Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu

Chương 39:




Ngày hôm sau, Trần Lục Diên đã ra ngoài từ sáng sớm, chỉ có một mình cô ở nhà nên có cảm giác rất trống vắng.
Noãn Thanh bước xuống lầu, không ngờ lại nhìn thấy ở phòng khách có người, cô ta có mái tóc dài xinh đẹp, gương mặt sắc sảo, cứ như là nữ chính bước ra từ tiểu thuyết. Nhìn từ xa, cô đã cảm thấy hào quang của cô ta, cảm thấy được sự ngột ngạt mà cô ta mang đến.
Không ai khác, cô ta chính là Đào Chỉ Nhiên - em gái ruột của Đào Tử Khí - thiên kim của Đào gia - thanh mai trúc mã của Trần Lục Diên, đồng thời cũng là vị hôn thê của anh. Một loạt mối quan hệ rườm rà này đã nói lên được vị thế của cô ta, cô ta chính là Trần thiếu phu nhân tương lai, bất luận có chuyện gì xảy ra cũng sẽ có người giúp cô ta chống lưng.
Còn việc tại sao cô ta đến đây, chắc chắn là do Đào Tử Khí đã nói gì đó, cũng không biết là anh ta lỡ lời hay cố ý, nhưng có thể khẳng định một điều, anh em nhà này đều không thích Noãn Thanh.
Cô ta không cho phép bất kì người phụ nữ nào bám lấy Trần Lục Diên, chơi qua đường cũng không được, có tình cảm thật càng không được. Trần Lục Diên chỉ có thể là của cô ta, những người phụ nữ khác là cái thá gì chứ.
Nhưng Noãn Thanh vốn không biết cô ta là ai, cũng chưa gặp qua cô ta, cô chỉ nghĩ đơn giản, cô ta là bạn của anh, đến đây để tìm anh.
Cô đi đến cúi đầu chào hỏi, còn đi rót cho cô ta một ly nước.
Đào Chỉ Nhiên nheo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, tỏ ra khinh thường vô cùng, hẳn là cô ta đã biết chuyện cô bị câm nên càng thêm ghét bỏ. Cô như vậy, cũng xứng được anh bao nuôi, cũng xứng được anh quan tâm? Đào Tử Khí có nói quá không vậy?
Noãn Thanh nhẹ nhàng đặt ly nước xuống bàn, dáng vẻ của cô khiến cô ta vô cùng tức tối, cô ta cầm lấy ly nước đứng dậy đổ từ trên đỉnh đầu của cô.
Cô ta gằn giọng, ánh mắt căm phẫn: "Đồ đê tiện."
Noãn Thanh vẫn chưa hiểu là chuyện gì đang xảy ra, cô ngẩng mặt lên nhìn cô ta, lần này cô có hơi cảnh giác lùi về sau.
Nhưng chưa gì cô ta đã tát cho cô một bạt tay rõ vang: "Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, hãy tự nhìn lại chính mình đi. Một người như cô mà cũng muốn đeo bám theo Lục Diên, quyến rũ anh ấy? Cô nghĩ cô có thể trở thành phượng hoàng sao? Cô còn không nghĩ thử xem một con câm như cô, đáng giá bao nhiêu tiền?"
Noãn Thanh sợ hãi lùi về sau, cô mím chặt môi, từng lời cô ta nói đều khiến cô như bị nứt ra, lỗ hỏng đầy người.
"Sợ? Sao lúc cô leo lên giường anh ấy thì không biết sợ hả? Có phải là bây giờ cô đang cảm thấy đắc ý lắm không? Cô vậy là không hiểu anh ấy rồi, anh ấy chỉ đang chơi đùa với cô thôi, anh ấy xem cô không khác gì một món đồ chơi, một khi anh ấy chán rồi, sẽ vứt cô ngay thôi." Cô ta khẽ cười, lại tiếp tục nói: "Nếu không thì sao? Cô nghĩ anh ấy sẽ yêu cô à? Cô xứng sao? Tôi hỏi cô, cô xứng sao? Nhan sắc không có, dáng người cũng không, còn là một con câm không thể nói chuyện, cô nghĩ... cô có gì đáng để anh ấy yêu? Bất quá chỉ là một chút lòng thương hại mà thôi."
