi là do thân thể thái tử có vấn đề, bằng không phải lấy trình độ ham mê nữ sắc của vị này, làm sao có thể không làm cho một nữ nhân nào mang thai được chứ.
Chỉ tiếc đa phần người đời đều hoài nghi là do nữ nhân không thể sinh, mà không phải là nam nhân có vấn đề. Thái tử phi cười trừ: "Chắc là như thế thật."
Nghĩ vậy, Hoa Tịch Uyển mở lời khuyên nhủ: "Chuyện có con nối dõi còn phải tùy duyên, cưỡng cầu cũng không được."
Thái tử phi cười trừ: "Chắc là như thế thật." Thái tử không phải là Hiển vương, sẽ không thương yêu, cưng chiều nàng. Cho nên nàng không có cách nào rộng rãi như Hoa thị được, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. Bây giờ Thịnh quận vương phi có thai, trong lòng mẫu hậu càng lo lắng, thường xuyên bảo thái y kê mấy thang thuốc bổ cho nàng uống, giờ nàng uống thuốc tựa như uống nước, nhưng bất kể uống thuốc bổ gì nàng vẫn chưa có hài tử.
Mẫu hậu bất mãn với nàng, trong lòng nàng hiểu rất rõ, thế nhưng thái y bắt mạch nói thân thể nàng không có bất cứ vấn đề gì, nàng có thể bất mãn với ai đây?
Ninh thị trầm mặc đi cạnh hai người, dường như không chịu chút ảnh hưởng gì vì lời nói của hai người, mặc dù dưới gối nàng ta cũng chỉ có một nữ nhi.
Sau khi ba người được ma ma dẫn vào điện thì vẻ mặt hơi lúng túng, dù sao không ai ngờ rằng sẽ gặp phải mấy chuyện như cung phi khóc lóc trước mặt thái hậu.
Hoa Tịch Uyển nhìn bóng lưng cung phi vội vã lui ra, trong lòng hơi nghi vấn, rõ ràng trong điện có người, vì sao hạ nhân bên cạnh thái hậu lại trực tiếp dẫn các nàng tiến vào, vậy không phải là cố ý làm mọi người xấu hổ sao?
"Chao ôi," Thái hậu nhìn thấy các nàng, trên mặt lập tức mỉm cười rực rỡ, "Đã nói sáng nay sao bầy chim khách lại hót liên tục, thì ra là báo hiệu lão bà ta được gặp ba cô cháu dâu, mau ngồi xuống."
Ba người tiến lên hành lễ với thái hậu rồi mới ngồi xuống ghế, không ai nhắc tới chuyện mấy cung phi kia.
"Mấy ngày nay mưa khá nhiều, tuy rằng hôm nay đã ngừng, nhưng mặt đất vẫn rất trơn trượt, chuyến đi này làm khó các con rồi," Thái hậu nói xong liền sai hạ nhân mang mấy cuộn vải thượng hạng ra phân cho ba người, "Ta vốn định cho người mang đến cho các con, nhưng hôm nay các con đã đến, nên người của ai gia đỡ phải đi một chuyến."
"Hoàng tổ mẫu thật hào phóng, vậy cháu dâu cũng không thể từ chối," Hoa Tịch Uyển cười híp mắt sờ sờ cuộn vải thượng hạng, trong mắt mang theo vẻ vui mừng, "Vải này sờ thật thoải mái, hay là hoàng tổ mẫu cho chúng con vài cuộn nữa đi."
"Ta biết con tham lam nhất mà," Thái hậu bị Hoa Tịch Uyển chọc cười, "Lúc về, con lấy thêm hai cuộn nữa đi, hai con cũng vậy, đều cầm thêm hai cuộn, cũng không thể để một mình nó hưởng lộc."
Thái tử phi và Ninh thị nở nụ cười, Ninh thị thuận thế nịnh bợ vài câu, dỗ thái hậu càng vui vẻ hơn, lại tặng cho các nàng mỗi người một đôi vòng ngọc.
Đợi khi ba người từ biệt, thái hậu cười nói: "Mau về đi thôi, không thì lão bà ta sẽ bị các con dọn sạch."
"Hoàng tổ mẫu lại chọc bọn con, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương hiếu thuận với ngài như vậy, có thứ tốt gì mà không dâng cho ngài," Hoa Tịch Uyển chớp mắt nói, "Cho dù cháu dâu có lòng muốn dọn sạch đồ tốt của ngài, cũng không có đủ sức dọn."
"Ba hoa," Thái hậu cười ha hả lại trêu ghẹo Hoa Tịch Uyển vài câu, mới phất tay để ba người cùng rời đi.
Ninh thị cúi đầu đi cuối cùng, trong lòng sáng như gương.
Bên ngoài đồn đại, trong tất cả các cháu dâu, thái hậu thương Hiển vương phi nhất, hôm nay chứng kiến, quả thực không sai.