Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
"Tỉnh rồi sao" Yến Tấn Khâu nhìn người nằm trong lòng mình, thấp giọng cười ra tiếng. Hắn liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã sắp chạng vạng tối. Lúc trước, vì chuyện của Hầu thị, dường như tâm tình của Hoa Tịch Uyển không tốt lắm, cho nên Yến Tấn Khâu dứt khoát bế nàng lên giường, thấy Hoa Tịch Uyển yên lặng ngủ say, hắn cũng yên tâm.
Hắn vẫn lo lắng chuyện của Hầu thị sẽ ảnh hưởng đến Hoa Tịch Uyển, dù sao Hầu thị và nàng đều được hoàng thượng tứ hôn gả vào hoàng gia, chỉ là Hầu thị gả trước, nàng gả vào sau. Hôm nay Hầu thị rơi vào tình cảnh thê thảm như thế, hắn lo lắng nàng sẽ liên tưởng đến bản thân.
Thế nhưng, nàng chẳng phải Hầu thị, mà hắn cũng không phải Yến Bá Ích.
"Ừ," Hoa Tịch Uyển tựa đầu vào ngực hắn, lười biếng không muốn động đậy, "Không muốn rời giường."
Yến Tấn Khâu thấy nàng như vậy, đưa tay ôm eo nàng, cười nói: "Không muốn rời thì không rời nữa." Hiếm khi được nhìn thấy dáng vẻ này của Hoa Tịch Uyển, đương nhiên Yến Tấn Khâu sẽ không phá hoại phong cảnh.
Có lẽ do lồng ngực hắn quá ấm áp, Hoa Tịch Uyển cảm giác mình dường như cũng không bài xích Yến Tấn Khâu như vậy, thay vì nói nàng bài xích Yến Tấn Khâu, không bằng nói nàng bài xích loại hôn nhân nam nữ bất bình đẳng này. Vì nàng biết rõ như vậy, cho nên ngay cả khi nàng ngoan ngoãn tiếp nhận hôn sự rồi, nhưng bởi vì những cảm xúc sâu trong tiềm thức, nàng vẫn không thể có tình yêu chân chính với người trượng phu như Yến Tấn Khâu được.
Có lẽ dù nàng không thể bỏ ra tình yêu của mình, nhưng vẫn có thể đối xử thật tốt với Yến Tấn Khâu, vì hiện tại hắn không có một thê nhiều thiếp, cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với nàng.
Nói thẳng ra chính là hắn không nợ nàng điều gì.
"Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải gả vào hoàng tộc," Hoa Tịch Uyển thở dài nói, "Từ nhỏ ta đều nghĩ sau này mình sẽ gả đến một gia đình bình thường, sau đó làm một thiếu phu nhân hung hãn, có một cuộc sống bình dị, lười biếng sống qua ngày, lúc về già sẽ chơi đùa với tôn tử tôn nữ, nhàn nhã tự tại."
Yến Tấn Khâu vuốt ve tóc của nàng không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
"Sau khi hoàng thượng ban hôn, ta ở nhà buồn bực một tháng, sau đó nghĩ lại, có lẽ nam nhân trên đời này đều giống nhau cả, cho dù ta gả đến một gia đình nghèo, thì nam nhân đào hoa vẫn cứ đào hoa thôi, mà ta không muốn gả vào hoàng gia chẳng qua là vì sợ phiền phức" Hoa Tịch Uyển nghiêng đầu về phía Yến Tấn Khâu, nhìn cái cằm xinh đẹp của hắn nói, "Chúng ta thành thân đã hơn nửa năm, cho đến bây giờ luôn tìm kiếm dò đoán suy nghĩ của đối phương. Giờ bỗng nhiên ta cảm giác nó đã không còn ý nghĩa gì nữa."
Ván đã đóng thuyền rồi, có nghĩ nhiều hơn cũng chỉ dư thừa, mà trên thực tế nàng đã sớm thông suốt, bất quá là không cam tâm mà thôi.