Cô ta đi đến nâng cằm cô lên, đột nhiên bóp chặt khiến Noãn Thanh đau đớn: "Bất quá... anh ấy chỉ xem cô là một con búp bê tình dục dùng để phát tiết. Ngay cả việc này, cô cũng không hiểu sao? Ha! Loại phụ nữ giả vờ thuần khiết, giả vờ trong sáng để lấy lòng đàn ông như cô tôi đã thấy nhiều rồi, không lẽ anh ấy còn không nhận ra chiêu trò của cô?"
Nói xong, cô ta hất cằm cô ra, chỉ một chút tác động nhẹ, Noãn Thanh đã không thể đứng vững, lảo đảo ngã xuống sàn. Một giọt nước mắt nặng trĩu vì không thể giữ lại được nữa nên đã rơi xuống sàn, những giọt nước mắt khác cũng theo đó mà rơi xuống, có muốn lau cũng không thể lau sạch.
Đào Chỉ Nhiên bước đến, vô ta túm lấy mái tóc cô ép cô phải ngẩng đầu: "Khóc cái gì? Có gì uất ức mà khóc? Có gan quyến rũ đàn ông thì phải có gan chịu sự trừng phạt, khi leo lên giường của Lục Diên, đáng lẽ cô nên đoán trước phải có ngày hôm nay mới đúng."
Noãn Thanh cắn chặt môi, cô nuốt hết tất cả tiếng nức nở tiếng nghẹn ngào vào trong.
"Cạch" một tiếng, đúng lúc Trần Lục Diên đi mua thức ăn về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh liền bỏ những túi thức ăn xuống, vội vàng đi đến đẩy Đào Chỉ Nhiên ra, khiến cô ta loạng choạng xém thì ngã.
"Cô điên rồi à? Đến đây làm loạn cái gì?"
Anh vội vàng xem xem Noãn Thanh thế nào, mày cau chặt, ánh mắt mang theo sự lo lắng lẫn đau lòng. Cô còn chưa khỏi bệnh hẳn lại bị người ta làm ra nông nỗi này, đúng là đáng hận.
Anh nhanh chóng đỡ cô dậy, dùng tay chải lại mái tóc rối tung của cô, vén gọn ra sau tai: "Cô ta đã làm gì cô rồi? Hả?"
Noãn Thanh cụp mi mắt, cô cúi đầu, từ đầu đến cuối đều không phát ra bất kì âm thanh gì, cũng không khóc lóc nhào vào lòng anh, để anh làm chủ cho cô.
Cô chỉ gắt gao bấu chặt tay vào váy, vẫn là cái dáng vẻ cứng đầu đó.
Đào Chỉ Nhiên đứng ở đó, đã nhìn thấy tất cả, cô ta không ngờ anh thật sự quan tâm đến cô ta như lời Đào Tử Khí nói.
Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà anh lại dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn cô? Dựa vào đâu mà anh lại lo lắng, đau lòng vì cô? Dựa vào đâu mà anh lại ôn nhu với cô như vậy? Trong khi từ trước đến giờ, anh chưa từng đối xử với cô ta như vậy? Rõ ràng cô ta mới là thanh mai trúc mã của anh, là vị hôn thê của anh, tại sao anh thà quan tâm một con điếm câm cũng không quan tâm cô ta?
Trần Lục Diên tức giận, anh bước đến bóp chặt cổ tay cô ta, dường như có thể thấy tiếng rắc rắc, đau đến mức muốn nứt xương.
"Đào Chỉ Nhiên, cô đi theo tôi." Anh gắt gỏng, gân xanh nổi đầy trên trán.
"Lục Diên, anh buông em ra, đau! Anh lại vì cô ta mà lớn tiếng với em sao?" Cô ta vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy anh lại càng mạnh tay.
Anh kéo cô ta ra ngoài.
"Rầm!
Cánh cửa đóng sập lại, chủ còn một mình Noãn Thanh đứng ở đó, cô như chết lặng, thay vì nổi giận với người khác thì cô lại tự nổi giận với bản thân mình.
Cô hận bản thân vì đã muốn những khoảnh khắc đẹp đẽ kia có thể kéo dài mãi mãi, cô hận bản thân vì đã tham lam, bao lâu nay đã lợi dụng sự thương hại của anh để khiến bản thân hạnh phúc.
Cô đã ăn cắp sự dịu dàng, sự quan tâm từ anh, cô đã ăn cắp hạnh phúc từ người khác, là cô có tội, tội rất nặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.