Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu

Chương 2:




Vì bọn giang hồ đó đã đến đập phá cho hả giận nên tạm thời bọn họ sẽ không đến lần hai, nhưng quán cơm lại bị hư hại quá thê thảm nên tạm phải đóng cửa.
Úc Noãn Thanh thấy vậy liền muốn giúp dì của mình, không thể cứ trơ mắt đứng nhìn. Nên cô đã nhờ một người bạn giới thiệu một nơi làm thêm.
Người bạn đó cũng không phải là một người bạn quá thân thiết của cô, bởi cô vốn dĩ không có nhiều bạn, cũng không có nhiều người muốn cùng cô có quan hệ. Nhưng người bạn đó vẫn quyết định giúp đỡ cho cô.
Cô ấy dẫn Noãn Thanh đến một nơi.
Quán bar.
Vừa đến đó, Noãn Thanh đã sợ hãi bấu vào tay áo của người bạn kia lắc đầu.
Tuy cô chưa bao giờ đến đây nhưng cô biết quán bar là nơi như thế nào. Cô thật sự không muốn ở nơi này làm việc.
"Không sao đâu, đừng sợ. Không phải cậu nói muốn nhanh chóng kiếm nhiều tiền sao? Đến đây là thích hợp nhất rồi. Hơn nữa... có thể còn được nhận tiền hoa hồng của khách."
Cô ấy thản nhiên nói, dáng vẻ vô cùng am hiểu cứ như là một chuyên gia.
Nhưng thật, cô ấy đã quá quen với những nơi như thế này.
Noãn Thanh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đi theo người bạn này vào trong gặp quản lý. Dù sao cô ấy cũng đã cất công giúp cô, cô không thể từ chối, hơn nữa... cô muốn giúp dì kiếm tiền.
Quản lí nhìn Noãn Thanh một lượt, đánh giá từ trên xuống dưới, chậc chậc vài tiếng cảm thán: "Dáng người đẹp đấy, đôi mắt trong trẻo cuốn hút..."
Quản lí còn chưa nói xong thì cô bạn này của cô đã ghé sát vào tai ông ta thì thầm: "Cô ấy không nói được."
"Bị câm sao? Tiếc vậy?" Ông ta không hề giữ ý tứ, cũng chẳng để mặt mũi lại cho ai khiến bạn của cô gượng gạo cười cười.
Nhưng Noãn Thanh lại lắc đầu với ý không sao, dù sao... cô cũng đã quen rồi.
"Tôi muốn hỏi là ông có thể cho cô ấy làm phục vụ không? Chuyện này chắc đơn giản mà nhỉ?" Cô ấy có quan hệ với vị quản lý này, lúc trước còn có qua lại với ông chủ của quán nên quản lý cũng rất nể mặt.
"Được chứ. Không thành vấn đề. Hôm nay có thể đi làm luôn."
...
Lúc đầu Noãn Thanh còn cảm thấy sợ hãi nhưng khi đi làm được một tuần, cô cảm thấy công việc này cũng không quá tệ, không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng vào một đêm đẹp trời, một vị khách say xỉn đã nắm lấy bàn tay của cô, ánh mắt tráo trợn nhìn cô không chút che giấu.
Cô sợ hãi, vội vàng rút tay lại nhưng lại bị người đó bắt lấy, ôm lấy eo: "Uống cùng anh một ly, anh sẽ thưởng cho em."
Người đó đung đưa ly rượu trước mặt cô đặt xuống bàn, sau đó mốc ra một cộc tiền. Có lẽ là vì say, cũng vì đang quá khích nên ông ta có hơi phóng túng.
Noãn Thanh nuốt nước bọt, nhìn chăm chăm vào ly rượu rồi lại nhìn vào cộc tiền.
Chỉ một ly mà có được một tháng lương, ngu gì mà không uống.
Noãn Thanh hít vào một hơi thật sâu, sau đó cầm ly rượu lên uống cạn.
"Giỏi lắm! Số tiền này thuộc về em." Người đó hôn vào mu bàn tay cô và đặt tiền vào trong lòng bàn tay cô, sau đó thả cô đi.
Cũng may là cô gặp phải một kẻ say xỉn ngu ngốc, nếu không thì cô chết chắc.
Bởi vì cô vẫn còn quá non nớt, chưa biết hết những thủ đoạn của những tên đàn ông xấu xa.
Nhưng sau đó cô thật sự bị dày vò, đây là lần đầu tiên cô uống rượu, nhưng không ngờ tửu lượng lại kém đến vậy, chỉ một ly thôi đã xây xẩm mặt mày, bước đi loạng choạng.
Cô nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, sau đó thì rửa mặt cho tỉnh táo. Nhưng mà đầu óc vẫn cảm thấy choáng váng.
Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, vịn theo bức tường để đứng vững.
Đột nhiên cô va phải ai đó, vội vàng cúi đầu như bổ củi để xin lỗi, trên gương mặt hiện rõ sự sợ hãi.
Cô không nhìn rõ nhưng cô cảm nhận được đó là một người đàn ông, mùi hương của rượu nồng nặc khiến cô lại cảm thấy khó chịu.
Người đó không nói gì, cô cũng không biết là người đó có tức giận không nhưng cứ chắn đường không cho cô đi.
Cô run rẩy muốn ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ còn chưa nhìn được đã bị anh... cưỡng hôn.
Nụ... đây là nụ hôn đầu tiên của cô.
Cô hoảng loạn muốn đẩy anh ra nhưng không đẩy nổi, đã vậy người đó còn vươn tay ôm chặt lấy eo của cô.
Sau một lúc vùng vẫy, cô như bị anh thôi miên, chìm vào trong nụ hôn kì lạ này.
Mùi hương của rượu cay nồng trong khoang miệng khiến cô như say như tỉnh, khó mà thoát khỏi lưới mộng mị. Truyện Huyền Huyễn
Không biết qua bao lâu, anh hôn cô mãnh liệt đến mức cô không thở nỗi, mà cô cũng không biết hôn như thế nào, chỉ mặc cho anh xâm chiếm, răng môi chạm hết vào nhau rất đau.
Khi dứt ra, bờ môi cô sưng đỏ, hơi thể hổn hển vì mất sinh khí, khiến cơn chóng mặt lại kéo đến một lần nữa, đứng không vững mà ngã vào lòng anh.
Người đàn ông đó ôm lấy cô, cô có cảm giác như mình bị bế lên, nhưng ý thức cô lúc này đã dần mơ màng, chỉ cảm nhận được cái ấm áp của người đàn ông đang ôm mình và hơi thở gấp gáp của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.