Yến Tấn Khâu nhìn vào đôi mắt Hoa Tịch Uyển, thật không ngờ nàng sẽ nói thẳng vào vấn đề như vậy, giống như một điều gì đó mà bản thân vẫn mong chờ kỳ vọng bấy lâu nhưng lại cảm thấy sẽ không thể thực hiện được, giờ đột nhiên lại trở thành sự thật, khiến hắn vui mừng đến luống cuống tay chân.
"Kỳ thực thì ngày thành thân hôm đó, ta vẫn muốn hỏi chàng một câu." Hoa Tịch Uyển chống người lên, trở mình ngồi trên bụng Yến Tấn Khâu, hạ mắt xuống nhìn hắn, cười khanh khách nói: "Ta có thể tin tưởng chàng không?"
Yến Tấn Khâu chăm chú nhìn vào đôi mắt đẹp kia: "Từ nay về sau, mặc dù có một số chuyện ta không thể nói với nàng, thế nhưng sẽ không nói dối nàng nửa lời. Nàng... có bằng lòng kề vai sát cánh sánh bước cùng ta không?"
"Chàng nói thử xem?" Hoa Tịch Uyển chống tay xuống lồng ngực Yến Tấn Khâu, rồi cúi người hôn lên khóe môi hắn, "Tại sao không thử một chút xem."
Không thể đoán trước được tương lai, chi bằng tự tạo cho mình một cơ hội, ít nhất sẽ không để lại tiếc nuối về sau.
Sau khi trời vào đêm, bọn hạ nhân mang nước nóng vào phòng không dám nhìn loạn, nhanh chóng lui ra, trong lòng cảm khái tình cảm của vương gia và vương phi thật tốt.
Bạch Hạ lo lắng liếc nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, chần chừ cả buổi mới lấy đủ dũng khí đi tới cạnh cửa hỏi: "Vương gia, vương phi, nô tỳ Bạch Hạ cầu kiến."
"Vào đi." Là tiếng của Vương gia, Bạch Hạ cẩn thận bước vào, chỉ thấy vương gia và vương phi ngồi ở bên cạnh bàn, vương gia đang cầm một cái khăn lau tóc cho vương phi, còn vương phi thì lười biếng ngồi đó, dường như ngay cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, thấy nàng bước vào mới miễn cưỡng ngẩng đầu hỏi: "Bạch Hạ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Hoa Tịch Uyển hiểu rất rõ Bạch Hạ, nếu như không phải có chuyện gì đặc biệt quan trọng, nàng ta sẽ không phải không biết quan sát mà xuất hiện vào lúc này.
"Vương phi, buổi chiều nhũ mẫu của đại cô nương đến cầu kiến, nói là đại cô nương sảy thai, đây là thư đại cô nương viết cho ngài." Bạch Hạ nghe giọng điệu của nhũ mẫu kia, thì hình như không phải tự nhiên đại cô nương sảy thai, mà giống như bị ai đó chọc giận hơn. Thế nhưng nhị thái thái vẫn cứ thờ ơ với chuyện này, nên đại cô nương mới phải viết lá thư này cho vương phi.
Hoa Tịch Uyển biến sắc: "Xảy ra chuyện gì, chẳng phải mấy ngày hôm trước có người đến báo là đại biểu tỷ mang bầu sao, tại sao mới có mấy ngày ngắn ngủi lại sảy thai?" Với tính tình Hoa Y Liễu sẽ chẳng bao giờ cho hạ nhân đến báo loại chuyện này vào buổi chiều tối, hẳn là do nhũ mẫu này chỉ có thể tìm cách ra khỏi Chu phủ vào giờ này, cho nên mới bất chấp sáng sớm hay xế chiều.
Nàng nhận phong thư trong tay Bạch Hạ, mở phong thư rồi rút lá thư ra, phát hiện chữ viết trong lá thư yếu ớt hỗn loạn, chứng minh rằng đại tỷ viết thư trong lúc sức khỏe suy yếu, tinh thần khẩn trương, giống như sợ bị người khác phát hiện ra.
Đọc thư xong, nhất thời Hoa Tịch Uyển giận đến biến sắc: "Đại tỷ chịu ấm ức lớn như vậy, nhị thái thái chẳng lẽ không quan tâm đến sao?"
Bạch Hạ lắc đầu: "Nô tỳ cũng không biết." Có lẽ nhị thái thái chỉ để ý đến người con trai của bà.
"Hồ đồ!" Hoa Tịch Uyển tức giận đập lá thư lên bàn, nếu nhị phu nhân không phải là trưởng bối, nàng đã mở miệng mắng người rồi, trên đời này sao lại có người mẫu thân như vậy chứ, con gái của mình bị con rể và thị thiếp chọc giận đến sảy thai, vậy mà bà không quan tâm đến, chẳng lẽ bà muốn để cho cả cái kinh thành này cười nhạo gia tộc Hoa thị bọn họ vô dụng sao?
Đường công danh vốn là nên tự dựa vào bản lĩnh của chính mình, vì đi đường tắt mà thậm chí hi sinh con gái mình quả thực là được một mất mười. Triều Đại Chiêu cứ mỗi ba năm thì lại có hơn hai trăm tiến sĩ, nhưng có được mấy người có thể lăn lộn được trong triều đình?
Một nam nhi thật sự thì phải dựa vào năng lực của mình để giành lấy tiền đồ, nhị thẩm làm như vậy, căn bản không phải là thương, mà là hại.
"Em viết một phong thư, lập tức cho người đưa đến Hầu phủ để hỏi ý kiến của phụ thân và mẫu thân, sau đó ta sẽ tìm cách giải quyết." Chuyện này của Hoa Y Liễu, nàng nhất định phải quan tâm đến, nói cách khác, phải dạy cho con rể của Hoa gia một trận.
Nếu phải giết gà dọa khỉ, vậy thì cứ túm đầu vị Chu công tử này làm con gà là được rồi.
"Tay có đau không?" Yến Tấn Khâu kéo tay Hoa Tịch Uyển qua, xoa xoa tay nàng rồi nói: "Việc này cũng không khó giải quyết, việc gì nàng phải tức giận như vậy?"
Hoa Tịch Uyển nói: "Giải quyết Chu gia là chuyện nhỏ, ta chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến đại tỷ."
"Chu gia trị gia không nghiêm, sủng thiếp diệt thê, đừng nói công tử Chu gia, ngay cả Chu thị lang cũng sẽ bị ảnh hưởng không tốt, kì thi đầu xuân năm sau ông ta không cần làm giám thị nữa," Yến Tấn Khâu nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, "Người của Chu gia đã như vậy, chi bằng để đại đường tỷ của nàng hòa ly đi, một hai năm sau lại chọn người tái giá, dù cho thế nào cũng tốt hơn là sống với công tử Chu gia."
"Việc này ta không tự quyết định được, nếu nhị thẩm không đồng ý thì người ngoài nói thế nào cũng vô dụng."
"Bà ta không đồng ý thì còn có nhị thúc, chỉ là e rằng việc này nhị thúc nàng còn chưa biết được, hay là nàng cho người đi hỏi ý kiến của ông ấy một chút xem." Yến Tấn Khâu thấy tâm trạng Hoa Tịch Uyển bình tĩnh hơn nhiều, lại cười nói, "Trước đó vài ngày ta có nghe loáng thoáng về chuyện nhị thúc và nhị thẩm nàng khắc khẩu, hình như là vì Hoa đại nhân không hài lòng với cửa hôn sự này cùng Chu gia lắm."
"Chàng nói đúng," Hoa Tịch Uyển mỉm cười, "Cũng nên viết một phong thư báo việc này cho nhị thúc mới được."